Niên Đại 70: Bạch Phú Mỹ Về Quê Ôm Đùi Người Đàn Ông Mạnh Nhất
Chương 28: Anh Đã Làm Gì Nguyễn Niệm Niệm Rồi? 1
Kiểm Tể
08/12/2023
Hôm qua, anh đã cho cô rất nhiều phiếu: “Còn, còn.”
Nói xong, vội lục lọi trong túi, sau đó đưa hết phiếu vải cho Giang Nhiên, lúc bọn họ đến, mọi người đều đã đi làm việc, trong hợp tác xã cung ứng không có nhiều người lắm.
Giang Nhiên cầm phiếu và tiền: “Tôi muốn 2m5 vải, hai cân dầu, năm cân gạo, năm cân bột mì……”
Nguyễn Niệm Niệm ngạc nhiên nghe Giang Nhiên mua nhiều đồ vật và đồ ăn như vậy.
Anh mua một lúc nhiều như vậy, ngay cả người bán hàng của hợp tác xã cung ứng cũng nhìn anh với ánh mắt quái dị.
Nhưng mà vẫn đi lấy đồ cho anh.
Người bán hàng quan sát hai người họ: “Hai người vừa mới kết hôn à?”
Nguyễn Niệm Niệm đột nhiên nghĩ đến, người đàn ông này, là vì vừa mới kết hôn nên mua đồ sao?
Cô kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Từ góc độ của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy quai hàm lạnh lùng và cứng rắn của anh, trên khuôn mặt người đàn ông không có biểu cảm gì, thậm chí không có một chút gì gọi là vui mừng, cũng không có vẻ gì là vừa mới kết hôn cả.
Có lẽ cô đang suy nghĩ quá nhiều.
Tuy nhiên, Nguyễn Niệm Niệm vẫn mỉm cười gật đầu với người bán hàng: “Đúng vậy, chúng tôi vừa nhận được giấy đăng ký kết hôn.”
“Ở đó có dầu con ngao (hay được gọi là con nghêu, tinh chất dầu được làm từ vỏ dùng để ngăn chặn các triệu chứng trên da: mụn trứng cá, chàm bội nhiễm,…), anh nhìn xem, nó dùng để thoa lên mặt.” Những cô gái mới cưới rất thích những thứ này, nhân viên bán hàng cười mà nói.
Cửa hàng mua bán không lớn, nhưng lại có rất nhiều thứ, từ nông cụ đến kim chỉ may vá đều có.
Nguyên chủ giữ lại một ít dầu ngao, và còn có cả những thứ cô mang từ tỉnh lụy về dùng để thoa lên mặt, chỉ là xà phòng mà cô thường dùng để rửa tay lại không có rồi.
Cô muốn đi hỏi người bán hàng, trong khi người bán hàng đang đổ dầu cho Giang Nhiên.
Hàng hóa thì được sắp xếp thành một dãy, trên đó có những hàng chữ lớn ghi rõ đó là loại dầu gì.
Nguyễn Niệm Niệm đưa mắt nhìn về phía góc, khi nhìn thấy dòng chữ ghi trên đó, cô liền ngạc nhiên mà mở to mắt: "Đó là dầu cọ và dầu dừa phải không?"
Người bán hàng nghe thấy giọng nói của cô và sau đó liếc nhìn cô một cái.
"Vâng, hai cái này không cần phiếu, nó không ngon đâu, mọi người vẫn hài lòng khi ăn dầu đậu nành, trừ những người thực sự không có phiếu thì họ mới mua loại này. Loại này thì rẻ, chỉ 60 hào một cân mà thôi."
Dầu đậu nành có giá 80 hào nhưng vẫn cần có phiếu.
Hai loại dầu này bình thường nấu ăn không có mùi vị thơm ngon, nhưng cô biết hai loại dầu này còn có tác dụng khác, vì nó có tác dụng to lớn cho nên cô đã quyết định mua nó. Khi dùng nó cho việc rửa tay và tắm rửa, thì nó lại có thể khiến cơ thể dễ chịu hơn một chút.
"Dầu cọ thì hai cân, còn dầu dừa thì cho tôi ba cân.”
Nói xong, vội lục lọi trong túi, sau đó đưa hết phiếu vải cho Giang Nhiên, lúc bọn họ đến, mọi người đều đã đi làm việc, trong hợp tác xã cung ứng không có nhiều người lắm.
Giang Nhiên cầm phiếu và tiền: “Tôi muốn 2m5 vải, hai cân dầu, năm cân gạo, năm cân bột mì……”
Nguyễn Niệm Niệm ngạc nhiên nghe Giang Nhiên mua nhiều đồ vật và đồ ăn như vậy.
Anh mua một lúc nhiều như vậy, ngay cả người bán hàng của hợp tác xã cung ứng cũng nhìn anh với ánh mắt quái dị.
Nhưng mà vẫn đi lấy đồ cho anh.
Người bán hàng quan sát hai người họ: “Hai người vừa mới kết hôn à?”
Nguyễn Niệm Niệm đột nhiên nghĩ đến, người đàn ông này, là vì vừa mới kết hôn nên mua đồ sao?
Cô kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Từ góc độ của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy quai hàm lạnh lùng và cứng rắn của anh, trên khuôn mặt người đàn ông không có biểu cảm gì, thậm chí không có một chút gì gọi là vui mừng, cũng không có vẻ gì là vừa mới kết hôn cả.
Có lẽ cô đang suy nghĩ quá nhiều.
Tuy nhiên, Nguyễn Niệm Niệm vẫn mỉm cười gật đầu với người bán hàng: “Đúng vậy, chúng tôi vừa nhận được giấy đăng ký kết hôn.”
“Ở đó có dầu con ngao (hay được gọi là con nghêu, tinh chất dầu được làm từ vỏ dùng để ngăn chặn các triệu chứng trên da: mụn trứng cá, chàm bội nhiễm,…), anh nhìn xem, nó dùng để thoa lên mặt.” Những cô gái mới cưới rất thích những thứ này, nhân viên bán hàng cười mà nói.
Cửa hàng mua bán không lớn, nhưng lại có rất nhiều thứ, từ nông cụ đến kim chỉ may vá đều có.
Nguyên chủ giữ lại một ít dầu ngao, và còn có cả những thứ cô mang từ tỉnh lụy về dùng để thoa lên mặt, chỉ là xà phòng mà cô thường dùng để rửa tay lại không có rồi.
Cô muốn đi hỏi người bán hàng, trong khi người bán hàng đang đổ dầu cho Giang Nhiên.
Hàng hóa thì được sắp xếp thành một dãy, trên đó có những hàng chữ lớn ghi rõ đó là loại dầu gì.
Nguyễn Niệm Niệm đưa mắt nhìn về phía góc, khi nhìn thấy dòng chữ ghi trên đó, cô liền ngạc nhiên mà mở to mắt: "Đó là dầu cọ và dầu dừa phải không?"
Người bán hàng nghe thấy giọng nói của cô và sau đó liếc nhìn cô một cái.
"Vâng, hai cái này không cần phiếu, nó không ngon đâu, mọi người vẫn hài lòng khi ăn dầu đậu nành, trừ những người thực sự không có phiếu thì họ mới mua loại này. Loại này thì rẻ, chỉ 60 hào một cân mà thôi."
Dầu đậu nành có giá 80 hào nhưng vẫn cần có phiếu.
Hai loại dầu này bình thường nấu ăn không có mùi vị thơm ngon, nhưng cô biết hai loại dầu này còn có tác dụng khác, vì nó có tác dụng to lớn cho nên cô đã quyết định mua nó. Khi dùng nó cho việc rửa tay và tắm rửa, thì nó lại có thể khiến cơ thể dễ chịu hơn một chút.
"Dầu cọ thì hai cân, còn dầu dừa thì cho tôi ba cân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.