Niên Đại 70: Bạch Phú Mỹ Về Quê Ôm Đùi Người Đàn Ông Mạnh Nhất
Chương 12: Chuyển Đến Sống Cùng Giang Nhiên 3
Kiểm Tể
08/12/2023
Nghe thấy tên của mình, Nguyễn Niệm Niệm mới nhìn người nọ: “Sao vậy?”
Tống Từ Minh cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, ngày thường nếu Nguyễn Niệm Niệm đã sớm vui vẻ tìm anh ta để gặp mặt, sao hôm nay bản thân đứng ở trước mặt cô, cô còn thờ ơ như vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì anh ta đính hôn với Kính Tâm nên vẫn còn giận anh ta sao?
Trong lòng Tống Từ Minh suy đoán thấy hợp lý, ho nhẹ một tiếng: “Nguyễn Niệm Niệm, em có còn phiếu vải không?”
Nói tới phiếu vải, Nguyễn Niệm Niệm đột nhiên nghĩ đến nguyên chủ cho người thiếu niên trắng trẻo trước mặt này không ít phiếu và tiền, bản thân không phải là nguyên chủ, cô không muốn làm người mù quáng trong tình yêu, cũng không phải loại dễ bị mắc lừa.
“Nguyễn Niệm Niệm, em cho anh sáu thước phiếu vải, anh và Kính Tâm chuẩn bị sắp kết hôn, không đủ phiếu, không thể mua quần áo.”
Nguyễn Niệm Niệm nghe nói như thế, lửa giận trong lòng đột nhiên tăng lên: “Trước kia có phải anh còn mượn phiếu và tiền của tôi đúng không?”
Tống Từ Minh không nghĩ tới Nguyễn Niệm Niệm bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, nụ cười ôn hòa trên mặt cứng đờ: “Phải, nhưng hiện giờ ở trên người anh không có phiếu. Chờ anh có phiếu rồi trả cho em.”
Nguyễn Niệm Niệm nghe thấy lời này của anh, ngồi xổm xuống, lấy bút giấy từ trong rương ra đưa cho anh ta: “Vậy anh viết giấy vay nợ cho tôi, ký tên của anh.”
Khi Tống Từ Minh cầm giấy và bút trong tay vẫn còn chưa kịp phản ứng, anh ta chậm chạp không động, nhíu mày nhìn về phía Nguyễn Niệm Niệm: “Tiểu Niệm, em làm cái gì vậy? Không tin anh sao?”
“Hai người chúng ta cùng nhau lớn lên, còn xa lạ như vậy sao?”
Lúc Tống Từ Minh nói lời này, trên mặt vẫn còn hơi đau lòng khổ sở, rõ ràng là chuyện thiếu nợ thì trả tiền, anh ta biểu hiện dáng vẻ giống như Nguyễn Niệm Niệm vay mượn, nếu như là nguyên chủ, lúc này đã sớm đưa hết ví tiền của bản thân, túi phiếu cho anh ta.
Đáng tiếc, cô không phải là nguyên chủ.
Trong lòng chửi bậy, gặp phải nam trà xanh rồi.
Vậy thì so xem kỹ thuật diễn của người nào tốt hơn, Nguyễn Niệm Niệm ngẩng đầu, trước tiên quay về phía Tống Từ Minh cười ngọt ngào, sau đó một khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng: “Ai bảo anh sắp kết hôn với Lâm Kính Tâm còn muốn lấy phiếu của tôi, đi mua quần áo cho cô ấy.”
Trong giọng nói ngang ngược còn hơi tủi thân.
Tống Từ Minh vừa nghe đã biết là cô ghen tị, nhìn Nguyễn Niệm Niệm trước mặt, thật ra Lâm Kính Tâm không đẹp bằng cô.
Đáng tiếc, ở nơi thâm sơn cùng cốc này, Nguyễn Niệm Niệm có xinh đẹp hơn nữa cũng không thể vừa bụng, Lâm Kính Tâm là con gái của bí thư Lâm, cuộc sống khá giả, có thể no bụng.
Nói không chừng đến lúc tiến cử sinh viên đại học công nông binh, nhà họ Lâm còn có thể giúp hết lòng, đến lúc đó anh ta hoàn toàn thoát khỏi nơi thâm sơn cùng cốc này.
Tống Từ Minh thầm nghĩ trong lòng.
m thanh Nguyễn Niệm Niệm nũng nịu lại vang lên: “Anh không viết, tôi cũng không cho phiếu.”
Âm thanh giống như đang làm nũng.
Tống Từ Minh cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, ngày thường nếu Nguyễn Niệm Niệm đã sớm vui vẻ tìm anh ta để gặp mặt, sao hôm nay bản thân đứng ở trước mặt cô, cô còn thờ ơ như vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì anh ta đính hôn với Kính Tâm nên vẫn còn giận anh ta sao?
Trong lòng Tống Từ Minh suy đoán thấy hợp lý, ho nhẹ một tiếng: “Nguyễn Niệm Niệm, em có còn phiếu vải không?”
Nói tới phiếu vải, Nguyễn Niệm Niệm đột nhiên nghĩ đến nguyên chủ cho người thiếu niên trắng trẻo trước mặt này không ít phiếu và tiền, bản thân không phải là nguyên chủ, cô không muốn làm người mù quáng trong tình yêu, cũng không phải loại dễ bị mắc lừa.
“Nguyễn Niệm Niệm, em cho anh sáu thước phiếu vải, anh và Kính Tâm chuẩn bị sắp kết hôn, không đủ phiếu, không thể mua quần áo.”
Nguyễn Niệm Niệm nghe nói như thế, lửa giận trong lòng đột nhiên tăng lên: “Trước kia có phải anh còn mượn phiếu và tiền của tôi đúng không?”
Tống Từ Minh không nghĩ tới Nguyễn Niệm Niệm bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, nụ cười ôn hòa trên mặt cứng đờ: “Phải, nhưng hiện giờ ở trên người anh không có phiếu. Chờ anh có phiếu rồi trả cho em.”
Nguyễn Niệm Niệm nghe thấy lời này của anh, ngồi xổm xuống, lấy bút giấy từ trong rương ra đưa cho anh ta: “Vậy anh viết giấy vay nợ cho tôi, ký tên của anh.”
Khi Tống Từ Minh cầm giấy và bút trong tay vẫn còn chưa kịp phản ứng, anh ta chậm chạp không động, nhíu mày nhìn về phía Nguyễn Niệm Niệm: “Tiểu Niệm, em làm cái gì vậy? Không tin anh sao?”
“Hai người chúng ta cùng nhau lớn lên, còn xa lạ như vậy sao?”
Lúc Tống Từ Minh nói lời này, trên mặt vẫn còn hơi đau lòng khổ sở, rõ ràng là chuyện thiếu nợ thì trả tiền, anh ta biểu hiện dáng vẻ giống như Nguyễn Niệm Niệm vay mượn, nếu như là nguyên chủ, lúc này đã sớm đưa hết ví tiền của bản thân, túi phiếu cho anh ta.
Đáng tiếc, cô không phải là nguyên chủ.
Trong lòng chửi bậy, gặp phải nam trà xanh rồi.
Vậy thì so xem kỹ thuật diễn của người nào tốt hơn, Nguyễn Niệm Niệm ngẩng đầu, trước tiên quay về phía Tống Từ Minh cười ngọt ngào, sau đó một khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng: “Ai bảo anh sắp kết hôn với Lâm Kính Tâm còn muốn lấy phiếu của tôi, đi mua quần áo cho cô ấy.”
Trong giọng nói ngang ngược còn hơi tủi thân.
Tống Từ Minh vừa nghe đã biết là cô ghen tị, nhìn Nguyễn Niệm Niệm trước mặt, thật ra Lâm Kính Tâm không đẹp bằng cô.
Đáng tiếc, ở nơi thâm sơn cùng cốc này, Nguyễn Niệm Niệm có xinh đẹp hơn nữa cũng không thể vừa bụng, Lâm Kính Tâm là con gái của bí thư Lâm, cuộc sống khá giả, có thể no bụng.
Nói không chừng đến lúc tiến cử sinh viên đại học công nông binh, nhà họ Lâm còn có thể giúp hết lòng, đến lúc đó anh ta hoàn toàn thoát khỏi nơi thâm sơn cùng cốc này.
Tống Từ Minh thầm nghĩ trong lòng.
m thanh Nguyễn Niệm Niệm nũng nịu lại vang lên: “Anh không viết, tôi cũng không cho phiếu.”
Âm thanh giống như đang làm nũng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.