Niên Đại 70: Bạch Phú Mỹ Về Quê Ôm Đùi Người Đàn Ông Mạnh Nhất
Chương 24: Giang Nhiên, Em Ăn Rất Ít 2
Kiểm Tể
08/12/2023
Anh rời đi, nhiệt độ xung quanh dường như cũng giảm đi một chút, Nguyễn Niệm Niên hít sâu một hơi.
Một tay cô cầm lấy khăn trải giường, tay kia thì cầm đèn dầu, ném khăn trải giường vào chậu gỗ rồi từ từ đổ nước vào.
Tay cô giặt khăn trải giường, đôi mắt lại thỉnh thoảng nhìn về hướng phòng bếp.
Tối hôm qua cô to gan, dám ngủ với anh là vì lúc đấy cô còn mơ màng, chưa tỉnh táo.
Nhưng hôm nay, cả hai người đều rất tỉnh táo.
Tối nay sẽ ra sao đây?
Nguyễn Niệm Niệm càng nghĩ, mặt càng đỏ, cúi đầu nhìn xuống vết máu chà xát thế nào cũng không sạch, cả người cô đỏ bừng như táo chín.
Trong phòng bếp, Giang Nhiên đã đun nước xong, đổ vào bồn tắm gỗ cho cô, còn giúp cô điều chỉnh nhiệt độ của nước.
Đặt nó vào phòng ngủ.
Lúc anh đi ra, thấy cô đang ra sức vắt khô khăn trải giường đã được giặt sách, nhanh chân đi đến: “Để anh, em đi tắm trước đi.”
khăn trải giường bằng vải bông này giặt xong thật sự rất nặng, Nguyễn Niệm Niệm cũng không cậy mạnh: “Vậy em đi trước.”
“Lấy đèn đi đi.”
*
Đối với Nguyễn Niệm Niệm, việc vắt khăn trải giường thật sự rất khó khăn, nhưng dưới bàn tay của Giang Nhiên, khăn trải giường đã nhanh chóng được phơi khô, treo lên sợi dây thừng trong sân.
Anh ngồi trên chiếc ghế đá ngoài sân.
Ban đêm rất yên tĩnh, tai anh lại thính hơn người khác, thỉnh thoảng anh còn nghe thấy tiếng nước chảy từ sau nhà truyền đến.
Dường như mỗi tiếng nước chảy đều đánh vào tim anh, khiến lòng anh xôn xao.
Giang Nhiên cảm thấy hình như tối nay trời nóng hơn bình thường rất nhiều, anh rất muốn đi tắm nước lạnh.
Ngoài sân, Giang Nhiên suy nghĩ miên man.
Trong phòng, cầm chiếc áo ba lỗ trắng trên tay, Nguyễn Niệm Niệm cũng miên man suy nghĩ.
Cái áo mỏng manh này, có thể che được gì?
Dáng người của nguyên chủ giống hệt kiếp trước của cô, ngực nở mông cong.
Hai mảnh vải này có thể che được sao, buổi tối cô còn sẽ nằm chung giường với Giang Nhiên……
Nguyễn Niệm Niệm lật tung đống quần áo của nguyên chủ, nhưng cuối cùng không kiếm được bộ nào, chỉ có thể mặc như vậy, mặc xong còn khoác một cái áo cụt tay ở bên ngoài.
Sau đó mới mở cửa đi ra.
“Giang Nhiên, em tắm xong rồi, anh có muốn đi tắm không.”
Giọng nói từ phía sau truyền đến.
Giang Nhiên vừa quay đầu lại, đặp vào mắt là hai cánh tay trắng hồng và khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà của cô.
Sao hôm nay trời lại nóng như vậy không biết.
Giang Nhiên đứng dậy, không nhìn Nguyễn Niệm Niệm mà trực tiếp đi vào phòng, lấy bồn tắm gỗ ra: “Anh tắm nước lạnh ở bên ngoài là được, em về phòng ngủ trước đi.”
Nguyễn Niệm Niệm nghe lời anh, dừng chân.
“Ừm.”
Một lát sau lại nói: “Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đúng không? Anh không cần đến chỗ Đại đội trưởng để xin nghỉ sao?”
Giang Nhiên: “Lát nữa anh tắm xong sẽ đến nhà Đại đội trưởng xin nghỉ.”
“Ừm, vậy em về ngủ trước.”
Nói xong, xoay người trở về, đột nhiên lại quay đầu lại: “Anh cũng đừng tắm nước lạnh, không tốt cho sức khỏe.”
Một tay cô cầm lấy khăn trải giường, tay kia thì cầm đèn dầu, ném khăn trải giường vào chậu gỗ rồi từ từ đổ nước vào.
Tay cô giặt khăn trải giường, đôi mắt lại thỉnh thoảng nhìn về hướng phòng bếp.
Tối hôm qua cô to gan, dám ngủ với anh là vì lúc đấy cô còn mơ màng, chưa tỉnh táo.
Nhưng hôm nay, cả hai người đều rất tỉnh táo.
Tối nay sẽ ra sao đây?
Nguyễn Niệm Niệm càng nghĩ, mặt càng đỏ, cúi đầu nhìn xuống vết máu chà xát thế nào cũng không sạch, cả người cô đỏ bừng như táo chín.
Trong phòng bếp, Giang Nhiên đã đun nước xong, đổ vào bồn tắm gỗ cho cô, còn giúp cô điều chỉnh nhiệt độ của nước.
Đặt nó vào phòng ngủ.
Lúc anh đi ra, thấy cô đang ra sức vắt khô khăn trải giường đã được giặt sách, nhanh chân đi đến: “Để anh, em đi tắm trước đi.”
khăn trải giường bằng vải bông này giặt xong thật sự rất nặng, Nguyễn Niệm Niệm cũng không cậy mạnh: “Vậy em đi trước.”
“Lấy đèn đi đi.”
*
Đối với Nguyễn Niệm Niệm, việc vắt khăn trải giường thật sự rất khó khăn, nhưng dưới bàn tay của Giang Nhiên, khăn trải giường đã nhanh chóng được phơi khô, treo lên sợi dây thừng trong sân.
Anh ngồi trên chiếc ghế đá ngoài sân.
Ban đêm rất yên tĩnh, tai anh lại thính hơn người khác, thỉnh thoảng anh còn nghe thấy tiếng nước chảy từ sau nhà truyền đến.
Dường như mỗi tiếng nước chảy đều đánh vào tim anh, khiến lòng anh xôn xao.
Giang Nhiên cảm thấy hình như tối nay trời nóng hơn bình thường rất nhiều, anh rất muốn đi tắm nước lạnh.
Ngoài sân, Giang Nhiên suy nghĩ miên man.
Trong phòng, cầm chiếc áo ba lỗ trắng trên tay, Nguyễn Niệm Niệm cũng miên man suy nghĩ.
Cái áo mỏng manh này, có thể che được gì?
Dáng người của nguyên chủ giống hệt kiếp trước của cô, ngực nở mông cong.
Hai mảnh vải này có thể che được sao, buổi tối cô còn sẽ nằm chung giường với Giang Nhiên……
Nguyễn Niệm Niệm lật tung đống quần áo của nguyên chủ, nhưng cuối cùng không kiếm được bộ nào, chỉ có thể mặc như vậy, mặc xong còn khoác một cái áo cụt tay ở bên ngoài.
Sau đó mới mở cửa đi ra.
“Giang Nhiên, em tắm xong rồi, anh có muốn đi tắm không.”
Giọng nói từ phía sau truyền đến.
Giang Nhiên vừa quay đầu lại, đặp vào mắt là hai cánh tay trắng hồng và khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà của cô.
Sao hôm nay trời lại nóng như vậy không biết.
Giang Nhiên đứng dậy, không nhìn Nguyễn Niệm Niệm mà trực tiếp đi vào phòng, lấy bồn tắm gỗ ra: “Anh tắm nước lạnh ở bên ngoài là được, em về phòng ngủ trước đi.”
Nguyễn Niệm Niệm nghe lời anh, dừng chân.
“Ừm.”
Một lát sau lại nói: “Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đúng không? Anh không cần đến chỗ Đại đội trưởng để xin nghỉ sao?”
Giang Nhiên: “Lát nữa anh tắm xong sẽ đến nhà Đại đội trưởng xin nghỉ.”
“Ừm, vậy em về ngủ trước.”
Nói xong, xoay người trở về, đột nhiên lại quay đầu lại: “Anh cũng đừng tắm nước lạnh, không tốt cho sức khỏe.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.