Niên Đại 70: Bạch Phú Mỹ Về Quê Ôm Đùi Người Đàn Ông Mạnh Nhất
Chương 5: Quyết Ôm Chặt Lấy Đùi Của Giang Nhiên Không Buông 2
Kiểm Tể
08/12/2023
Cũng không trách được cô, ở thời đại này, thịt là thứ thiếu nhiều nhất.
Nguyên chủ đến nông thôn ở cũng chưa từng được ăn thịt, lúc này ngửi thấy mùi thịt, Nguyễn Niệm Niệm đứng ở cửa bếp ngó nghiêng một hồi, cuối cùng không kìm được mà bước vào bếp.
Lúc bước vào bếp mới phát hiện ra, Giang Nhiên chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ kiểu nam, mà còn là kiểu dáng của người già ở thế hệ sau, mặc để thoát hơi nóng.
Nhưng khi nó mặc trên người Giang Nhiên, trong nháy mắt Nguyễn Niệm Niệm quên luôn cả việc nhìn thịt, ánh mắt chỉ dừng lại trên cánh tay khỏe khoắn của anh, cô còn có thể nhìn thấy những vết trầy nhỏ trên cánh tay ấy, có phải là do cô đã cào trúng vào đêm qua không?
Ánh mắt nóng bỏng của Nguyễn Niệm Niệm tập trung nhìn vào người đàn ông, nhưng anh lại không nhìn thấy, chỉ đứng đó vừa xào thịt thỏ với cái trán nhăn nhó.
Cô đến đây để nói lời chia tay với phải không?
Đến cơm cũng không muốn ăn? Vội vàng đến như vậy sao?
Ha!
Anh chỉ biết phụ nữ này rất vô lương tâm.
Nghĩ vậy, khuôn mặt anh càng lạnh hơn.
Nguyễn Niệm Niệm cuối cùng cũng dời được ánh mắt khỏi cơ thể của anh, sau đó lại lén nhìn lên khuôn mặt của anh, thấy anh đang nhăn mày.
Chẳng lẽ dáng vẻ si mê của cô lúc nãy đã bị anh phát hiện rồi sao?
Nguyễn Niệm Niệm gãi gãi đầu, do dự một hồi rồi mới mở miệng thăm dò: "Giang Nhiên."
Giọng nói của cô vừa cất lên.
Tiếng nói của người đàn ông cũng vang lên theo: "Câm miệng."
Hiện giờ, tâm trạng của anh đang rất tốt, không muốn nghe cô nói mấy lời khó nghe kia, cũng không muốn nghe cô kể rằng mình thích Tổng Từ Minh nhiều bao nhiêu.
Nguyễn Niệm Niệm lập tức im bặt.
Đợi đến khi nồi thịt nấu chín, Giang Nhiên lấy một vài bánh màn thầu hấp hai mặt, để trước mặt Nguyễn Niệm Niệm.
Rồi không nói không rằng, đặt một tô thịt đầy ắp xuống trước mặt cô, nhìn số thịt này, chắc là đã múc gần hết số thịt thỏ ra chén cho cô rồi.
Nguyễn Niệm Niệm nhìn người đàn ông đối diện, sắc mặt của anh mặc dù vẫn còn khó coi, thái độ thì xa cách, cứ như là có ai đang nợ anh tám trăm vạn không bằng, nhưng mà, anh vẫn là người có lòng lương thiện.
Cô không biết kết cục của Giang Nhiên sẽ ra sao, nhưng vì nhan sắc này của anh, cô quyết định sẽ nghe theo lời của Lục Hàng Vân.
Quyết ôm chặt đùi của Giang Nhiên không buông! y da, cảm giác lúc ôm đùi của Giang Nhiên cũng không tệ chút nào.
Giang Nhiên nhíu mày, thịt đã đặt trước mặt cô rồi, cô vẫn còn muốn rời khỏi anh sao?
Trong tức khắc.
Cả người anh trở nên lạnh hơn.
Nguyễn Niệm Niệm cũng cảm nhận được, chắc chắn là lúc cô nhìn lên anh đã bị anh nhìn thấy mất rồi, thế là cô lập tức cúi đầu xuống ăn thịt.
Có lẽ là do rất lâu rồi mới được ăn thịt, Nguyễn Niệm Niệm chỉ cắn thử một miếng nhưng cô lại cảm thấy mình chưa từng ăn thịt thỏ nào ngon như thế này.
Nguyên chủ đến nông thôn ở cũng chưa từng được ăn thịt, lúc này ngửi thấy mùi thịt, Nguyễn Niệm Niệm đứng ở cửa bếp ngó nghiêng một hồi, cuối cùng không kìm được mà bước vào bếp.
Lúc bước vào bếp mới phát hiện ra, Giang Nhiên chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ kiểu nam, mà còn là kiểu dáng của người già ở thế hệ sau, mặc để thoát hơi nóng.
Nhưng khi nó mặc trên người Giang Nhiên, trong nháy mắt Nguyễn Niệm Niệm quên luôn cả việc nhìn thịt, ánh mắt chỉ dừng lại trên cánh tay khỏe khoắn của anh, cô còn có thể nhìn thấy những vết trầy nhỏ trên cánh tay ấy, có phải là do cô đã cào trúng vào đêm qua không?
Ánh mắt nóng bỏng của Nguyễn Niệm Niệm tập trung nhìn vào người đàn ông, nhưng anh lại không nhìn thấy, chỉ đứng đó vừa xào thịt thỏ với cái trán nhăn nhó.
Cô đến đây để nói lời chia tay với phải không?
Đến cơm cũng không muốn ăn? Vội vàng đến như vậy sao?
Ha!
Anh chỉ biết phụ nữ này rất vô lương tâm.
Nghĩ vậy, khuôn mặt anh càng lạnh hơn.
Nguyễn Niệm Niệm cuối cùng cũng dời được ánh mắt khỏi cơ thể của anh, sau đó lại lén nhìn lên khuôn mặt của anh, thấy anh đang nhăn mày.
Chẳng lẽ dáng vẻ si mê của cô lúc nãy đã bị anh phát hiện rồi sao?
Nguyễn Niệm Niệm gãi gãi đầu, do dự một hồi rồi mới mở miệng thăm dò: "Giang Nhiên."
Giọng nói của cô vừa cất lên.
Tiếng nói của người đàn ông cũng vang lên theo: "Câm miệng."
Hiện giờ, tâm trạng của anh đang rất tốt, không muốn nghe cô nói mấy lời khó nghe kia, cũng không muốn nghe cô kể rằng mình thích Tổng Từ Minh nhiều bao nhiêu.
Nguyễn Niệm Niệm lập tức im bặt.
Đợi đến khi nồi thịt nấu chín, Giang Nhiên lấy một vài bánh màn thầu hấp hai mặt, để trước mặt Nguyễn Niệm Niệm.
Rồi không nói không rằng, đặt một tô thịt đầy ắp xuống trước mặt cô, nhìn số thịt này, chắc là đã múc gần hết số thịt thỏ ra chén cho cô rồi.
Nguyễn Niệm Niệm nhìn người đàn ông đối diện, sắc mặt của anh mặc dù vẫn còn khó coi, thái độ thì xa cách, cứ như là có ai đang nợ anh tám trăm vạn không bằng, nhưng mà, anh vẫn là người có lòng lương thiện.
Cô không biết kết cục của Giang Nhiên sẽ ra sao, nhưng vì nhan sắc này của anh, cô quyết định sẽ nghe theo lời của Lục Hàng Vân.
Quyết ôm chặt đùi của Giang Nhiên không buông! y da, cảm giác lúc ôm đùi của Giang Nhiên cũng không tệ chút nào.
Giang Nhiên nhíu mày, thịt đã đặt trước mặt cô rồi, cô vẫn còn muốn rời khỏi anh sao?
Trong tức khắc.
Cả người anh trở nên lạnh hơn.
Nguyễn Niệm Niệm cũng cảm nhận được, chắc chắn là lúc cô nhìn lên anh đã bị anh nhìn thấy mất rồi, thế là cô lập tức cúi đầu xuống ăn thịt.
Có lẽ là do rất lâu rồi mới được ăn thịt, Nguyễn Niệm Niệm chỉ cắn thử một miếng nhưng cô lại cảm thấy mình chưa từng ăn thịt thỏ nào ngon như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.