Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai
Chương 29: Giả Vờ Làm Người Đụng Mẹ Vợ Tương Lai 4
Thất Nguyệt Thỏ
07/04/2024
Thẩm Nam Chinh vẫn vô cùng thành khẩn nói: "Không sao không sao, là cháu chắn đường dì, nên là cháu xin lỗi."
"Ôi, đây không phải chuyện gì to tát." Lục Mỹ Cầm càng nhìn càng thấy Thẩm Nam Chinh thuận mắt.
Bộ quân trang xanh lục này thuận mắt, nói chuyện dễ nghe, tướng mạo cũng hài lòng.
Bà sống đến từng này tuổi rồi, còn chưa từng thấy người đàn ông đẹp mắt như vậy.
Đẹp mắt lại không mất đi khí phách nam tử hán, ngũ quan rõ ràng, vóc người lại càng không thể chê.
Phong thái cả người chỉ nhìn đã biết là người không thể với tới, không ngờ lại nói chuyện hiền lành như vậy.
Nếu là con rể của bà, đoán chừng bà cười cũng có thể cười tỉnh.
Thẩm Nam Chinh là một người rất biết nắm bắt cơ hội, thấy ý cười trong mắt bà, cực kỳ lễ phép nói: "Dì, dì chờ cháu chút."
Lục Mỹ Cầm: "..."
Lục Mỹ Cầm còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Nam Chinh đã bước nhanh chạy về phía xe jeep.
Sau đó lấy một cái một rất đẹp từ trong xe jeep ra nhét vào tay bà.
"Dì, coi như xin lỗi, hộp sô-cô-la này cho dì."
Thẩm Nam Chinh nói xong không cho bà cơ hội để đổi ý, liền nhanh chóng chạy lên xe jeep.
Lấy tính cách bao che con cái của bà, nhất định không nỡ ăn sô-cô-la.
Cho nên sô-cô-la này cuối cùng nhất định sẽ rơi vào tay vợ.
Nghĩ đến vợ có thể ăn sô-cô-la anh mua, không khỏi vui vẻ.
Lục Mỹ Cầm cầm sô-cô-la, đứng ngây tại chỗ một lúc lâu mới phản ứng lại.
Sô-cô-la, bà đã từng nghe nói qua.
Thứ hàng ngoại này chỉ có dùng phiếu kiều hối mới mua được ở cửa hàng Hữu Nghị, còn người thân phận bình thường thì ngay cả cửa của cửa hàng Hữu Nghị cũng không vào được.
Chỉ có người nước ngoài, hoa kiều về nước và quan chức có bối cảnh mới có tư cách.
Nói cách khác chàng trai làm lính này là một người có bối cảnh?
Trời ơi!
Người có bối cảnh cũng chân thực như vậy sao, động chút là mang hàng ngoại tặng người?
Đồ quý như vậy, cũng không thể hời cho người khác.
Chính bà cũng không nỡ ăn, nhét vào trong ngực vội vàng mang về nhà.
Đồ ăn ngon, nhất định phải cho con gái nếm thử trước.
Thẩm Nam Chinh cũng không đi xa, từ trong xe jeep thấy Lục Mỹ Cầm lên nhà ngang, mới cho xe chạy thẳng về quân khu.
Buổi chiều còn có lễ phong chức, sau chiều nay anh chính là trung đoàn trưởng.
Nhưng chuyện này cũng khiến anh vui mừng bao nhiêu, chẳng qua chỉ là diễn lại chuyện kiếp trước một lần.
"Ôi, đây không phải chuyện gì to tát." Lục Mỹ Cầm càng nhìn càng thấy Thẩm Nam Chinh thuận mắt.
Bộ quân trang xanh lục này thuận mắt, nói chuyện dễ nghe, tướng mạo cũng hài lòng.
Bà sống đến từng này tuổi rồi, còn chưa từng thấy người đàn ông đẹp mắt như vậy.
Đẹp mắt lại không mất đi khí phách nam tử hán, ngũ quan rõ ràng, vóc người lại càng không thể chê.
Phong thái cả người chỉ nhìn đã biết là người không thể với tới, không ngờ lại nói chuyện hiền lành như vậy.
Nếu là con rể của bà, đoán chừng bà cười cũng có thể cười tỉnh.
Thẩm Nam Chinh là một người rất biết nắm bắt cơ hội, thấy ý cười trong mắt bà, cực kỳ lễ phép nói: "Dì, dì chờ cháu chút."
Lục Mỹ Cầm: "..."
Lục Mỹ Cầm còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Nam Chinh đã bước nhanh chạy về phía xe jeep.
Sau đó lấy một cái một rất đẹp từ trong xe jeep ra nhét vào tay bà.
"Dì, coi như xin lỗi, hộp sô-cô-la này cho dì."
Thẩm Nam Chinh nói xong không cho bà cơ hội để đổi ý, liền nhanh chóng chạy lên xe jeep.
Lấy tính cách bao che con cái của bà, nhất định không nỡ ăn sô-cô-la.
Cho nên sô-cô-la này cuối cùng nhất định sẽ rơi vào tay vợ.
Nghĩ đến vợ có thể ăn sô-cô-la anh mua, không khỏi vui vẻ.
Lục Mỹ Cầm cầm sô-cô-la, đứng ngây tại chỗ một lúc lâu mới phản ứng lại.
Sô-cô-la, bà đã từng nghe nói qua.
Thứ hàng ngoại này chỉ có dùng phiếu kiều hối mới mua được ở cửa hàng Hữu Nghị, còn người thân phận bình thường thì ngay cả cửa của cửa hàng Hữu Nghị cũng không vào được.
Chỉ có người nước ngoài, hoa kiều về nước và quan chức có bối cảnh mới có tư cách.
Nói cách khác chàng trai làm lính này là một người có bối cảnh?
Trời ơi!
Người có bối cảnh cũng chân thực như vậy sao, động chút là mang hàng ngoại tặng người?
Đồ quý như vậy, cũng không thể hời cho người khác.
Chính bà cũng không nỡ ăn, nhét vào trong ngực vội vàng mang về nhà.
Đồ ăn ngon, nhất định phải cho con gái nếm thử trước.
Thẩm Nam Chinh cũng không đi xa, từ trong xe jeep thấy Lục Mỹ Cầm lên nhà ngang, mới cho xe chạy thẳng về quân khu.
Buổi chiều còn có lễ phong chức, sau chiều nay anh chính là trung đoàn trưởng.
Nhưng chuyện này cũng khiến anh vui mừng bao nhiêu, chẳng qua chỉ là diễn lại chuyện kiếp trước một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.