Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai
Chương 42: Giới Thiệu Đối Tượng 2
Thất Nguyệt Thỏ
07/04/2024
Trước khi nằm mơ, cô không biết sô-cô-la có mùi vị gì.
Sau khi có ký ức trong mơ, thứ vị đó cũng chỉ trong ký ức.
Ký ức sống lại, khiến cô càng nghĩ đến những ngày ở bên Thẩm Nam Chinh.
Có một lần đột nhiên Thẩm Nam Chinh từ trong quân về nhà, hôn cô rồi ngửi được mùi sô-cô-la trong miệng cô.
Nên hỏi cô có phải thích ăn sô-cô-la không?
Cô chột dạ, không dám thừa nhận, chỉ nói mua cho con gái nuôi, nếm thử một miếng.
Thật ra con gái nuôi không thích ăn sô-cô-la, thậm chí còn hơi ghét.
Anh không truy hỏi nữa, có điều hôm đó lại kéo dài trên giường rất lâu.
Lúc cô xuống giường chân cũng hơi nhũn ra.
Tuy nói cuộc sống trong cuốn sách thập niên, với cô mà nói chính là cuộc sống thực tại.
Mỗi một ngày, mỗi một năm.
Từ đó về sau, mỗi khi anh về đều thích mang theo sô-cô-la.
Mà thời gian ở trên giường của anh vẫn như thường lệ.
Bất tri bất giác, mặt cô nóng lên.
Vội vàng lắc đầu.
Đến phiên Lục Mỹ Cầm nghi ngờ: "Sô-cô-la ăn có ngon không? Sao lại đỏ mặt? Mặt đỏ như vậy, không phải dị ứng chứ?"
"Dị ứng sẽ ngứa, đây không phải dị ứng." Ôn Nhiên không dám nhìn vào mắt bà, bỏ một miếng vào trong miệng bà: “Mẹ nếm thử xem, ăn rất ngon."
Lục Mỹ Cầm vừa định nói "Không cần", sô-cô-la đã vào trong miệng.
Trơn mềm như lụa, chỉ là hơi đắng, lại hơi chát, không ngọt lắm, ăn không ngon như tưởng tượng.
Bà bĩu môi, rất chê: "Đồ ngoại quốc ăn cũng không ngon, cho không mẹ, mẹ cũng không cần! Mà cái này, không có phiếu kiều hối còn không mua được, đúng là không có thiên lý!"
Ôn Nhiên bị chọc cười: “Mỗi người một sở thích, mẹ nếm kỹ xem."
Lục Mỹ Cầm xua tay lia lịa: “Mẹ không ăn, thịt kho vẫn ngon hơn!"
Đồ đắt như vậy, Ôn Nhiên không nỡ ăn hết một lượt.
Ăn hết một miếng, liền cất đi.
Không có Ôn Hinh, đồ trong nhà này không bị ai chiếm nữa!
Đồ ăn cũng không ăn hết, Lục Mỹ Cầm dọn chén đũa xong lại nhắc đến chuyện cô giáo Lưu giới thiệu đối tượng.
"Cô giáo Lưu còn chờ mẹ trả lời đó, nếu không con gặp tiểu tử kia trước?"
Ôn Nhiên nghĩ lại trong sách hai người quản đốc cũng không làm mai dẫn mối cho ai, vẫn cảm thấy không đáng tin lắm.
Lại nói, cô cũng chưa có ý định kết hôn.
Dựa vào gia đình, có thể làm công chúa, dựa vào đàn ông, có thể làm vương phi, nhưng dựa vào bản thân, mới có thể trở thành nữ vương.
Nói thẳng: "Quên đi, mẹ tìm cớ từ chối đi! Bây giờ con mới bắt đầu đi làm, muốn làm việc cho tốt, không muốn kết hôn sớm như vậy, nếu kết hôn sớm sẽ để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo Lưu."
Sau khi có ký ức trong mơ, thứ vị đó cũng chỉ trong ký ức.
Ký ức sống lại, khiến cô càng nghĩ đến những ngày ở bên Thẩm Nam Chinh.
Có một lần đột nhiên Thẩm Nam Chinh từ trong quân về nhà, hôn cô rồi ngửi được mùi sô-cô-la trong miệng cô.
Nên hỏi cô có phải thích ăn sô-cô-la không?
Cô chột dạ, không dám thừa nhận, chỉ nói mua cho con gái nuôi, nếm thử một miếng.
Thật ra con gái nuôi không thích ăn sô-cô-la, thậm chí còn hơi ghét.
Anh không truy hỏi nữa, có điều hôm đó lại kéo dài trên giường rất lâu.
Lúc cô xuống giường chân cũng hơi nhũn ra.
Tuy nói cuộc sống trong cuốn sách thập niên, với cô mà nói chính là cuộc sống thực tại.
Mỗi một ngày, mỗi một năm.
Từ đó về sau, mỗi khi anh về đều thích mang theo sô-cô-la.
Mà thời gian ở trên giường của anh vẫn như thường lệ.
Bất tri bất giác, mặt cô nóng lên.
Vội vàng lắc đầu.
Đến phiên Lục Mỹ Cầm nghi ngờ: "Sô-cô-la ăn có ngon không? Sao lại đỏ mặt? Mặt đỏ như vậy, không phải dị ứng chứ?"
"Dị ứng sẽ ngứa, đây không phải dị ứng." Ôn Nhiên không dám nhìn vào mắt bà, bỏ một miếng vào trong miệng bà: “Mẹ nếm thử xem, ăn rất ngon."
Lục Mỹ Cầm vừa định nói "Không cần", sô-cô-la đã vào trong miệng.
Trơn mềm như lụa, chỉ là hơi đắng, lại hơi chát, không ngọt lắm, ăn không ngon như tưởng tượng.
Bà bĩu môi, rất chê: "Đồ ngoại quốc ăn cũng không ngon, cho không mẹ, mẹ cũng không cần! Mà cái này, không có phiếu kiều hối còn không mua được, đúng là không có thiên lý!"
Ôn Nhiên bị chọc cười: “Mỗi người một sở thích, mẹ nếm kỹ xem."
Lục Mỹ Cầm xua tay lia lịa: “Mẹ không ăn, thịt kho vẫn ngon hơn!"
Đồ đắt như vậy, Ôn Nhiên không nỡ ăn hết một lượt.
Ăn hết một miếng, liền cất đi.
Không có Ôn Hinh, đồ trong nhà này không bị ai chiếm nữa!
Đồ ăn cũng không ăn hết, Lục Mỹ Cầm dọn chén đũa xong lại nhắc đến chuyện cô giáo Lưu giới thiệu đối tượng.
"Cô giáo Lưu còn chờ mẹ trả lời đó, nếu không con gặp tiểu tử kia trước?"
Ôn Nhiên nghĩ lại trong sách hai người quản đốc cũng không làm mai dẫn mối cho ai, vẫn cảm thấy không đáng tin lắm.
Lại nói, cô cũng chưa có ý định kết hôn.
Dựa vào gia đình, có thể làm công chúa, dựa vào đàn ông, có thể làm vương phi, nhưng dựa vào bản thân, mới có thể trở thành nữ vương.
Nói thẳng: "Quên đi, mẹ tìm cớ từ chối đi! Bây giờ con mới bắt đầu đi làm, muốn làm việc cho tốt, không muốn kết hôn sớm như vậy, nếu kết hôn sớm sẽ để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo Lưu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.