Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai
Chương 34: Lấy Lại Đồ Cổ Bị Cầm Đi 2
Thất Nguyệt Thỏ
07/04/2024
Cô không chắc Ôn Nhiên là biết giá trị của cái lược, hay chỉ đơn thuần giữ lại làm kỷ niệm, không kiềm được suy nghĩ nhiều.
Lại liên tưởng đến biến hóa hai ngày gần đây của Ôn Nhiên, thử dò xét: "Chị, em cũng phải về nông thôn rồi, chị ngay cả một cái lược bình thường cũng không cho em cầm theo sao?"
"Sao nói vậy được!" Tống Ôn Nhiên ném một cái lược có thể dễ dàng mua được lên túi của cô ta: “Cô cầm cái này, cái bà nội cho là để lại cho tôi và mẹ tôi làm kỷ niệm, cô cầm đi không phù hợp."
Ôn Hinh gần như cắn nát hàm răng, nhưng cũng không có lý do gì đòi cái lược giá trị đó nữa.
Thấy Ôn Nhiên tùy tiện bỏ cái lược giá trị vào trong túi, đoán là cô nhất định không biết giá trị của nó, chẳng qua là trùng hợp mà thôi!
Lẳng lặng trước bỏ cái lược bình thường vào trong túi.
Dù sao vẫn phải chải đầu, không thể không có lược.
Ôn Nhiên không biết giá trị của cái lược kia, sau này lại nghĩ cách lấy về là được.
May là cô không lấy đồng xu tầm thường nhất, cái "Cảnh Đức Nguyên Bảo" này là Ôn Nhiên không biết hàng nên vứt bỏ, tương lai giá trị cũng không thể lường được.
Đang lúc vui vẻ, Ôn Nhiên đã trực tiếp giơ tay lấy đồng xu đi, còn vô cùng may mắn nói: "Bảo sao tôi tìm mãi không thấy, thì ra là ở chỗ cô!"
Đầu Ôn Hinh chảy đầy vạch đen: “Không phải chị không cần sao?"
"Ai bảo tôi không cần, tôi còn định dùng làm quả cầu tặng cho em trai họ đó!" Ôn Nhiên nói một cách thuận lý thành chương, như chuyện đương nhiên thu lại.
Cô đâu có ngốc, giá trị của cái lược và đồng xu không ai rõ hơn cô.
Trong sách, Ôn Hinh chính là dựa vào hai thứ này bán được mấy triệu.
Tay Ôn Hinh vô thức run lên, chỉ cảm thấy phí của trời. Nhưng không dám thể hiện ra, sợ bị Ôn Nhiên nhìn ra cái gì.
Bình tĩnh lại, nói: "Chị, chị cho em được không, ở nông thôn lúc chán em có thể làm quả cầu, tiện đó nhìn vật nhớ người."
Ôn Nhiên bĩu môi: “Về nông thôn là để tiếp nhận giáo dục lại của bần nông và trung nông, cô cho là đi chơi sao, làm gì có thời gian đá cầu! Lại nói một đồng xu mà thôi, cô cứ giành với tôi làm gì!"
Ôn Hinh: "..."
Trong lòng Ôn Hinh đã phát điên, lại không dám thể hiện ra.
Đồng thời cũng chắc chắn Ôn Nhiên vẫn là đầu gỗ kia.
Ôn Nhiên cũng bỏ đồng xu vào túi áo, khi chắc chắn trong túi cô ta không còn vật giá trị, vui sướng rời phòng.
Hôm nay tâm trạng Lục Mỹ Cầm cũng tốt, hấp bánh bao có nhân, nấu cháo, thêm dưa chua.
Ôn Hinh vốn không có tâm trạng ăn, đồ giá trị đều bị Ôn Nhiên lấy đi, ăn không nổi.
Tống Kiến Thiết khuyên nhủ mà không được.
Bản thân cũng không ăn, ăn xong giận cũng no!
Lại liên tưởng đến biến hóa hai ngày gần đây của Ôn Nhiên, thử dò xét: "Chị, em cũng phải về nông thôn rồi, chị ngay cả một cái lược bình thường cũng không cho em cầm theo sao?"
"Sao nói vậy được!" Tống Ôn Nhiên ném một cái lược có thể dễ dàng mua được lên túi của cô ta: “Cô cầm cái này, cái bà nội cho là để lại cho tôi và mẹ tôi làm kỷ niệm, cô cầm đi không phù hợp."
Ôn Hinh gần như cắn nát hàm răng, nhưng cũng không có lý do gì đòi cái lược giá trị đó nữa.
Thấy Ôn Nhiên tùy tiện bỏ cái lược giá trị vào trong túi, đoán là cô nhất định không biết giá trị của nó, chẳng qua là trùng hợp mà thôi!
Lẳng lặng trước bỏ cái lược bình thường vào trong túi.
Dù sao vẫn phải chải đầu, không thể không có lược.
Ôn Nhiên không biết giá trị của cái lược kia, sau này lại nghĩ cách lấy về là được.
May là cô không lấy đồng xu tầm thường nhất, cái "Cảnh Đức Nguyên Bảo" này là Ôn Nhiên không biết hàng nên vứt bỏ, tương lai giá trị cũng không thể lường được.
Đang lúc vui vẻ, Ôn Nhiên đã trực tiếp giơ tay lấy đồng xu đi, còn vô cùng may mắn nói: "Bảo sao tôi tìm mãi không thấy, thì ra là ở chỗ cô!"
Đầu Ôn Hinh chảy đầy vạch đen: “Không phải chị không cần sao?"
"Ai bảo tôi không cần, tôi còn định dùng làm quả cầu tặng cho em trai họ đó!" Ôn Nhiên nói một cách thuận lý thành chương, như chuyện đương nhiên thu lại.
Cô đâu có ngốc, giá trị của cái lược và đồng xu không ai rõ hơn cô.
Trong sách, Ôn Hinh chính là dựa vào hai thứ này bán được mấy triệu.
Tay Ôn Hinh vô thức run lên, chỉ cảm thấy phí của trời. Nhưng không dám thể hiện ra, sợ bị Ôn Nhiên nhìn ra cái gì.
Bình tĩnh lại, nói: "Chị, chị cho em được không, ở nông thôn lúc chán em có thể làm quả cầu, tiện đó nhìn vật nhớ người."
Ôn Nhiên bĩu môi: “Về nông thôn là để tiếp nhận giáo dục lại của bần nông và trung nông, cô cho là đi chơi sao, làm gì có thời gian đá cầu! Lại nói một đồng xu mà thôi, cô cứ giành với tôi làm gì!"
Ôn Hinh: "..."
Trong lòng Ôn Hinh đã phát điên, lại không dám thể hiện ra.
Đồng thời cũng chắc chắn Ôn Nhiên vẫn là đầu gỗ kia.
Ôn Nhiên cũng bỏ đồng xu vào túi áo, khi chắc chắn trong túi cô ta không còn vật giá trị, vui sướng rời phòng.
Hôm nay tâm trạng Lục Mỹ Cầm cũng tốt, hấp bánh bao có nhân, nấu cháo, thêm dưa chua.
Ôn Hinh vốn không có tâm trạng ăn, đồ giá trị đều bị Ôn Nhiên lấy đi, ăn không nổi.
Tống Kiến Thiết khuyên nhủ mà không được.
Bản thân cũng không ăn, ăn xong giận cũng no!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.