Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai
Chương 46: Mẹ Con Cực Phẩm Giận Đến Hộc Máu 1
Thất Nguyệt Thỏ
07/04/2024
Bà Tống nghiến răng nghiến lợi: “Cô đánh rắm! Ngay cả con trai cũng không sinh được, sớm ly con trai tôi sớm giải thoát! Cô..."
"Không phải bà nói lớn là bà có lý đâu!" Ôn Nhiên ngắt lời bà ta: “Muốn con trai bà giải thoát như vậy, thì khuyên ông ta sớm chút ly hôn đi, kẻo lãng phí mẹ tôi!"
"Con nha đầu thối, cô thiếu đòn!" Bà Tống ở nhà cường thế quen, hoàn toàn không đè được giọng.
Vừa dứt lời, tay cũng đánh ra.
Lục Mỹ Cầm đẩy bà ta ra: “Bà đánh một cái tôi xem!"
"Ồn ào cái gì, từ xa đã nghe các người ồn ồn ào ào, không biết mai công bố kết quả tranh tuyển sao, đây không phải thật lòng thêm loạn cho tôi hả!" Tống Kiến Thiết từ rất xa đã nghe thấy bọn họ ầm ĩ, chạy bước nhỏ vào cửa.
Bà Tống thấy được chỗ dựa, trượt theo tường ngồi phịch xuống đất, vỗ đùi: “Kiến Thiết anh về đúng lúc lắm, mẹ con bọn chúng ức hiếp tôi, anh lập tức ly hôn với thứ đồ vô dụng này, đuổi bọn chúng ra ngoài đi!"
"Mẹ, mẹ con ơi, mẹ nhỏ giọng chút được không!"
Tống Kiến Thiết nghe bà ta la lớn như thế, bị hù chết khiếp, vội vàng khóa trái cửa, lại kéo bà cụ vào trong phòng.
"Ngày mai sẽ công bố con trai mẹ là chủ nhiệm phân xưởng, mẹ la như vậy, chuyện chủ nhiệm phân xưởng liền ngâm nước mất!"
Bà Tống bịt miệng lại: “Ô, vậy vừa rồi tôi nói lớn tiếng như vậy không sao chứ?"
"Có thể là không sao, từ giờ trở đi hạ giọng nói chuyện, đừng tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng hơn, chuyện này liên quan đến mẹ có thể ba ngày hai lần ăn thịt không."
Bà Tống rất thích ăn thịt.
Vượt qua thời kỳ khó khăn có thể ăn cơm no, nhưng là thịt chỉ có ngày lễ ngày tết mới được ăn đủ.
Cho dù không hiểu tầm quan trọng của chủ nhiệm phân xưởng, cũng biết tầm quan trọng của ba ngày hai lần ăn thịt.
Chỉ vào Ôn Nhiên nhỏ giọng nói: "Anh nói xem anh dạy con ra sao, nha đầu này cướp đồ của Hinh Hinh, cướp đối tượng của Hinh Hinh, vừa rồi còn đuổi tôi đi! Anh nói xem anh ngay cả đứa nhỏ cũng không quản được, làm chủ nhiệm phân xưởng cũng vô ích!"
Khóe miệng Tống Kiến Thiết co giật: “Mẹ, chúng ta trước không nói những chuyện này, chờ con lên làm chủ nhiệm phân xưởng, mẹ muốn gì cũng được có được không? Con đi nấu thịt kho cho mẹ trước, ngồi đường xa như vậy chắc là mẹ mệt rồi."
"Bảo Lục Mỹ Cầm đi nấu, một ngày chưa ly hôn, cô ta vẫn phải hầu hạ anh! Sắp làm chủ nhiệm rồi, sao có thể tự mình xuống bếp!" Bà Tống vừa chê Lục Mỹ Cầm không sinh được con trai, lại vừa muốn sai bà làm việc.
Lục Mỹ Cầm biết Tống Kiến Thiết chỉ là trấn an mẹ chồng ngoài miệng thôi, vốn không tiền không phiếu thịt, cố ý chọc tức bọn họ: "Nhiên Nhiên, hai mẹ con chúng ta đi ra quán ăn!"
"Không phải bà nói lớn là bà có lý đâu!" Ôn Nhiên ngắt lời bà ta: “Muốn con trai bà giải thoát như vậy, thì khuyên ông ta sớm chút ly hôn đi, kẻo lãng phí mẹ tôi!"
"Con nha đầu thối, cô thiếu đòn!" Bà Tống ở nhà cường thế quen, hoàn toàn không đè được giọng.
Vừa dứt lời, tay cũng đánh ra.
Lục Mỹ Cầm đẩy bà ta ra: “Bà đánh một cái tôi xem!"
"Ồn ào cái gì, từ xa đã nghe các người ồn ồn ào ào, không biết mai công bố kết quả tranh tuyển sao, đây không phải thật lòng thêm loạn cho tôi hả!" Tống Kiến Thiết từ rất xa đã nghe thấy bọn họ ầm ĩ, chạy bước nhỏ vào cửa.
Bà Tống thấy được chỗ dựa, trượt theo tường ngồi phịch xuống đất, vỗ đùi: “Kiến Thiết anh về đúng lúc lắm, mẹ con bọn chúng ức hiếp tôi, anh lập tức ly hôn với thứ đồ vô dụng này, đuổi bọn chúng ra ngoài đi!"
"Mẹ, mẹ con ơi, mẹ nhỏ giọng chút được không!"
Tống Kiến Thiết nghe bà ta la lớn như thế, bị hù chết khiếp, vội vàng khóa trái cửa, lại kéo bà cụ vào trong phòng.
"Ngày mai sẽ công bố con trai mẹ là chủ nhiệm phân xưởng, mẹ la như vậy, chuyện chủ nhiệm phân xưởng liền ngâm nước mất!"
Bà Tống bịt miệng lại: “Ô, vậy vừa rồi tôi nói lớn tiếng như vậy không sao chứ?"
"Có thể là không sao, từ giờ trở đi hạ giọng nói chuyện, đừng tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng hơn, chuyện này liên quan đến mẹ có thể ba ngày hai lần ăn thịt không."
Bà Tống rất thích ăn thịt.
Vượt qua thời kỳ khó khăn có thể ăn cơm no, nhưng là thịt chỉ có ngày lễ ngày tết mới được ăn đủ.
Cho dù không hiểu tầm quan trọng của chủ nhiệm phân xưởng, cũng biết tầm quan trọng của ba ngày hai lần ăn thịt.
Chỉ vào Ôn Nhiên nhỏ giọng nói: "Anh nói xem anh dạy con ra sao, nha đầu này cướp đồ của Hinh Hinh, cướp đối tượng của Hinh Hinh, vừa rồi còn đuổi tôi đi! Anh nói xem anh ngay cả đứa nhỏ cũng không quản được, làm chủ nhiệm phân xưởng cũng vô ích!"
Khóe miệng Tống Kiến Thiết co giật: “Mẹ, chúng ta trước không nói những chuyện này, chờ con lên làm chủ nhiệm phân xưởng, mẹ muốn gì cũng được có được không? Con đi nấu thịt kho cho mẹ trước, ngồi đường xa như vậy chắc là mẹ mệt rồi."
"Bảo Lục Mỹ Cầm đi nấu, một ngày chưa ly hôn, cô ta vẫn phải hầu hạ anh! Sắp làm chủ nhiệm rồi, sao có thể tự mình xuống bếp!" Bà Tống vừa chê Lục Mỹ Cầm không sinh được con trai, lại vừa muốn sai bà làm việc.
Lục Mỹ Cầm biết Tống Kiến Thiết chỉ là trấn an mẹ chồng ngoài miệng thôi, vốn không tiền không phiếu thịt, cố ý chọc tức bọn họ: "Nhiên Nhiên, hai mẹ con chúng ta đi ra quán ăn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.