Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai
Chương 48: Mẹ Con Cực Phẩm Giận Đến Hộc Máu 3
Thất Nguyệt Thỏ
07/04/2024
Ôn Nhiên cũng không cần bà Tống thích, có giấc mơ kia hay không, cô đều biết bà Tống ghét bỏ cô.
Biểu hiện hôm nay của mẹ rất tốt, chỉ là ra cửa không nỡ tiêu tiền đi ăn xiên thịt cừu, nói miệng chọc tức người còn được.
Phiếu thịt tháng này đã dùng làm thịt kho, có muốn ăn cũng không ăn được, hơn nữa còn nợ mười mấy đồng.
Ôn Nhiên lấy hai mươi đồng và một tờ phiếu lương cho bà: “Mẹ, tiền này mẹ cầm đi."
"Con lấy tiền ở đâu ra?" Lục Mỹ Cầm nghi hoặc: “Bệnh viện sẽ không tốt đến phát tiền lương trước thời hạn chứ, cho dù phát tiền lương cũng không nhiều như vậy."
Ôn Nhiên nói thẳng: "Đây là tiền riêng của ba con. Tổng cộng một trăm lẻ ba đồng, còn có mấy tờ phiếu lương. Hôm nay đi vội, trên người con chỉ mang theo hai mươi đồng."
Lục Mỹ Cầm ngây ra tại chỗ: “Ba con giấu nhiều tiền như vậy? Chẳng trách hôm đó đòi tiền mẹ, thì ra là tưởng mẹ lấy tiền của ông ta. Đúng là nực cười, vợ chồng nhiều năm như vậy, cho tới giờ ông ta chưa từng coi mẹ như người nhà!
Trong tay mẹ không có một xu, tìm ông ta đòi ông ta nói không có, bảo ông ta đi mượn chút tiền ông ta cũng không đi. Ông ta thì đứng nhìn mẹ sốt ruột, không chút đau lòng. Nhiều tiền như vậy, nhất định ông ta không chỉ giấu một năm, thì ra tình cảm vợ chồng sớm đã mất, mẹ sớm không nên ôm hy vọng với ông ta."
Ôn Nhiên ôm cánh tay bà: “Mẹ, mẹ còn con mà! Bất kể lúc nào, con cũng sẽ ở bên cạnh mẹ."
Lục Mỹ Cầm lấy lại tinh thần: “Vậy chúng ta đi ăn mì sợi, ăn no mới có sức đấu tranh đến cùng với ba và bà nội con."
"Được!" Ôn Nhiên thẳng thắn hùa theo.
Hai người mỗi người ăn một tô mì vị cừu ở quán cơm quốc doanh.
Cho dù không được ăn thịt cừu, trên người cũng dính ít mùi thịt cừu.
Vừa về đến nhà đã khiến cho bà Tống chỉ ăn một chén mì sợi giận đến lỗ mũi muốn xì khói, cho là bọn họ ăn xiên thịt cừu thật.
Càng ngửi càng giận, rầm rì nói: "Thứ đồ phá của, sớm muộn sẽ hưu cô, đừng nghĩ ở lại đây hưởng phúc!"
Tống Kiến Thiết sợ bà cụ không áp được lửa giận, lại vội vàng trấn an một hồi.
Bà cụ dạng tay dạng chân nằm trên giường đôi, khiêu khích nhìn Lục Mỹ Cầm: “Hôm nay tôi ngủ cái giường này!"
Kể từ khi Lục Mỹ Cầm biết Tống Kiến Thiết giấu nhiều tiền riêng như vậy, hơn nữa còn định đem tiền riêng cho Ôn Hinh, cảm thấy ghét cả cái giường đôi hai người từng ngủ chung này.
Nhưng không muốn nhường lại cho bà cụ dễ dàng như thế, chống nạnh nói: "Tống Kiến Thiết, nếu mẹ ông ngủ giường đôi, ngày mai tôi liền đến đòi ly hôn trên đại hội của nhà xưởng."
Biểu hiện hôm nay của mẹ rất tốt, chỉ là ra cửa không nỡ tiêu tiền đi ăn xiên thịt cừu, nói miệng chọc tức người còn được.
Phiếu thịt tháng này đã dùng làm thịt kho, có muốn ăn cũng không ăn được, hơn nữa còn nợ mười mấy đồng.
Ôn Nhiên lấy hai mươi đồng và một tờ phiếu lương cho bà: “Mẹ, tiền này mẹ cầm đi."
"Con lấy tiền ở đâu ra?" Lục Mỹ Cầm nghi hoặc: “Bệnh viện sẽ không tốt đến phát tiền lương trước thời hạn chứ, cho dù phát tiền lương cũng không nhiều như vậy."
Ôn Nhiên nói thẳng: "Đây là tiền riêng của ba con. Tổng cộng một trăm lẻ ba đồng, còn có mấy tờ phiếu lương. Hôm nay đi vội, trên người con chỉ mang theo hai mươi đồng."
Lục Mỹ Cầm ngây ra tại chỗ: “Ba con giấu nhiều tiền như vậy? Chẳng trách hôm đó đòi tiền mẹ, thì ra là tưởng mẹ lấy tiền của ông ta. Đúng là nực cười, vợ chồng nhiều năm như vậy, cho tới giờ ông ta chưa từng coi mẹ như người nhà!
Trong tay mẹ không có một xu, tìm ông ta đòi ông ta nói không có, bảo ông ta đi mượn chút tiền ông ta cũng không đi. Ông ta thì đứng nhìn mẹ sốt ruột, không chút đau lòng. Nhiều tiền như vậy, nhất định ông ta không chỉ giấu một năm, thì ra tình cảm vợ chồng sớm đã mất, mẹ sớm không nên ôm hy vọng với ông ta."
Ôn Nhiên ôm cánh tay bà: “Mẹ, mẹ còn con mà! Bất kể lúc nào, con cũng sẽ ở bên cạnh mẹ."
Lục Mỹ Cầm lấy lại tinh thần: “Vậy chúng ta đi ăn mì sợi, ăn no mới có sức đấu tranh đến cùng với ba và bà nội con."
"Được!" Ôn Nhiên thẳng thắn hùa theo.
Hai người mỗi người ăn một tô mì vị cừu ở quán cơm quốc doanh.
Cho dù không được ăn thịt cừu, trên người cũng dính ít mùi thịt cừu.
Vừa về đến nhà đã khiến cho bà Tống chỉ ăn một chén mì sợi giận đến lỗ mũi muốn xì khói, cho là bọn họ ăn xiên thịt cừu thật.
Càng ngửi càng giận, rầm rì nói: "Thứ đồ phá của, sớm muộn sẽ hưu cô, đừng nghĩ ở lại đây hưởng phúc!"
Tống Kiến Thiết sợ bà cụ không áp được lửa giận, lại vội vàng trấn an một hồi.
Bà cụ dạng tay dạng chân nằm trên giường đôi, khiêu khích nhìn Lục Mỹ Cầm: “Hôm nay tôi ngủ cái giường này!"
Kể từ khi Lục Mỹ Cầm biết Tống Kiến Thiết giấu nhiều tiền riêng như vậy, hơn nữa còn định đem tiền riêng cho Ôn Hinh, cảm thấy ghét cả cái giường đôi hai người từng ngủ chung này.
Nhưng không muốn nhường lại cho bà cụ dễ dàng như thế, chống nạnh nói: "Tống Kiến Thiết, nếu mẹ ông ngủ giường đôi, ngày mai tôi liền đến đòi ly hôn trên đại hội của nhà xưởng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.