Niên Đại 80 Chồng Thô Lỗ Sủng Vợ Như Bảo
Chương 24: Nảy Sinh Kế Độc 1
Tác giả: Nhan Manh Manh Manh
08/07/2023
Lúc Cố Nghiên nhận kẹo cưới, Triệu Kiến Minh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Cố Nghiên, ánh mắt tối tăm, hắn tức giận và không cam tâm.
Nếu không phải cô sống chết không gả cho hắn thì sao hắn lại “không có được thứ tốt nhất nên đành chọn thứ tương đối” được.
“Cố Nghiên, chị cũng chúc mừng em, nghe nói em và Trình Kính Tùng cũng sắp có chuyện tốt rồi.” Cố Nguyệt thấy chồng tương lai nhìn chằm chằm người phụ nữ khác, nhất là người phụ nữ này lại là người phụ nữ hắn mới tự mình đến tận nhà cầu hôn, trong lòng lập tức vô cùng chán ghét, giọng điệu cũng trở nên âm dương quái khí (*).
(*) kỳ quái; quái gở (chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường
“Đúng rồi, lễ đính hôn của cậu ấy thực sự chỉ có nửa cân bánh óc chó thôi à?” Khi cô ta hỏi câu này, khoé mắt giương lên, một vẻ vô cùng có cảm giác ưu việt.
Giống như là nói, Cố Nghiên à Cố Nghiên, cô nhìn cô xem chẳng có giá chút nào, sính lễ chỉ có nửa cân bánh óc chó.
Mà tôi lại không như vậy, sau này tôi và cô chính là khác nhau một trời một vực.
Đồng thời cũng là đang nhắc nhở Triệu Kiến Minh, Cố Nghiên coi như là đã đính hôn với Trình Kính Tùng rồi.
Cố Nghiên nhìn dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống đó của cô ta, môi mỏng khẽ giương lên, thoải mái thừa nhận, “Đúng, nửa cân bánh óc chó.”
“Cái gì mà bánh óc chó, cái gì mà lễ đính hôn, tôi không đồng ý hai đứa nó đính hôn, hôm khác tôi sẽ mua trả lại.” Mẹ Cố lập tức tiếp lời. Bà ta vẫn trông mong Cố Nghiên lại tìm được mối tốt, không thể để Cố Nghiên mang tiếng xấu.
Cố Nghiên cũng lười tranh cãi với bà ta. Cãi lại thì được cái gì. Dù sao tất cả mọi người đều biết không phải Trình Kính Tùng thì cô không lấy chồng, làm gì còn ai lại mai mối cho cô gái như cô nữa.
Nhất là nhà có chút vốn liếng.
Cố Nguyệt hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, lần này không thể phủ nhận được.
“Cố lão nhị, sính lễ tam chuyển nhất vang này, hai ngày nữa cũng đưa tới cho các người.” Mẹ Triệu bên này giống như là kích thích đại phòng nhà họ Cố, cất cao giọng bổ sung thêm.
Tam chuyển nhất vang: hay còn gọi là Tứ đại kiện là một thuật ngữ ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950. Nó dùng để chỉ bốn vật dụng gia đình mà đất nước này sản xuất được vào thời điểm đó và là vật dụng mà mọi gia đình đều muốn có. Bốn vật dụng gia đình là: radio, xe đạp, máy khâu và đồng hồ. Dịch là tam chuyển nhất vang mà không dịch Hàn Việt vì “转 nghĩa là xoay tròn, chuyển động”, tương ứng với bộ phận của xe đạp, máy may và đồng hồ. Còn 响 là tiếng vang, vang lên tương ứng với radio phát ra âm thanh.
Thứ này vốn là đưa trước hôn lễ một ngày là được, bây giờ đưa trước thời hạn chứng tỏ nhà họ Triệu rất coi trọng cô con dâu Cố Nguyệt này.
“Được được được.” Thím Cố và chú Cố lập tức cười ngoác tận mang tai.
Mỗi lần họ cười một tiếng là một lần nét mặt mẹ Cô, ba Cố và Cố Đại Bảo sa xẩm.
Phải biết rằng những thứ này vốn là thuộc về nhà bọn họ.
“Cảm ơn mẹ chồng.” Cố Nguyệt thấy mình được coi trọng như vậy thì đuôi mày khoé mắt đều là vui mừng và xấu hổ, vội vàng kính cẩn cảm ơn.
Mẹ Triệu vô cùng hài lòng với sự nhún nhường của cô ta, thoải mái nói: “Cảm ơn cái gì, chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi, còng khách sáo như vậy làm gì.”
Nếu không phải cô sống chết không gả cho hắn thì sao hắn lại “không có được thứ tốt nhất nên đành chọn thứ tương đối” được.
“Cố Nghiên, chị cũng chúc mừng em, nghe nói em và Trình Kính Tùng cũng sắp có chuyện tốt rồi.” Cố Nguyệt thấy chồng tương lai nhìn chằm chằm người phụ nữ khác, nhất là người phụ nữ này lại là người phụ nữ hắn mới tự mình đến tận nhà cầu hôn, trong lòng lập tức vô cùng chán ghét, giọng điệu cũng trở nên âm dương quái khí (*).
(*) kỳ quái; quái gở (chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường
“Đúng rồi, lễ đính hôn của cậu ấy thực sự chỉ có nửa cân bánh óc chó thôi à?” Khi cô ta hỏi câu này, khoé mắt giương lên, một vẻ vô cùng có cảm giác ưu việt.
Giống như là nói, Cố Nghiên à Cố Nghiên, cô nhìn cô xem chẳng có giá chút nào, sính lễ chỉ có nửa cân bánh óc chó.
Mà tôi lại không như vậy, sau này tôi và cô chính là khác nhau một trời một vực.
Đồng thời cũng là đang nhắc nhở Triệu Kiến Minh, Cố Nghiên coi như là đã đính hôn với Trình Kính Tùng rồi.
Cố Nghiên nhìn dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống đó của cô ta, môi mỏng khẽ giương lên, thoải mái thừa nhận, “Đúng, nửa cân bánh óc chó.”
“Cái gì mà bánh óc chó, cái gì mà lễ đính hôn, tôi không đồng ý hai đứa nó đính hôn, hôm khác tôi sẽ mua trả lại.” Mẹ Cố lập tức tiếp lời. Bà ta vẫn trông mong Cố Nghiên lại tìm được mối tốt, không thể để Cố Nghiên mang tiếng xấu.
Cố Nghiên cũng lười tranh cãi với bà ta. Cãi lại thì được cái gì. Dù sao tất cả mọi người đều biết không phải Trình Kính Tùng thì cô không lấy chồng, làm gì còn ai lại mai mối cho cô gái như cô nữa.
Nhất là nhà có chút vốn liếng.
Cố Nguyệt hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, lần này không thể phủ nhận được.
“Cố lão nhị, sính lễ tam chuyển nhất vang này, hai ngày nữa cũng đưa tới cho các người.” Mẹ Triệu bên này giống như là kích thích đại phòng nhà họ Cố, cất cao giọng bổ sung thêm.
Tam chuyển nhất vang: hay còn gọi là Tứ đại kiện là một thuật ngữ ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950. Nó dùng để chỉ bốn vật dụng gia đình mà đất nước này sản xuất được vào thời điểm đó và là vật dụng mà mọi gia đình đều muốn có. Bốn vật dụng gia đình là: radio, xe đạp, máy khâu và đồng hồ. Dịch là tam chuyển nhất vang mà không dịch Hàn Việt vì “转 nghĩa là xoay tròn, chuyển động”, tương ứng với bộ phận của xe đạp, máy may và đồng hồ. Còn 响 là tiếng vang, vang lên tương ứng với radio phát ra âm thanh.
Thứ này vốn là đưa trước hôn lễ một ngày là được, bây giờ đưa trước thời hạn chứng tỏ nhà họ Triệu rất coi trọng cô con dâu Cố Nguyệt này.
“Được được được.” Thím Cố và chú Cố lập tức cười ngoác tận mang tai.
Mỗi lần họ cười một tiếng là một lần nét mặt mẹ Cô, ba Cố và Cố Đại Bảo sa xẩm.
Phải biết rằng những thứ này vốn là thuộc về nhà bọn họ.
“Cảm ơn mẹ chồng.” Cố Nguyệt thấy mình được coi trọng như vậy thì đuôi mày khoé mắt đều là vui mừng và xấu hổ, vội vàng kính cẩn cảm ơn.
Mẹ Triệu vô cùng hài lòng với sự nhún nhường của cô ta, thoải mái nói: “Cảm ơn cái gì, chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi, còng khách sáo như vậy làm gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.