(Niên Đại) Anh Muốn Ly Hôn, Tôi Tái Giá Sinh Con Trai Anh Khóc Cái Gì?
Chương 17: Cầu Xin Anh Cứu Cô Bé!
Đông Phương Ký Bạch
15/11/2024
Dù sao cũng là con gái ruột, anh sao có thể thờ ơ với cô bé được?
Nghe Trần Đường nói muốn về, trái tim anh cũng nhẹ nhõm hơn nhưng nhìn ra ngoài trời tối đen như mực, anh lại từ chối.
“Phụ nữ đi đêm không an toàn, em cứ ở đây với Tiểu Duệ đi, chỉ nửa tiếng thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu, nếu buồn ngủ, con bé sẽ tự ngủ.”
Những lời cần nói đều đã nói, Trần Đường cảm thấy những gì mình làm không có gì sai, vì vậy cô yên tâm ở lại.
Con ai người nấy thương, Tưởng Minh Húc không lo lắng, cô sốt ruột cái gì chứ?
Mạn Mạn vốn dựa vào tường, sau đó nằm vật ra đất, trên khuôn mặt non nớt dần xuất hiện vẻ đau đớn, đôi mày nhíu chặt, miệng nhỏ lẩm bẩm điều gì đó.
Thẩm Yên có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, cũng có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm khó chịu của đứa trẻ nhưng cô không thể chạm vào đứa trẻ, không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô bé.
“Mẹ ơi, đầu Mạn Mạn choáng quá...”
Cô bé mở to mắt, nhìn về phía Thẩm Yên, còn đưa tay về phía cô, muốn cô ôm.
Thẩm Yên không kịp tìm hiểu xem đứa trẻ có thực sự nhìn thấy cô không.
Cô không thể dùng tay cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Mạn Mạn, khứu giác cũng trở nên trì độn, chỉ có thể dùng mắt nhìn, dùng tai nghe.
“Nói cho mẹ biết, ngoài chóng mặt, con còn khó chịu ở đâu?”
Mạn Mạn đưa tay ra nắm lấy vài lần nhưng không ôm được người trước mặt, trong mắt lặng lẽ rơi lệ, “Mạn Mạn còn muốn nôn, mẹ ơi, mẹ đến đón con sao?”
Thẩm Yên cố gắng bình tĩnh lại, vừa chóng mặt vừa buồn nôn, chẳng lẽ là ăn nhầm thứ gì sao?
Cẩn thận nhớ lại những thứ Mạn Mạn đã ăn, vì tinh thần không tốt, cả ngày cô bé chỉ ăn một chiếc bánh bao, đây là Tưởng Minh Húc ra ngoài mua về, mọi người đều ăn, nếu có vấn đề, không thể kéo dài đến tận bây giờ mới phát tác.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Yên bay vào bếp, ở đó có một bếp lò, ấm đun nước trên bếp bốc hơi nóng, than trong bếp lò vẫn đang cháy.
Trước khi ra ngoài, Trần Đường đã đóng hết cửa sổ, kết hợp với tình trạng của Mạn Mạn, Thẩm Yên biết cô bé đã bị ngộ độc.
Cô không biết Tưởng Minh Húc khi nào mới về, nếu tiếp tục trì hoãn, tình hình sẽ chỉ càng tệ hơn.
Thẩm Yên bảo Mạn Mạn kêu cứu thật to nhưng đứa trẻ đã không còn nhiều sức lực, giọng nói không truyền ra ngoài.
Nếu không hít được không khí trong lành, Mạn Mạn sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Cửa bị khóa từ bên ngoài, Thẩm Yên chỉ có thể đặt hy vọng vào cửa sổ.
“Mạn Mạn, nhanh chóng đẩy ghế đến bên cửa sổ, đứng lên mở cửa sổ.”
Mạn Mạn rất khó chịu, nằm rên hừ hừ trên mặt đất không muốn nhúc nhích, chỉ muốn Thẩm Yên ôm mình.
Thẩm Yên cũng muốn ôm đứa trẻ nhưng trong tình huống này, họ không thể trì hoãn thời gian, vừa động viên Mạn Mạn đứng dậy đi lấy ghế, vừa dùng hết sức vặn tay nắm cửa sổ.
Kết quả là linh hồn cứ xuyên qua cửa sổ hết lần này đến lần khác, Thẩm Yên có chút hoảng loạn.
Nhưng đứa trẻ vẫn đang chờ được cứu, cô thậm chí không có tư cách để hoảng loạn.
Có lẽ là nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô, Mạn Mạn không biết lấy đâu ra sức lực, vịn tường đứng dậy.
Nói mơ màng: “Mạn Mạn đi lấy ghế, mẹ đừng giận Mạn Mạn, đừng bỏ rơi Mạn Mạn một mình.”
Thẩm Yên rưng rưng nước mắt, sao cô có thể giận được?
Nghe Trần Đường nói muốn về, trái tim anh cũng nhẹ nhõm hơn nhưng nhìn ra ngoài trời tối đen như mực, anh lại từ chối.
“Phụ nữ đi đêm không an toàn, em cứ ở đây với Tiểu Duệ đi, chỉ nửa tiếng thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu, nếu buồn ngủ, con bé sẽ tự ngủ.”
Những lời cần nói đều đã nói, Trần Đường cảm thấy những gì mình làm không có gì sai, vì vậy cô yên tâm ở lại.
Con ai người nấy thương, Tưởng Minh Húc không lo lắng, cô sốt ruột cái gì chứ?
Mạn Mạn vốn dựa vào tường, sau đó nằm vật ra đất, trên khuôn mặt non nớt dần xuất hiện vẻ đau đớn, đôi mày nhíu chặt, miệng nhỏ lẩm bẩm điều gì đó.
Thẩm Yên có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, cũng có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm khó chịu của đứa trẻ nhưng cô không thể chạm vào đứa trẻ, không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô bé.
“Mẹ ơi, đầu Mạn Mạn choáng quá...”
Cô bé mở to mắt, nhìn về phía Thẩm Yên, còn đưa tay về phía cô, muốn cô ôm.
Thẩm Yên không kịp tìm hiểu xem đứa trẻ có thực sự nhìn thấy cô không.
Cô không thể dùng tay cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Mạn Mạn, khứu giác cũng trở nên trì độn, chỉ có thể dùng mắt nhìn, dùng tai nghe.
“Nói cho mẹ biết, ngoài chóng mặt, con còn khó chịu ở đâu?”
Mạn Mạn đưa tay ra nắm lấy vài lần nhưng không ôm được người trước mặt, trong mắt lặng lẽ rơi lệ, “Mạn Mạn còn muốn nôn, mẹ ơi, mẹ đến đón con sao?”
Thẩm Yên cố gắng bình tĩnh lại, vừa chóng mặt vừa buồn nôn, chẳng lẽ là ăn nhầm thứ gì sao?
Cẩn thận nhớ lại những thứ Mạn Mạn đã ăn, vì tinh thần không tốt, cả ngày cô bé chỉ ăn một chiếc bánh bao, đây là Tưởng Minh Húc ra ngoài mua về, mọi người đều ăn, nếu có vấn đề, không thể kéo dài đến tận bây giờ mới phát tác.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Yên bay vào bếp, ở đó có một bếp lò, ấm đun nước trên bếp bốc hơi nóng, than trong bếp lò vẫn đang cháy.
Trước khi ra ngoài, Trần Đường đã đóng hết cửa sổ, kết hợp với tình trạng của Mạn Mạn, Thẩm Yên biết cô bé đã bị ngộ độc.
Cô không biết Tưởng Minh Húc khi nào mới về, nếu tiếp tục trì hoãn, tình hình sẽ chỉ càng tệ hơn.
Thẩm Yên bảo Mạn Mạn kêu cứu thật to nhưng đứa trẻ đã không còn nhiều sức lực, giọng nói không truyền ra ngoài.
Nếu không hít được không khí trong lành, Mạn Mạn sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Cửa bị khóa từ bên ngoài, Thẩm Yên chỉ có thể đặt hy vọng vào cửa sổ.
“Mạn Mạn, nhanh chóng đẩy ghế đến bên cửa sổ, đứng lên mở cửa sổ.”
Mạn Mạn rất khó chịu, nằm rên hừ hừ trên mặt đất không muốn nhúc nhích, chỉ muốn Thẩm Yên ôm mình.
Thẩm Yên cũng muốn ôm đứa trẻ nhưng trong tình huống này, họ không thể trì hoãn thời gian, vừa động viên Mạn Mạn đứng dậy đi lấy ghế, vừa dùng hết sức vặn tay nắm cửa sổ.
Kết quả là linh hồn cứ xuyên qua cửa sổ hết lần này đến lần khác, Thẩm Yên có chút hoảng loạn.
Nhưng đứa trẻ vẫn đang chờ được cứu, cô thậm chí không có tư cách để hoảng loạn.
Có lẽ là nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô, Mạn Mạn không biết lấy đâu ra sức lực, vịn tường đứng dậy.
Nói mơ màng: “Mạn Mạn đi lấy ghế, mẹ đừng giận Mạn Mạn, đừng bỏ rơi Mạn Mạn một mình.”
Thẩm Yên rưng rưng nước mắt, sao cô có thể giận được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.