(Niên Đại) Anh Muốn Ly Hôn, Tôi Tái Giá Sinh Con Trai Anh Khóc Cái Gì?
Chương 31: Không Phải Chỉ Nói Suông
Đông Phương Ký Bạch
16/11/2024
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì giữa Thẩm Yên và Tưởng Minh Húc nhưng biểu hiện của hai người hoàn toàn không có cảm giác của vợ chồng mới cưới, mọi người đều nhất trí cho rằng, hai người họ đã cãi nhau.
Không khỏi cảm thán, vừa mới kết hôn đã xảy ra mâu thuẫn, con đường sau này e là không bằng phẳng...
Trước khi Thẩm Yên và Tưởng Minh Húc kết hôn, ba Tưởng mẹ Tưởng đã bỏ tiền mua cho họ một chiếc xe đạp, mặc dù ngày thường ít khi dùng đến nhưng đó là đồ lớn, đủ để người trong thôn phải ghen tị.
Vừa nãy ra ngoài vội quá, hai người lại đang tức giận nên quên mất chiếc xe đạp mới mua, đi mãi một quãng đường xa, Thẩm Yên mới nhớ ra chuyện này.
Đi bộ đến công xã thế nào cũng phải mất hai tiếng, vẫn là đi xe đạp nhanh hơn.
Thẩm Yên muốn quay lại, Tưởng Minh Húc nhướng mày, không cho cô ấy đi, “Hối hận rồi?”
Không biết có phải là ảo giác không, Thẩm Yên thực sự nghe thấy một tia cười trong giọng nói của anh ta.
Thấy Thẩm Yên không nói gì, Tưởng Minh Húc cảm thấy mình đã đoán trúng tâm tư của cô, đôi mày đang nhíu chặt không tự chủ được mà giãn ra, “Nếu như cô nhất quyết muốn ly hôn thì không nên hối hận.”
Dừng một chút, anh ta lại nói: “Cho dù cô có hối hận cũng vô dụng, chuyện này không phải do cô quyết định.”
Giữa bọn họ không có mối thù sâu, Tưởng Minh Húc cảm thấy không ly hôn cũng được nhưng anh ta muốn cho Thẩm Yên một bài học, để cô biết thế nào là suy nghĩ kỹ trước khi hành động, đừng có chuyện bé xé ra to, lấy chuyện ly hôn ra làm phiền gia đình, khiến mọi người đều không được yên ổn.
Nhà họ Thẩm cô không thể về được, cho dù đã ly hôn, cô cũng phải ở nhà.
Sống chung dưới một mái nhà, sớm muộn gì cô cũng sẽ nhận ra lỗi lầm của mình.
Rõ ràng là không thích Thẩm Yên nhưng lúc này trong lòng Tưởng Minh Húc lại không hiểu sao lại nảy sinh sự vui mừng.
Thẩm Yên bắt gặp ý cười trong mắt anh ta, chỉ cảm thấy mình thật đáng thương.
Tại sao anh ta lại cho rằng cô hối hận?
Lại tại sao lại bật cười?
Trong lòng Tưởng Minh Húc, cô lại hèn mọn đến vậy sao?
Đường cô có thể đi không nhiều nhưng cũng không đến mức rời khỏi nhà họ Tưởng là chết đói, anh ta tự tin như vậy, nói cho cùng vẫn là coi thường cô.
Giống như kiếp trước khi khôi phục kỳ thi đại học, Tưởng Minh Húc để cô ở nhà chăm sóc cha mẹ và con cái.
Lúc đó, có lẽ anh ta cảm thấy cho dù cô có đăng ký thi cũng không chắc đỗ, nói đi nói lại, vẫn là coi thường cô.
Càng nghĩ, Thẩm Yên càng cảm thấy không đáng.
Làm người vẫn nên tính toán nhiều hơn cho bản thân, cứ vội vàng đối xử tốt với người khác, thông cảm cho người khác thì chưa chắc đối phương đã trân trọng.
Biết đâu, trong lòng còn khinh thường bạn!
Không nói chuyện với Tưởng Minh Húc, Thẩm Yên tiếp tục đi về phía công xã, lần này bước chân của cô rõ ràng đã sải dài hơn.
Thần sắc vừa mới thả lỏng của Tưởng Minh Húc lại một lần nữa trở nên nặng nề, ánh mắt phức tạp, khóe miệng mím chặt, có độ cong hướng xuống.
Cứ thế đi theo Thẩm Yên đến công xã, mãi đến khi hoàn thành thủ tục ly hôn, Tưởng Minh Húc mới phản ứng lại thì ra cô thực sự muốn ly hôn.
Không phải chỉ nói suông.
Không khỏi cảm thán, vừa mới kết hôn đã xảy ra mâu thuẫn, con đường sau này e là không bằng phẳng...
Trước khi Thẩm Yên và Tưởng Minh Húc kết hôn, ba Tưởng mẹ Tưởng đã bỏ tiền mua cho họ một chiếc xe đạp, mặc dù ngày thường ít khi dùng đến nhưng đó là đồ lớn, đủ để người trong thôn phải ghen tị.
Vừa nãy ra ngoài vội quá, hai người lại đang tức giận nên quên mất chiếc xe đạp mới mua, đi mãi một quãng đường xa, Thẩm Yên mới nhớ ra chuyện này.
Đi bộ đến công xã thế nào cũng phải mất hai tiếng, vẫn là đi xe đạp nhanh hơn.
Thẩm Yên muốn quay lại, Tưởng Minh Húc nhướng mày, không cho cô ấy đi, “Hối hận rồi?”
Không biết có phải là ảo giác không, Thẩm Yên thực sự nghe thấy một tia cười trong giọng nói của anh ta.
Thấy Thẩm Yên không nói gì, Tưởng Minh Húc cảm thấy mình đã đoán trúng tâm tư của cô, đôi mày đang nhíu chặt không tự chủ được mà giãn ra, “Nếu như cô nhất quyết muốn ly hôn thì không nên hối hận.”
Dừng một chút, anh ta lại nói: “Cho dù cô có hối hận cũng vô dụng, chuyện này không phải do cô quyết định.”
Giữa bọn họ không có mối thù sâu, Tưởng Minh Húc cảm thấy không ly hôn cũng được nhưng anh ta muốn cho Thẩm Yên một bài học, để cô biết thế nào là suy nghĩ kỹ trước khi hành động, đừng có chuyện bé xé ra to, lấy chuyện ly hôn ra làm phiền gia đình, khiến mọi người đều không được yên ổn.
Nhà họ Thẩm cô không thể về được, cho dù đã ly hôn, cô cũng phải ở nhà.
Sống chung dưới một mái nhà, sớm muộn gì cô cũng sẽ nhận ra lỗi lầm của mình.
Rõ ràng là không thích Thẩm Yên nhưng lúc này trong lòng Tưởng Minh Húc lại không hiểu sao lại nảy sinh sự vui mừng.
Thẩm Yên bắt gặp ý cười trong mắt anh ta, chỉ cảm thấy mình thật đáng thương.
Tại sao anh ta lại cho rằng cô hối hận?
Lại tại sao lại bật cười?
Trong lòng Tưởng Minh Húc, cô lại hèn mọn đến vậy sao?
Đường cô có thể đi không nhiều nhưng cũng không đến mức rời khỏi nhà họ Tưởng là chết đói, anh ta tự tin như vậy, nói cho cùng vẫn là coi thường cô.
Giống như kiếp trước khi khôi phục kỳ thi đại học, Tưởng Minh Húc để cô ở nhà chăm sóc cha mẹ và con cái.
Lúc đó, có lẽ anh ta cảm thấy cho dù cô có đăng ký thi cũng không chắc đỗ, nói đi nói lại, vẫn là coi thường cô.
Càng nghĩ, Thẩm Yên càng cảm thấy không đáng.
Làm người vẫn nên tính toán nhiều hơn cho bản thân, cứ vội vàng đối xử tốt với người khác, thông cảm cho người khác thì chưa chắc đối phương đã trân trọng.
Biết đâu, trong lòng còn khinh thường bạn!
Không nói chuyện với Tưởng Minh Húc, Thẩm Yên tiếp tục đi về phía công xã, lần này bước chân của cô rõ ràng đã sải dài hơn.
Thần sắc vừa mới thả lỏng của Tưởng Minh Húc lại một lần nữa trở nên nặng nề, ánh mắt phức tạp, khóe miệng mím chặt, có độ cong hướng xuống.
Cứ thế đi theo Thẩm Yên đến công xã, mãi đến khi hoàn thành thủ tục ly hôn, Tưởng Minh Húc mới phản ứng lại thì ra cô thực sự muốn ly hôn.
Không phải chỉ nói suông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.