(Niên Đại) Anh Muốn Ly Hôn, Tôi Tái Giá Sinh Con Trai Anh Khóc Cái Gì?
Chương 26: Như Cô Mong Muốn
Đông Phương Ký Bạch
16/11/2024
Hai người họ cùng tuổi, lại cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng chẳng khác gì chị em ruột bình thường.
Tưởng Minh Thục ghét Trần Đường, liên đới đến Tưởng Duệ cũng không thích, Thẩm Yên gả cho anh trai mình, cô ta vừa vui mừng, vừa lo lắng cho cô.
Cậu nhóc Tưởng Duệ này đã sáu tuổi rồi, bản chất ích kỷ giống hệt Trần Đường, ở nhà bình thường không phải tranh ăn, tranh uống thì cũng nghịch ngợm phá phách, con nhà người ta năm sáu tuổi đã biết đi cắt cỏ kiếm công điểm, riêng Tưởng Duệ thì suốt ngày gây họa.
Nhưng mọi người đều nói Tưởng Duệ đáng thương, phải thông cảm cho nó, Tưởng Minh Thục cũng chỉ có thể giấu sự bất mãn trong lòng.
Bây giờ Thẩm Yên đột nhiên muốn ly hôn, chẳng lẽ là vì Tưởng Duệ?
Dù sao Thẩm Yên cũng thích anh trai mình, không thể nào đột nhiên không thích được.
Khả năng duy nhất chính là Tưởng Duệ đã làm chuyện gì đó khiến cô ta đau lòng, cô ta không muốn làm mẹ kế nữa.
Tưởng Minh Thục cũng không biết mình nên nói gì, nếu Thẩm Yên gả cho người khác thì cô ta chắc chắn sẽ đứng về phía Thẩm Yên.
Nhưng bây giờ...
Nếu cô ta ủng hộ Thẩm Yên ly hôn, ba mẹ chắc chắn sẽ đánh chết cô ta.
Người ta đều nói thà phá mười ngôi chùa, chứ không phá một cuộc hôn nhân, Tưởng Minh Thục không thể đưa ra chủ ý cho Thẩm Yên, chỉ có thể im lặng, không còn đưa ra ý kiến nữa.
Bàn ăn một mảnh yên tĩnh, ngay cả Tưởng Duệ cũng hiếm khi không làm ầm ĩ.
Cậu ta không muốn có mẹ kế, ly hôn mới tốt!
Tiết kiệm được việc ra ngoài, rất nhiều người dùng hai chữ mẹ kế để cười nhạo cậu ta.
Ba Tưởng mẹ Tưởng vẫn chưa biểu thái nhưng sắc mặt Tưởng Minh Húc đã hoàn toàn sa sầm xuống, anh ta không ngờ Thẩm Yên lại đề cập đến chuyện ly hôn trong hoàn cảnh như thế này.
Riêng tư cô ta muốn làm ầm ĩ thế nào cũng được nhưng làm ầm ĩ trước mặt bậc bề trên thì tình hình lại khác.
Cô ta cuối cùng đang nghĩ gì, tại sao đột nhiên lại trở mặt?
Thẩm Yên thần thái bình tĩnh, sắc mặt hồng hào, nhìn là biết đã ngủ rất ngon, điều này khiến lòng tự trọng của Tưởng Minh Húc bị tổn thương, tối qua anh ta không ngủ được...
Dù sao anh ta cũng không thích Thẩm Yên, nếu như cô ta muốn làm ầm ĩ, vậy thì chiều theo cô ta!
Lạnh lùng liếc Thẩm Yên một cái, “Nếu như muốn làm thủ tục thì nhanh chóng ra ngoài, tôi chỉ có một ngày nghỉ, nếu như bỏ lỡ hôm nay thì mấy tháng tới tôi đều không có thời gian.”
“Hỗn láo!”
Ba Tưởng vỗ mạnh xuống bàn, vẻ mặt nghiêm trọng, “Kết hôn là chuyện lớn, không phải để các con chơi trò gia đình, sao có thể nói ly hôn là ly hôn?”
Mẹ Tưởng cũng phụ họa theo, “Có vấn đề gì thì mọi người nói cho rõ ràng, giải quyết là được, đừng động một tí là nói ly hôn, không may mắn.”
Tưởng Minh Húc lạnh nhạt nhìn Thẩm Yên, chờ cô ta biểu thái, ngoài sự lạnh nhạt, còn có một tia chắc chắn.
Bậc bề trên đều đã nói như vậy, cô ta hẳn là sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa chứ?
Tưởng Minh Húc không cảm thấy giữa mình và Thẩm Yên có vấn đề gì lớn, cả đời này anh ta chỉ thích Trần Đường, bây giờ người đã về tỉnh rồi, anh ta và Trần Đường không thể nào nữa, vì một người không thể xuất hiện mà làm loạn cảm xúc, thật sự không cần thiết.
Bất kể vì lý do gì, cô ta đột nhiên thay đổi tính nết, bây giờ cũng đã làm loạn rồi, có nên dừng lại không?
Thẩm Yên không nhìn Tưởng Minh Húc, hít một hơi thật sâu, đứng dậy cúi chào ba Tưởng mẹ Tưởng.
Tưởng Minh Thục ghét Trần Đường, liên đới đến Tưởng Duệ cũng không thích, Thẩm Yên gả cho anh trai mình, cô ta vừa vui mừng, vừa lo lắng cho cô.
Cậu nhóc Tưởng Duệ này đã sáu tuổi rồi, bản chất ích kỷ giống hệt Trần Đường, ở nhà bình thường không phải tranh ăn, tranh uống thì cũng nghịch ngợm phá phách, con nhà người ta năm sáu tuổi đã biết đi cắt cỏ kiếm công điểm, riêng Tưởng Duệ thì suốt ngày gây họa.
Nhưng mọi người đều nói Tưởng Duệ đáng thương, phải thông cảm cho nó, Tưởng Minh Thục cũng chỉ có thể giấu sự bất mãn trong lòng.
Bây giờ Thẩm Yên đột nhiên muốn ly hôn, chẳng lẽ là vì Tưởng Duệ?
Dù sao Thẩm Yên cũng thích anh trai mình, không thể nào đột nhiên không thích được.
Khả năng duy nhất chính là Tưởng Duệ đã làm chuyện gì đó khiến cô ta đau lòng, cô ta không muốn làm mẹ kế nữa.
Tưởng Minh Thục cũng không biết mình nên nói gì, nếu Thẩm Yên gả cho người khác thì cô ta chắc chắn sẽ đứng về phía Thẩm Yên.
Nhưng bây giờ...
Nếu cô ta ủng hộ Thẩm Yên ly hôn, ba mẹ chắc chắn sẽ đánh chết cô ta.
Người ta đều nói thà phá mười ngôi chùa, chứ không phá một cuộc hôn nhân, Tưởng Minh Thục không thể đưa ra chủ ý cho Thẩm Yên, chỉ có thể im lặng, không còn đưa ra ý kiến nữa.
Bàn ăn một mảnh yên tĩnh, ngay cả Tưởng Duệ cũng hiếm khi không làm ầm ĩ.
Cậu ta không muốn có mẹ kế, ly hôn mới tốt!
Tiết kiệm được việc ra ngoài, rất nhiều người dùng hai chữ mẹ kế để cười nhạo cậu ta.
Ba Tưởng mẹ Tưởng vẫn chưa biểu thái nhưng sắc mặt Tưởng Minh Húc đã hoàn toàn sa sầm xuống, anh ta không ngờ Thẩm Yên lại đề cập đến chuyện ly hôn trong hoàn cảnh như thế này.
Riêng tư cô ta muốn làm ầm ĩ thế nào cũng được nhưng làm ầm ĩ trước mặt bậc bề trên thì tình hình lại khác.
Cô ta cuối cùng đang nghĩ gì, tại sao đột nhiên lại trở mặt?
Thẩm Yên thần thái bình tĩnh, sắc mặt hồng hào, nhìn là biết đã ngủ rất ngon, điều này khiến lòng tự trọng của Tưởng Minh Húc bị tổn thương, tối qua anh ta không ngủ được...
Dù sao anh ta cũng không thích Thẩm Yên, nếu như cô ta muốn làm ầm ĩ, vậy thì chiều theo cô ta!
Lạnh lùng liếc Thẩm Yên một cái, “Nếu như muốn làm thủ tục thì nhanh chóng ra ngoài, tôi chỉ có một ngày nghỉ, nếu như bỏ lỡ hôm nay thì mấy tháng tới tôi đều không có thời gian.”
“Hỗn láo!”
Ba Tưởng vỗ mạnh xuống bàn, vẻ mặt nghiêm trọng, “Kết hôn là chuyện lớn, không phải để các con chơi trò gia đình, sao có thể nói ly hôn là ly hôn?”
Mẹ Tưởng cũng phụ họa theo, “Có vấn đề gì thì mọi người nói cho rõ ràng, giải quyết là được, đừng động một tí là nói ly hôn, không may mắn.”
Tưởng Minh Húc lạnh nhạt nhìn Thẩm Yên, chờ cô ta biểu thái, ngoài sự lạnh nhạt, còn có một tia chắc chắn.
Bậc bề trên đều đã nói như vậy, cô ta hẳn là sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa chứ?
Tưởng Minh Húc không cảm thấy giữa mình và Thẩm Yên có vấn đề gì lớn, cả đời này anh ta chỉ thích Trần Đường, bây giờ người đã về tỉnh rồi, anh ta và Trần Đường không thể nào nữa, vì một người không thể xuất hiện mà làm loạn cảm xúc, thật sự không cần thiết.
Bất kể vì lý do gì, cô ta đột nhiên thay đổi tính nết, bây giờ cũng đã làm loạn rồi, có nên dừng lại không?
Thẩm Yên không nhìn Tưởng Minh Húc, hít một hơi thật sâu, đứng dậy cúi chào ba Tưởng mẹ Tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.