(Niên Đại) Anh Muốn Ly Hôn, Tôi Tái Giá Sinh Con Trai Anh Khóc Cái Gì?
Chương 23: Thẩm Yên, Em Điên Rồi!
Đông Phương Ký Bạch
16/11/2024
Vừa rồi chỉ là tức giận nhất thời, thuận miệng nói ra thôi, sao cô lại đồng ý?
Thấy anh ta ngây ngốc, vẻ mặt không thể tin nổi, Thẩm Yên lặp lại một lần nữa: “Tưởng Minh Húc, chúng ta ly hôn.”
Trong mắt Tưởng Minh Húc thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn, anh ta tiến lên hai bước, kéo gần khoảng cách với Thẩm Yên.
“Chúng ta mới kết hôn hôm nay, nếu ngay sau đó lại ly hôn, sẽ bị người ta cười chê.”
So với việc phản bội thì ly hôn có là gì?
Chuyện kiếp trước Thẩm Yên không biết có truyền ra ngoài không, nếu để mọi người biết chồng mình đã lập gia đình ở thành phố thì cô mới thực sự bị người ta cười chết!
“Bị người ta cười chê là chuyện của tôi, không cần anh lo chuyện bao đồng.”
“Thẩm Yên, hôn nhân không phải là trò đùa, không phải em muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn, em có thể có chút trách nhiệm được không.”
Lời này quá buồn cười, Thẩm Yên không biết Tưởng Minh Húc nói ra bằng cách nào.
Bây giờ anh ta tuy không phải là Tưởng Minh Húc của bốn năm sau nhưng trên người họ có vô số điểm chung.
Ví dụ như, trong lòng anh ta vẫn còn Trần Đường, cho dù người phụ nữ đó đã bỏ rơi anh ta.
Trước đây Thẩm Yên sẽ đau lòng vì Tưởng Minh Húc gặp phải người không tốt nhưng bây giờ lại thấy hai người này đúng là nồi nào úp vung nấy.
Kiếp trước, chẳng phải Tưởng Minh Húc cũng làm chuyện bỏ vợ bỏ con sao?
Không muốn tranh luận đạo lý với Tưởng Minh Húc, Thẩm Yên hỏi anh ta: “Vừa rồi anh ra ngoài, có nhớ đến Trần Đường không?”
Tưởng Minh Húc nghẹn họng, không hiểu sao lại có chút chột dạ: “Đó đều là chuyện cũ rồi, em nhắc đến cô ấy vào lúc này, ngoài việc khiến bản thân không vui thì còn có thể có lợi ích gì?”
Thẩm Yên không cho anh ta cơ hội né tránh: “Tôi không ngại anh đã từng kết hôn, cũng không ngại anh có một đứa con trai nhưng nếu như trong lòng anh vẫn chưa dứt khoát thì không nên bắt đầu một cuộc hôn nhân tiếp theo, như vậy thì anh khác gì một kẻ tồi tệ?”
Tưởng Minh Húc mặt đỏ bừng, tức giận đi lại tại chỗ mấy bước, người này chỉ vào mũi anh ta mắng cũng đành, vậy mà còn nói anh ta là kẻ tồi tệ!
Anh ta thừa nhận mình vẫn chưa hoàn toàn quên Trần Đường, cô ta đã về tỉnh rồi, cả đời này không thể nào quay lại đội sản xuất, Thẩm Yên cứ khăng khăng chuyện này thì có ý nghĩa gì?
Anh ta không làm được chuyện miễn cưỡng người khác, nếu như Thẩm Yên hối hận, muốn ly hôn thì ly hôn vậy.
Rõ ràng là nên thở phào nhẹ nhõm nhưng Tưởng Minh Húc lại thấy trong lòng không thoải mái.
Anh ta lại hỏi một lần nữa: “Xác định muốn ly hôn?”
Ánh mắt Thẩm Yên bình tĩnh không gợn sóng: “Ly hôn.”
Thẩm Yên thái độ kiên quyết, Tưởng Minh Húc bị cô chọc tức, sắc mặt không kiềm chế được mà trầm xuống.
“Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Một khi ly hôn, em có thể bị người ta nói ra nói vào, đến lúc đó em hối hận, anh cũng không thể tái hôn với em.”
“Còn nữa, đã ly hôn rồi, sau này em muốn tái giá cũng không dễ dàng như vậy.”
Thẩm Yên không biết anh ta nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì, nếu như trong lòng vẫn không quên được Trần Đường thì lúc này không nên dứt khoát ly hôn sao?
Cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn giữ, trước đây cô đúng là mù mắt, mới thấy Tưởng Minh Húc không giống người khác.
Cô vẫn nói câu đó: “Ly hôn.”
“Nếu như em muốn ly hôn như vậy thì ly hôn vậy!”
Thấy anh ta ngây ngốc, vẻ mặt không thể tin nổi, Thẩm Yên lặp lại một lần nữa: “Tưởng Minh Húc, chúng ta ly hôn.”
Trong mắt Tưởng Minh Húc thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn, anh ta tiến lên hai bước, kéo gần khoảng cách với Thẩm Yên.
“Chúng ta mới kết hôn hôm nay, nếu ngay sau đó lại ly hôn, sẽ bị người ta cười chê.”
So với việc phản bội thì ly hôn có là gì?
Chuyện kiếp trước Thẩm Yên không biết có truyền ra ngoài không, nếu để mọi người biết chồng mình đã lập gia đình ở thành phố thì cô mới thực sự bị người ta cười chết!
“Bị người ta cười chê là chuyện của tôi, không cần anh lo chuyện bao đồng.”
“Thẩm Yên, hôn nhân không phải là trò đùa, không phải em muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn, em có thể có chút trách nhiệm được không.”
Lời này quá buồn cười, Thẩm Yên không biết Tưởng Minh Húc nói ra bằng cách nào.
Bây giờ anh ta tuy không phải là Tưởng Minh Húc của bốn năm sau nhưng trên người họ có vô số điểm chung.
Ví dụ như, trong lòng anh ta vẫn còn Trần Đường, cho dù người phụ nữ đó đã bỏ rơi anh ta.
Trước đây Thẩm Yên sẽ đau lòng vì Tưởng Minh Húc gặp phải người không tốt nhưng bây giờ lại thấy hai người này đúng là nồi nào úp vung nấy.
Kiếp trước, chẳng phải Tưởng Minh Húc cũng làm chuyện bỏ vợ bỏ con sao?
Không muốn tranh luận đạo lý với Tưởng Minh Húc, Thẩm Yên hỏi anh ta: “Vừa rồi anh ra ngoài, có nhớ đến Trần Đường không?”
Tưởng Minh Húc nghẹn họng, không hiểu sao lại có chút chột dạ: “Đó đều là chuyện cũ rồi, em nhắc đến cô ấy vào lúc này, ngoài việc khiến bản thân không vui thì còn có thể có lợi ích gì?”
Thẩm Yên không cho anh ta cơ hội né tránh: “Tôi không ngại anh đã từng kết hôn, cũng không ngại anh có một đứa con trai nhưng nếu như trong lòng anh vẫn chưa dứt khoát thì không nên bắt đầu một cuộc hôn nhân tiếp theo, như vậy thì anh khác gì một kẻ tồi tệ?”
Tưởng Minh Húc mặt đỏ bừng, tức giận đi lại tại chỗ mấy bước, người này chỉ vào mũi anh ta mắng cũng đành, vậy mà còn nói anh ta là kẻ tồi tệ!
Anh ta thừa nhận mình vẫn chưa hoàn toàn quên Trần Đường, cô ta đã về tỉnh rồi, cả đời này không thể nào quay lại đội sản xuất, Thẩm Yên cứ khăng khăng chuyện này thì có ý nghĩa gì?
Anh ta không làm được chuyện miễn cưỡng người khác, nếu như Thẩm Yên hối hận, muốn ly hôn thì ly hôn vậy.
Rõ ràng là nên thở phào nhẹ nhõm nhưng Tưởng Minh Húc lại thấy trong lòng không thoải mái.
Anh ta lại hỏi một lần nữa: “Xác định muốn ly hôn?”
Ánh mắt Thẩm Yên bình tĩnh không gợn sóng: “Ly hôn.”
Thẩm Yên thái độ kiên quyết, Tưởng Minh Húc bị cô chọc tức, sắc mặt không kiềm chế được mà trầm xuống.
“Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Một khi ly hôn, em có thể bị người ta nói ra nói vào, đến lúc đó em hối hận, anh cũng không thể tái hôn với em.”
“Còn nữa, đã ly hôn rồi, sau này em muốn tái giá cũng không dễ dàng như vậy.”
Thẩm Yên không biết anh ta nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì, nếu như trong lòng vẫn không quên được Trần Đường thì lúc này không nên dứt khoát ly hôn sao?
Cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn giữ, trước đây cô đúng là mù mắt, mới thấy Tưởng Minh Húc không giống người khác.
Cô vẫn nói câu đó: “Ly hôn.”
“Nếu như em muốn ly hôn như vậy thì ly hôn vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.