(Niên Đại) Anh Muốn Ly Hôn, Tôi Tái Giá Sinh Con Trai Anh Khóc Cái Gì?
Chương 47: Xin Lỗi, Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Đông Phương Ký Bạch
16/11/2024
Ngoài phiếu, cô còn trả thêm năm hào.
So với tiền thì phiếu mới là thứ khó kiếm nhất, nếu là trước đây, Thẩm Yên không nỡ tiêu xài phung phí như vậy.
Nhưng cô đã chết một lần, hiểu rõ rằng đối xử tốt với bản thân mới là chân lý.
Chỉ cần có điều kiện, cô có thể ăn ngon mặc đẹp, không ăn trộm không cướp, ai làm gì được cô?
Thẩm Yên liếc mắt nhìn, trong đại sảnh lác đác vài người, còn rất nhiều chỗ trống, cô chọn một góc không người gần cửa sổ để tạm nghỉ chân, đợi đồ ăn xong, cô phải tự đi lấy.
Hiếm khi được nhàn rỗi, Thẩm Yên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thả hồn.
Kiếp trước vào thời điểm này cô đã lấy Tưởng Minh Húc, ngày nào cũng bận rộn làm việc, về nhà còn phải làm tròn bổn phận làm dâu, làm mẹ kế.
Cho đến khi cô chết, hình như cũng chưa từng có mấy ngày nhàn rỗi.
Thẩm Yên nghĩ thầm, nếu hôn nhân sẽ mang đến cho mình bất hạnh và mệt mỏi, vậy thì thà tự mình sống một mình còn hơn.
Không cần quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cũng không cần phải hy sinh vì người khác, chỉ cần một lòng đối xử tốt với bản thân là được.
Nghĩ ngợi một hồi, Thẩm Yên không khỏi nghĩ đến những người nhà họ Thẩm, cô lặng lẽ thở dài, một ngày không rời khỏi đội sản xuất, cô sẽ không có một ngày sống yên ổn.
May mà cô không phải quả hồng mềm, có thể tùy cơ ứng biến, có giặc thì chống.
Ngoài đường chủ yếu là người đi xe đạp, không giống như sau này, chỉ vài năm sau, trong huyện đã xuất hiện rất nhiều ô tô con.
Kiếp trước bận rộn chăm sóc người già trẻ nhỏ, dù có cơ hội kiếm tiền, Thẩm Yên cũng không thể thử sức.
Người có thể phản bội bạn nhưng tiền thì không.
Nếu những chuyện đó vẫn diễn ra như kiếp trước, lần này cô muốn thử sức.
Bất kể có thành công hay không, dù sao cũng đã được sống lại một lần.
Thẩm Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những người qua lại, tâm trạng vô cùng thoải mái, cho đến khi có người ngồi xuống đối diện, cô mới hoàn hồn.
Người đàn ông cao lớn ngồi đối diện, tóc cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan tuấn tú, mặc áo sơ mi, xắn tay áo lên một cách tùy ý, để lộ cánh tay rắn chắc, làn da màu lúa mì, cơ bắp săn chắc.
Anh ta ngồi đó, không nói gì, toàn thân toát lên vẻ lưu manh nhàn nhạt.
Thẩm Yên không quen anh ta, trực giác mách bảo cô rằng người này không dễ chọc, cô nghĩ có nên đổi chỗ không.
Ti Cẩm Niên lái xe tải ở đội vận tải, vừa được điều từ tỉnh thành về huyện, nghe nói anh ta vẫn còn độc thân, lãnh đạo cứ muốn giới thiệu người thân cho anh ta.
Anh ta không muốn kết hôn nhưng lãnh đạo nói cô gái đó chăm chỉ, thông minh, là con nhà cán bộ nhưng cha mẹ lại trọng nam khinh nữ, công việc và tiền bạc đều cho con trai, con gái không được gì, còn phải hầu hạ cả nhà ăn uống vệ sinh, lãnh đạo và cô gái đó là họ hàng, muốn giúp đỡ một tay.
Ti Cẩm Niên thẳng thừng từ chối cuộc mai mối do lãnh đạo sắp xếp, lãnh đạo cứ nói để họ gặp mặt, biết đâu lại vừa mắt, nếu không vừa mắt thì coi như kết bạn.
Ti Cẩm Niên không muốn nhưng chuyện này lại đến tai mẹ anh ta, mẹ anh ta nói nếu như là ý tốt của lãnh đạo thì cứ đi gặp.
Gặp rồi cũng không nhất thiết phải yêu đương, coi như nể mặt lãnh đạo.
Khi Ti Cẩm Niên được điều về huyện, anh ta cũng đưa mẹ ruột của mình đến, mẹ anh ta bị bệnh tim, cần có người ở nhà chăm sóc.
So với tiền thì phiếu mới là thứ khó kiếm nhất, nếu là trước đây, Thẩm Yên không nỡ tiêu xài phung phí như vậy.
Nhưng cô đã chết một lần, hiểu rõ rằng đối xử tốt với bản thân mới là chân lý.
Chỉ cần có điều kiện, cô có thể ăn ngon mặc đẹp, không ăn trộm không cướp, ai làm gì được cô?
Thẩm Yên liếc mắt nhìn, trong đại sảnh lác đác vài người, còn rất nhiều chỗ trống, cô chọn một góc không người gần cửa sổ để tạm nghỉ chân, đợi đồ ăn xong, cô phải tự đi lấy.
Hiếm khi được nhàn rỗi, Thẩm Yên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thả hồn.
Kiếp trước vào thời điểm này cô đã lấy Tưởng Minh Húc, ngày nào cũng bận rộn làm việc, về nhà còn phải làm tròn bổn phận làm dâu, làm mẹ kế.
Cho đến khi cô chết, hình như cũng chưa từng có mấy ngày nhàn rỗi.
Thẩm Yên nghĩ thầm, nếu hôn nhân sẽ mang đến cho mình bất hạnh và mệt mỏi, vậy thì thà tự mình sống một mình còn hơn.
Không cần quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cũng không cần phải hy sinh vì người khác, chỉ cần một lòng đối xử tốt với bản thân là được.
Nghĩ ngợi một hồi, Thẩm Yên không khỏi nghĩ đến những người nhà họ Thẩm, cô lặng lẽ thở dài, một ngày không rời khỏi đội sản xuất, cô sẽ không có một ngày sống yên ổn.
May mà cô không phải quả hồng mềm, có thể tùy cơ ứng biến, có giặc thì chống.
Ngoài đường chủ yếu là người đi xe đạp, không giống như sau này, chỉ vài năm sau, trong huyện đã xuất hiện rất nhiều ô tô con.
Kiếp trước bận rộn chăm sóc người già trẻ nhỏ, dù có cơ hội kiếm tiền, Thẩm Yên cũng không thể thử sức.
Người có thể phản bội bạn nhưng tiền thì không.
Nếu những chuyện đó vẫn diễn ra như kiếp trước, lần này cô muốn thử sức.
Bất kể có thành công hay không, dù sao cũng đã được sống lại một lần.
Thẩm Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những người qua lại, tâm trạng vô cùng thoải mái, cho đến khi có người ngồi xuống đối diện, cô mới hoàn hồn.
Người đàn ông cao lớn ngồi đối diện, tóc cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan tuấn tú, mặc áo sơ mi, xắn tay áo lên một cách tùy ý, để lộ cánh tay rắn chắc, làn da màu lúa mì, cơ bắp săn chắc.
Anh ta ngồi đó, không nói gì, toàn thân toát lên vẻ lưu manh nhàn nhạt.
Thẩm Yên không quen anh ta, trực giác mách bảo cô rằng người này không dễ chọc, cô nghĩ có nên đổi chỗ không.
Ti Cẩm Niên lái xe tải ở đội vận tải, vừa được điều từ tỉnh thành về huyện, nghe nói anh ta vẫn còn độc thân, lãnh đạo cứ muốn giới thiệu người thân cho anh ta.
Anh ta không muốn kết hôn nhưng lãnh đạo nói cô gái đó chăm chỉ, thông minh, là con nhà cán bộ nhưng cha mẹ lại trọng nam khinh nữ, công việc và tiền bạc đều cho con trai, con gái không được gì, còn phải hầu hạ cả nhà ăn uống vệ sinh, lãnh đạo và cô gái đó là họ hàng, muốn giúp đỡ một tay.
Ti Cẩm Niên thẳng thừng từ chối cuộc mai mối do lãnh đạo sắp xếp, lãnh đạo cứ nói để họ gặp mặt, biết đâu lại vừa mắt, nếu không vừa mắt thì coi như kết bạn.
Ti Cẩm Niên không muốn nhưng chuyện này lại đến tai mẹ anh ta, mẹ anh ta nói nếu như là ý tốt của lãnh đạo thì cứ đi gặp.
Gặp rồi cũng không nhất thiết phải yêu đương, coi như nể mặt lãnh đạo.
Khi Ti Cẩm Niên được điều về huyện, anh ta cũng đưa mẹ ruột của mình đến, mẹ anh ta bị bệnh tim, cần có người ở nhà chăm sóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.