[Niên Đại] Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 6: Trạch Tất (2)
Hồng Thứ Bắc
11/03/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quả sóc màu xanh không ngừng to ra, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy màu đỏ như máu, mãi đến khi hút sạch máu trong cơ thể anh ta, lá cây mới rút ra, tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Triệu Ly Nùng đưa tay phải lên chạm vào khoé mắt, cúi đầu tầm mắt mơ hồ nhìn qua, trên mu bàn tay dính máu đỏ tươi, là vết máu của người phía trước bắn tới, giống như vẫn còn mang theo hơi ấm.
... Thế giới kì lạ này hình như là thật.
"Ngồi xuống!" Hà Nguyệt Sinh quét mắt đến bên cạnh Triệu Ly Nùng, đột nhiên hoảng sợ hô.
Tay anh ấy dùng lực bắt lấy cánh tay cô, ý muốn kéo đối phương ngồi xuống.
Nhưng Triệu Ly Nùng phản ứng chậm nửa nhịp, cô thậm chí còn nhìn theo ánh mắt Hà Nguyệt Sinh, nghiêng đầu nhìn qua.
… Có một tán lá đuổi theo bọn họ, khoảng cách quá gần, sát khí của tán lá giống như gặp phải ánh mắt Triệu Ly Nùng, cô thậm chí còn ngửi được một cỏ xanh trộn lẫn với mùi máu tươi, còn chưa xác định rõ được là của nó, hay là vết máu cô dính phải.
Nó giống như cũng biết sắp bắt được con mồi, hào hứng muốn bắt đầu tạo thành ba quả sóc ra trước.
"Sát… "
Tán cây vốn nên đâm tới chỗ cô đột nhiên rơi xuống đất, tán cây mới đã bị chặt đứt, quả sóc chưa kịp hình thành.
Triệu Ly Nùng nhìn từ tán lá trên mặt đất rồi nhìn lại, ban đầu nhìn thấy chỗ đoạn cây bị chặt chảy ra chất lỏng màu trắng ngà, nhưng trong đó lại trộn lẫn một tia máu màu đỏ, đang chảy róc rách trên mặt đá lát của mặt đường.
Lại nhìn lên trên, là cánh tay của người đàn ông trẻ tuổi đang cầm đường kiếm, trên người anh ấy là đặc công màu đen, trên mặt đeo mặt nạ bảo vệ màu đen, chỉ thấy đôi mắt sắc bén lạnh lùng lộ ra, đôi chân dài thẳng tắp đi ủng quân đội, dẫm nát chỗ đoạn cây gãy ở bên kia.
Đôi chân kia giống như nặng ngàn cân, cành cây điên cuồng rung lắc, nhưng vẫn không tránh thoát được.
Nó chợt ý thức được không giải quyết được trở ngại, bốn tán lá kia cũng không tìm con mồi nữa, lại cùng quay đầu lại tấn công về phía người đàn ông kia.
Rõ ràng chỉ có bốn tán cây, nhưng khi nó cùng nhau hướng về phía này lại giống như có thể che lấp cả bầu trời.
Người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên buông đoạn cây dưới chân ra, vừa mới buông ra, đoạn cây kia cong lên ý muốn đâm thủng đầu anh ấy.
Nhưng mà ngay sau đó người đàn ông kia lại nhảy lên dẫm nát đoạn cây phía trên người, mượn lực từ trên cao, tay trái nắm kiếm, chặt đứt ba tán cây khác đang vọt tới, không đợi tán lá dưới chân phản ứng lại, súng ở trên khửu tay tay phải anh ấy, lập tức trượt xuống, rơi xuống đất, bắn về phía rễ cây vừa xuyên thủng đỉnh toa xe, đồng thời tay trái chém ngang qua, cắt đứt tán cây vươn tới cuối cùng.
Chất dịch màu trắng trộn lẫn với máu rơi xuống như mưa, mà khi đường kiếm chém ngang qua, ánh mặt trời rơi trên thân kiếm, tỏa ra ánh sáng chói mắt, vừa lúc chiếu qua mắt Triệu Ly Nùng đứng phía sau anh ấy cách đó không xa.
Nhưng chỉ trong giây lát, ánh sáng kia liền biến mất không thấy nữa.
Sau khi đối phương chặt đứt tán cây kia, thanh kiếm thuận thế đâm vào vỏ kiếm, thậm chí không cần nhìn lấy một cái.
Tầm mắt Triệu Ly Nùng rơi trên tay người đàn ông, anh ấy đeo bao tay đen đến ngón tay, lộ ra năm ngón tay thon dài đang cầm cây súng.
Sau khi anh ấy bắn về phía gốc cây kia, nó giống như mất đi sức sống, rơi xuống đất, nhanh chóng héo rũ.
Từ đầu đến cuối tiếng súng vẫn không ngừng vang lên, có người từ đoàn tàu bên kia chạy đến, trực tiếp đứng ở mui xe, cầm súng bắn tới.
Quả sóc màu xanh không ngừng to ra, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy màu đỏ như máu, mãi đến khi hút sạch máu trong cơ thể anh ta, lá cây mới rút ra, tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Triệu Ly Nùng đưa tay phải lên chạm vào khoé mắt, cúi đầu tầm mắt mơ hồ nhìn qua, trên mu bàn tay dính máu đỏ tươi, là vết máu của người phía trước bắn tới, giống như vẫn còn mang theo hơi ấm.
... Thế giới kì lạ này hình như là thật.
"Ngồi xuống!" Hà Nguyệt Sinh quét mắt đến bên cạnh Triệu Ly Nùng, đột nhiên hoảng sợ hô.
Tay anh ấy dùng lực bắt lấy cánh tay cô, ý muốn kéo đối phương ngồi xuống.
Nhưng Triệu Ly Nùng phản ứng chậm nửa nhịp, cô thậm chí còn nhìn theo ánh mắt Hà Nguyệt Sinh, nghiêng đầu nhìn qua.
… Có một tán lá đuổi theo bọn họ, khoảng cách quá gần, sát khí của tán lá giống như gặp phải ánh mắt Triệu Ly Nùng, cô thậm chí còn ngửi được một cỏ xanh trộn lẫn với mùi máu tươi, còn chưa xác định rõ được là của nó, hay là vết máu cô dính phải.
Nó giống như cũng biết sắp bắt được con mồi, hào hứng muốn bắt đầu tạo thành ba quả sóc ra trước.
"Sát… "
Tán cây vốn nên đâm tới chỗ cô đột nhiên rơi xuống đất, tán cây mới đã bị chặt đứt, quả sóc chưa kịp hình thành.
Triệu Ly Nùng nhìn từ tán lá trên mặt đất rồi nhìn lại, ban đầu nhìn thấy chỗ đoạn cây bị chặt chảy ra chất lỏng màu trắng ngà, nhưng trong đó lại trộn lẫn một tia máu màu đỏ, đang chảy róc rách trên mặt đá lát của mặt đường.
Lại nhìn lên trên, là cánh tay của người đàn ông trẻ tuổi đang cầm đường kiếm, trên người anh ấy là đặc công màu đen, trên mặt đeo mặt nạ bảo vệ màu đen, chỉ thấy đôi mắt sắc bén lạnh lùng lộ ra, đôi chân dài thẳng tắp đi ủng quân đội, dẫm nát chỗ đoạn cây gãy ở bên kia.
Đôi chân kia giống như nặng ngàn cân, cành cây điên cuồng rung lắc, nhưng vẫn không tránh thoát được.
Nó chợt ý thức được không giải quyết được trở ngại, bốn tán lá kia cũng không tìm con mồi nữa, lại cùng quay đầu lại tấn công về phía người đàn ông kia.
Rõ ràng chỉ có bốn tán cây, nhưng khi nó cùng nhau hướng về phía này lại giống như có thể che lấp cả bầu trời.
Người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên buông đoạn cây dưới chân ra, vừa mới buông ra, đoạn cây kia cong lên ý muốn đâm thủng đầu anh ấy.
Nhưng mà ngay sau đó người đàn ông kia lại nhảy lên dẫm nát đoạn cây phía trên người, mượn lực từ trên cao, tay trái nắm kiếm, chặt đứt ba tán cây khác đang vọt tới, không đợi tán lá dưới chân phản ứng lại, súng ở trên khửu tay tay phải anh ấy, lập tức trượt xuống, rơi xuống đất, bắn về phía rễ cây vừa xuyên thủng đỉnh toa xe, đồng thời tay trái chém ngang qua, cắt đứt tán cây vươn tới cuối cùng.
Chất dịch màu trắng trộn lẫn với máu rơi xuống như mưa, mà khi đường kiếm chém ngang qua, ánh mặt trời rơi trên thân kiếm, tỏa ra ánh sáng chói mắt, vừa lúc chiếu qua mắt Triệu Ly Nùng đứng phía sau anh ấy cách đó không xa.
Nhưng chỉ trong giây lát, ánh sáng kia liền biến mất không thấy nữa.
Sau khi đối phương chặt đứt tán cây kia, thanh kiếm thuận thế đâm vào vỏ kiếm, thậm chí không cần nhìn lấy một cái.
Tầm mắt Triệu Ly Nùng rơi trên tay người đàn ông, anh ấy đeo bao tay đen đến ngón tay, lộ ra năm ngón tay thon dài đang cầm cây súng.
Sau khi anh ấy bắn về phía gốc cây kia, nó giống như mất đi sức sống, rơi xuống đất, nhanh chóng héo rũ.
Từ đầu đến cuối tiếng súng vẫn không ngừng vang lên, có người từ đoàn tàu bên kia chạy đến, trực tiếp đứng ở mui xe, cầm súng bắn tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.