Niên Đại Cô Vợ Có Không Gian, Mang Theo Ba Bảo Đi Làm Ruộng
Chương 29: Dương Đại Xuân Sai Khiến
A Như
21/09/2023
Không nói những chuyện khác, chẳng hiểu tại sao anh ta đột nhiên choáng váng, cũng không biết Lâm Vi dùng biện pháp gì.
Nếu bây giờ trở về, ai biết sẽ bị Lâm Vi hại chết thế nào.
Không không, sao có thể trở về.
Đi theo trở về thì mạng liền không còn, anh ta cũng không dám nữa.
"Không dám, tôi thật sự không dám, cô thả tôi đi đi, cũng không dám có chủ ý với cô nữa đâu!" Hồ Dược Tiến mang theo khuôn mặt sưng to như đầu heo xin tha.
Đoán chừng là răng trong miệng đã bị đánh rụng, lúc Hồ Dược Tiến nói chuyện còn có một chút mơ hồ không nghe rõ.
Lâm Vi nhìn xem bộ dáng sợ sệt này của Hồ Dược Tiến, càng ngày càng xem thường.
Chỉ có lá gan này, vậy mà dám ra đây gây chuyện?
Thấy Lâm Vi không lên tiếng, Hồ Dược Tiến cho rằng cô không muốn buông tha mình, tiếp tục xin tha nói, "Bà cô ơi, cô tha cho tôi đi, tôi thật sự không dám nữa, cho dù cô muốn tính sổ, thì cũng nên tìm mẹ chồng của cô đi, đều là bà ta ra chủ ý, kêu tôi tới đây.”
Lâm Vi nghe thấy là Dương Đại Xuân chỉ điểm, lông mày lập tức vặn lại với nhau.
Dương Đại Xuân này.
Hôm nay vừa ăn quả đấm của cô, đoán chừng vẫn chưa nhận ra bài học, hiện tại còn dám đến tìm cô gây sự.
Thật sự cho rằng cô dễ bị khi dễ sao?
"Bà ta kêu anh đến tìm tôi sao?" Lâm Vi nhìn chằm chằm Hồ Dược Tiến, âm thanh lạnh lùng bức hỏi một câu.
"Đúng vậy, bà ta nói cô không muốn gả cho tôi, cho nên tính kế giùm tôi, để cô ngủ với tôi, gạo nấu thành cơm, trở thành người của tôi, coi như cô không đồng ý cũng không thể không gả cho tôi." Hồ Dược Tiến thành thật khai báo.
Lâm Vi cười lạnh, rất tốt!
"Anh đang nói sự thật, không gạt người đó chứ?"
"Ai u, bà cô, tôi nào dám lừa cô?
Thật, đều là sự thật!
Nếu như tôi dám dối gạt người, liền bị trời đánh ngũ lôi, chết không yên lành." Hồ Dược Tiến vội vàng xin thề, nhìn bộ dáng Hồ Dược Tiến nói ra lời thề son sắt, quả thật không giống dáng vẻ bịa đặt.
"Được, khi trở về tôi sẽ đi một chuyến đến chỗ của bí thư công xã, tôi muốn tố cáo Dương Đại Xuân, anh đi làm chứng cho tôi, đến trước mặt bí thư, thành thật nói rõ chuyện mà Dương Đại Xuân đã làm, lần này bà cô này sẽ thả anh đi."
Hồ Dược Tiến không lập tức đồng ý, do dự nói, "Nhưng nếu như tôi làm chứng cho cô, vậy bí thư có khi nào sẽ gây phiền phức, xử trí tôi không?”
Anh ta cũng làm chuyện ám muội, cái mông không sạch sẽ.
Không được người ta đồng ý, lại muốn cưỡng ép phát sinh quan hệ, chuyện này nếu như bị bắt thì phải ngồi tù.
Lâm Vi dao động nói, “Chuyện này anh không cần lo lắng, anh là bị Dương Đại Xuân chỉ điểm, không phải chính anh chủ động. Hơn nữa, anh cũng không có làm gì tôi. Cho dù như thế nào, chỉ cần tôi không có truy cứu, anh cũng sẽ không có chuyện gì."
Hồ Dược Tiến nghĩ nghĩ, dường như cũng có đạo lý.
Anh ta sợ nếu như mình không đồng ý, Lâm Vi sẽ cầm tấm ván gỗ quất anh ta, Hồ Dược Tiến đành phải đồng ý nói, "Được được được, bà cô, tất cả nghe theo cô, bây giờ có thể bỏ qua cho tôi chưa?”
Lâm Vi tháo ra dây thừng buộc trên người Hồ Dược Tiến, sau đó nói: "Mau cút đi."
Hồ Dược Tiến bị dọa đến tè ra quần, tranh thủ thời gian chạy đi.
Chờ Hồ Dược Tiến rời khỏi, Đại Bảo ghét bỏ nắm lỗ mũi nói: “Hôi quá đi, hình như ông ta tè ra quần rồi.”
Khóe miệng Lâm Vi lập tức co lại, toát ra biểu lộ ghét bỏ.
Một người đàn ông to lớn mà bị dọa sợ tè ra quần, truyền đi không sợ mất mặt.
Nhị Bảo Tam Bảo cũng ghét bỏ, Nhị Bảo trực tiếp rải lên một ít tro than, mùi nước tiểu lập tức bị che kín.
Bận rộn xong, ba đứa nhỏ một mặt sùng bái nhìn Lâm Vi.
"Mẹ, mẹ thật là lợi hại!"
"Đúng vậy, mẹ, vừa rồi khi mê đánh người thật là oai phong!"
"Mẹ đánh người xấu răng rơi đầy đất, quá lợi hại.”
Nếu bây giờ trở về, ai biết sẽ bị Lâm Vi hại chết thế nào.
Không không, sao có thể trở về.
Đi theo trở về thì mạng liền không còn, anh ta cũng không dám nữa.
"Không dám, tôi thật sự không dám, cô thả tôi đi đi, cũng không dám có chủ ý với cô nữa đâu!" Hồ Dược Tiến mang theo khuôn mặt sưng to như đầu heo xin tha.
Đoán chừng là răng trong miệng đã bị đánh rụng, lúc Hồ Dược Tiến nói chuyện còn có một chút mơ hồ không nghe rõ.
Lâm Vi nhìn xem bộ dáng sợ sệt này của Hồ Dược Tiến, càng ngày càng xem thường.
Chỉ có lá gan này, vậy mà dám ra đây gây chuyện?
Thấy Lâm Vi không lên tiếng, Hồ Dược Tiến cho rằng cô không muốn buông tha mình, tiếp tục xin tha nói, "Bà cô ơi, cô tha cho tôi đi, tôi thật sự không dám nữa, cho dù cô muốn tính sổ, thì cũng nên tìm mẹ chồng của cô đi, đều là bà ta ra chủ ý, kêu tôi tới đây.”
Lâm Vi nghe thấy là Dương Đại Xuân chỉ điểm, lông mày lập tức vặn lại với nhau.
Dương Đại Xuân này.
Hôm nay vừa ăn quả đấm của cô, đoán chừng vẫn chưa nhận ra bài học, hiện tại còn dám đến tìm cô gây sự.
Thật sự cho rằng cô dễ bị khi dễ sao?
"Bà ta kêu anh đến tìm tôi sao?" Lâm Vi nhìn chằm chằm Hồ Dược Tiến, âm thanh lạnh lùng bức hỏi một câu.
"Đúng vậy, bà ta nói cô không muốn gả cho tôi, cho nên tính kế giùm tôi, để cô ngủ với tôi, gạo nấu thành cơm, trở thành người của tôi, coi như cô không đồng ý cũng không thể không gả cho tôi." Hồ Dược Tiến thành thật khai báo.
Lâm Vi cười lạnh, rất tốt!
"Anh đang nói sự thật, không gạt người đó chứ?"
"Ai u, bà cô, tôi nào dám lừa cô?
Thật, đều là sự thật!
Nếu như tôi dám dối gạt người, liền bị trời đánh ngũ lôi, chết không yên lành." Hồ Dược Tiến vội vàng xin thề, nhìn bộ dáng Hồ Dược Tiến nói ra lời thề son sắt, quả thật không giống dáng vẻ bịa đặt.
"Được, khi trở về tôi sẽ đi một chuyến đến chỗ của bí thư công xã, tôi muốn tố cáo Dương Đại Xuân, anh đi làm chứng cho tôi, đến trước mặt bí thư, thành thật nói rõ chuyện mà Dương Đại Xuân đã làm, lần này bà cô này sẽ thả anh đi."
Hồ Dược Tiến không lập tức đồng ý, do dự nói, "Nhưng nếu như tôi làm chứng cho cô, vậy bí thư có khi nào sẽ gây phiền phức, xử trí tôi không?”
Anh ta cũng làm chuyện ám muội, cái mông không sạch sẽ.
Không được người ta đồng ý, lại muốn cưỡng ép phát sinh quan hệ, chuyện này nếu như bị bắt thì phải ngồi tù.
Lâm Vi dao động nói, “Chuyện này anh không cần lo lắng, anh là bị Dương Đại Xuân chỉ điểm, không phải chính anh chủ động. Hơn nữa, anh cũng không có làm gì tôi. Cho dù như thế nào, chỉ cần tôi không có truy cứu, anh cũng sẽ không có chuyện gì."
Hồ Dược Tiến nghĩ nghĩ, dường như cũng có đạo lý.
Anh ta sợ nếu như mình không đồng ý, Lâm Vi sẽ cầm tấm ván gỗ quất anh ta, Hồ Dược Tiến đành phải đồng ý nói, "Được được được, bà cô, tất cả nghe theo cô, bây giờ có thể bỏ qua cho tôi chưa?”
Lâm Vi tháo ra dây thừng buộc trên người Hồ Dược Tiến, sau đó nói: "Mau cút đi."
Hồ Dược Tiến bị dọa đến tè ra quần, tranh thủ thời gian chạy đi.
Chờ Hồ Dược Tiến rời khỏi, Đại Bảo ghét bỏ nắm lỗ mũi nói: “Hôi quá đi, hình như ông ta tè ra quần rồi.”
Khóe miệng Lâm Vi lập tức co lại, toát ra biểu lộ ghét bỏ.
Một người đàn ông to lớn mà bị dọa sợ tè ra quần, truyền đi không sợ mất mặt.
Nhị Bảo Tam Bảo cũng ghét bỏ, Nhị Bảo trực tiếp rải lên một ít tro than, mùi nước tiểu lập tức bị che kín.
Bận rộn xong, ba đứa nhỏ một mặt sùng bái nhìn Lâm Vi.
"Mẹ, mẹ thật là lợi hại!"
"Đúng vậy, mẹ, vừa rồi khi mê đánh người thật là oai phong!"
"Mẹ đánh người xấu răng rơi đầy đất, quá lợi hại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.