Niên Đại Cô Vợ Có Không Gian, Mang Theo Ba Bảo Đi Làm Ruộng
Chương 469: Nhà Buôn (3)
A Như
04/11/2023
Tuy nhiên, để tránh bị người khác phát hiện, Lâm Vi đã mua vài chiếc sọt tre phù hợp với thời đại này từ hệ thống thương thành.
Sau khi cho lương thực vào, cô dùng vải che lại để không ai nhìn ra bên trong đang đựng gì.
Lần này lương thực Lâm Vi mang đến cho Vương Quý không nhiều. Chủ yếu là vì cô chưa từng tiếp xúc nên không hiểu rõ người ta thế nào. Không biết có gặp nguy hiểm gì không, lỡ như lừa cô hại cô thì cô sẽ không để bị lừa mất sạch được.
Trước tiên lấy một ít lương thực để thăm dò thử.
Nếu là người đáng tin thì sau này sẽ cô từ từ lấy thêm hàng.
Nếu người này không đáng tin thì cô không sẽ không hợp tác nữa.
Lâm Vi tổng cộng lấy ra một trăm cân gạo, năm mươi cân bột mì trắng và hai mươi cân mì sợi.
Số lượng này đối với người bình thường thì tương đối nhiều, nhưng vì Vương Quý làm ăn buôn bán, bình thường lượng giao dịch đã tương đối lớn, chút ấy lương thực không tính là gì.
Sau khi sắp xếp lương thực xong, Lâm Vi đẩy xe theo địa chỉ tìm đến nhà Vương Quý.
Sau khi Vương Quý trở về thì sốt ruột chờ đợi, sợ Lâm Vi bỏ chạy không giao hàng.
Lúc này nhìn thấy Lâm Vi tới, trong lòng mới yên tâm.
Lâm Vi kéo xe ba gác dừng lại trước cửa nhà Vương Quý.
Có lẽ vì làm ăn buôn bán nên Vương Quý khá chú ý, sống ở nơi tương đối vắng vẻ, ở cuối con hẻm, xung quanh không có người qua lại.
Thế này cũng thuận tiện lấy để anh ta lấy hàng giao hàng.
Ở nơi đông người đương nhiên nguy cơ bị phát hiện sẽ rất lớn.
“Lương thực đều để trong mấy cái sọt này, anh tự chuyển xuống đi, kiểm tra lại một chút.
Năm mươi cân gạo, năm mươi cân bột mì trắng và hai mươi cân mì khô." Vương Quý vừa nghe có nhiều như vậy thì hít hà một hơi.
Hôm nay anh ta đúng may mắn, gặp được vụ làm ăn lớn! Bán được nhiều lương thực như vậy sẽ kiếm được không ít.
“Được, để tôi chuyển cho!”
Nhiều lương thực thế này, để một cô gái mảnh mai như cô khuân vác đúng là không thích hợp.
Hơn nữa, người ta là khách hàng lớn nên càng phải khách sáo.
Vương Quý xếp hàng hóa xuống xong xuôi rồi mang lên cân.
Thấy trọng lượng đã đủ, Vương Quý vội vàng trả theo giá đã thỏa thuận. Khi đưa tiền, Vương Quý còn cố tình đưa thêm phiếu.
Anh ta sợ nếu cho ít sẽ làm khách hàng lớn không hài lòng, sau này sẽ không giao hàng cho anh ta nữa. Khó lắm mới gặp được người chỉ một lần mà giao nhiều hàng như vậy, dù thế nào cũng phải cố gắng giữ quan hệ.
Lâm Vi đếm lại tiền và phiếu Vương Quý đưa. Tiền đã đủ, về phần phiếu thì được cho nhiều hơn, trong lòng Lâm Vi cũng biết rõ.
Giao dịch xong, Vương Quý vội vàng dặn dò lần nữa: “Đồng chí, lần sau nếu còn có lương thực thì nhất định phải đưa cho tôi nhé. Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu."
Lâm Vi thấy Vương Quý khá đáng tin, liền nói: "Được, anh yên tâm, lần sau nếu còn có lương thực tôi nhất định sẽ đưa cho anh."
Vương Quý vui vẻ đáp: "Được, được."
Trước khi rời đi, Lâm Vi suy nghĩ một chút: "Đúng rồi, tôi còn có một ít thịt vốn không định bán nhưng cũng có thể đưa cho anh!"
Vương Quý biết Lâm Vi còn có thịt thì càng vui hơn.
Hôm nay giao nhiều lương thực khiến Vương Quý đã khá hài lòng. Không ngờ lại có thịt!
Phải biết là so với lương thực tinh thì thịt càng đắt hơn.
Vì thịt ít nên dù mọi người có phiếu thịt thì vẫn đứng xếp hàng từ sáng sớm ở cửa hàng thực phẩm phụ. Nếu đến muộn sẽ không mua được.
Ở thành phố, nhu cầu về thịt thậm chí còn lớn hơn. Nguồn cung càng bị thắt chặt hơn trong khoảng thời gian gần đây, giá thịt ngày càng tăng cao.
Sau khi cho lương thực vào, cô dùng vải che lại để không ai nhìn ra bên trong đang đựng gì.
Lần này lương thực Lâm Vi mang đến cho Vương Quý không nhiều. Chủ yếu là vì cô chưa từng tiếp xúc nên không hiểu rõ người ta thế nào. Không biết có gặp nguy hiểm gì không, lỡ như lừa cô hại cô thì cô sẽ không để bị lừa mất sạch được.
Trước tiên lấy một ít lương thực để thăm dò thử.
Nếu là người đáng tin thì sau này sẽ cô từ từ lấy thêm hàng.
Nếu người này không đáng tin thì cô không sẽ không hợp tác nữa.
Lâm Vi tổng cộng lấy ra một trăm cân gạo, năm mươi cân bột mì trắng và hai mươi cân mì sợi.
Số lượng này đối với người bình thường thì tương đối nhiều, nhưng vì Vương Quý làm ăn buôn bán, bình thường lượng giao dịch đã tương đối lớn, chút ấy lương thực không tính là gì.
Sau khi sắp xếp lương thực xong, Lâm Vi đẩy xe theo địa chỉ tìm đến nhà Vương Quý.
Sau khi Vương Quý trở về thì sốt ruột chờ đợi, sợ Lâm Vi bỏ chạy không giao hàng.
Lúc này nhìn thấy Lâm Vi tới, trong lòng mới yên tâm.
Lâm Vi kéo xe ba gác dừng lại trước cửa nhà Vương Quý.
Có lẽ vì làm ăn buôn bán nên Vương Quý khá chú ý, sống ở nơi tương đối vắng vẻ, ở cuối con hẻm, xung quanh không có người qua lại.
Thế này cũng thuận tiện lấy để anh ta lấy hàng giao hàng.
Ở nơi đông người đương nhiên nguy cơ bị phát hiện sẽ rất lớn.
“Lương thực đều để trong mấy cái sọt này, anh tự chuyển xuống đi, kiểm tra lại một chút.
Năm mươi cân gạo, năm mươi cân bột mì trắng và hai mươi cân mì khô." Vương Quý vừa nghe có nhiều như vậy thì hít hà một hơi.
Hôm nay anh ta đúng may mắn, gặp được vụ làm ăn lớn! Bán được nhiều lương thực như vậy sẽ kiếm được không ít.
“Được, để tôi chuyển cho!”
Nhiều lương thực thế này, để một cô gái mảnh mai như cô khuân vác đúng là không thích hợp.
Hơn nữa, người ta là khách hàng lớn nên càng phải khách sáo.
Vương Quý xếp hàng hóa xuống xong xuôi rồi mang lên cân.
Thấy trọng lượng đã đủ, Vương Quý vội vàng trả theo giá đã thỏa thuận. Khi đưa tiền, Vương Quý còn cố tình đưa thêm phiếu.
Anh ta sợ nếu cho ít sẽ làm khách hàng lớn không hài lòng, sau này sẽ không giao hàng cho anh ta nữa. Khó lắm mới gặp được người chỉ một lần mà giao nhiều hàng như vậy, dù thế nào cũng phải cố gắng giữ quan hệ.
Lâm Vi đếm lại tiền và phiếu Vương Quý đưa. Tiền đã đủ, về phần phiếu thì được cho nhiều hơn, trong lòng Lâm Vi cũng biết rõ.
Giao dịch xong, Vương Quý vội vàng dặn dò lần nữa: “Đồng chí, lần sau nếu còn có lương thực thì nhất định phải đưa cho tôi nhé. Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu."
Lâm Vi thấy Vương Quý khá đáng tin, liền nói: "Được, anh yên tâm, lần sau nếu còn có lương thực tôi nhất định sẽ đưa cho anh."
Vương Quý vui vẻ đáp: "Được, được."
Trước khi rời đi, Lâm Vi suy nghĩ một chút: "Đúng rồi, tôi còn có một ít thịt vốn không định bán nhưng cũng có thể đưa cho anh!"
Vương Quý biết Lâm Vi còn có thịt thì càng vui hơn.
Hôm nay giao nhiều lương thực khiến Vương Quý đã khá hài lòng. Không ngờ lại có thịt!
Phải biết là so với lương thực tinh thì thịt càng đắt hơn.
Vì thịt ít nên dù mọi người có phiếu thịt thì vẫn đứng xếp hàng từ sáng sớm ở cửa hàng thực phẩm phụ. Nếu đến muộn sẽ không mua được.
Ở thành phố, nhu cầu về thịt thậm chí còn lớn hơn. Nguồn cung càng bị thắt chặt hơn trong khoảng thời gian gần đây, giá thịt ngày càng tăng cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.