Niên Đại: Mỹ Nhân Xuyên Sách, Tán Tỉnh Nhầm Người
Chương 4:
Đương Niên Minh Ương
29/10/2024
Chương 4
Triệu Nỉ Ca cắt miếng bò bít tết, ánh mắt đảo qua hầu kết đang trượt lên trượt xuống của người đàn ông khi anh uống nước: “Cậu cả Lục bình thường có uống rượu không?”
"Không uống."
Lục Yến Lĩnh ngước mắt lên, chiếc đèn chùm pha lê trên trần chiết xạ ánh sáng lạnh lẽo trên cái ly pha lê trong tay anh, khiến đôi mắt đen của anh có vẻ thần bí mà xa cách.
Triệu Nỉ Ca nhìn thẳng vào anh hai giây.
Cô từ từ đặt con dao xuống, chậm rãi lau môi bằng khăn tay, lễ nghi dùng cơm của cô có thể nói là rất hoàn hảo.
“Nếu cậu cả Lục vội thì chúng ta kết thúc bữa ăn này ở đây đi.” Cô cười cười.
Từ khi phục vụ bưng đồ ăn lên, đồ ăn trước mặt người đàn ông này vẫn chưa hề được động đến. Từ đầu đến cuối, anh chỉ uống mấy ngụm nước mà anh đã gọi trước khi cô đến.
Anh cũng không hỏi cô bất kỳ câu hỏi nào cả.
Lại chỉ dùng vẻ mặt bình tĩnh, không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc vui mừng hay tức giận nào mà nhìn cô.
Lục Yến Lĩnh giơ tay ra hiệu cho phục vụ là mình muốn thanh toán.
Phục vụ mang hóa đơn đến, anh thậm chí còn không thèm nhìn, chỉ lấy một tấm thẻ từ trong ví ra rồi đưa qua.
Triệu Nỉ Ca ở bên cạnh, căng má nhìn cảnh này, khóe môi hơi nhếch lên.
Khi hai người đồng thời đứng dậy khỏi bàn ăn, Triệu Nỉ Ca mới phát hiện – nguyên lai vừa rồi khi người đàn ông này ngồi xuống thì chỉ có thể nhìn thấy khoảng ba phần khí thế của anh thôi. Khi anh đứng dậy, trông anh giống như một con liệp báo đang nghỉ ngơi đột nhiên tỉnh giấc, bộ quân phục ngụy trang màu xanh đậm cuối cùng cũng bộc lộ ra hết sự gai góc của nó.
Khi anh bước đi, đường nét cơ bắp của anh như ẩn như hiện bên dưới bộ đồng phục ngụy trang.
Nhìn thẳng từ góc độ của mình, ánh mắt cô vừa vặn rơi vào trên hầu kết của người đàn ông, ước tính trực quan thì có lẽ chiều cao của người đàn ông này phải là 1m85.
Dáng người và gia thế của người đàn ông này đều thuộc dạng hàng đầu.
Quả thật là có vốn liếng để mà kiêu ngạo.
*
Khi hai người bước ra khỏi nhà hàng, Triệu Nỉ Ca biết rằng lần gặp mặt đầu tiên là quan trọng nhất. Nếu hôm nay cô không thể để lại một ấn tượng sâu sắc cho cậu cả Lục đây, thì với điều kiện của anh, tiếp theo sẽ có rất nhiều cô gái xếp hàng để được xem mắt với anh nữa.
Triệu Nỉ Ca rất tự tin vào bản thân mình.
Nhưng cậu cả Lục này cũng có chút khó nắm bắt, nằm ngoài dự liệu của cô.
Sau khi đi ra ngoài cửa, Lục Yến Lĩnh không mặn không nhạt mà gật đầu: “Tạm biệt.”
Triệu Nỉ Ca cứ thế mà nhìn anh xoay người, sải bước đi về phía một chiếc xe việt dã quân dụng đậu cách đó không xa.
"Cậu cả Lục này cứ thế mà đi hả?"
Lục Yến Lĩnh đã đi tới chỗ xe, một tay cầm chìa khóa xe, một tay đặt ở trên cửa xe, nghe thấy lời này, anh hơi khựng lại, nghiêng người liếc nhìn cô một cái.
Cô gái kia đang cầm chiếc ô giấy dầu, thướt tha mà đứng trong màn sương mù trên con phố dài, đôi môi cong mềm mại cất tiếng hỏi anh.
Lúc này, một cô bé ôm theo hoa tươi bán rong xuất hiện trên đường, nhìn thấy đôi nam nữ đang nhìn nhau từ khoảng cách ba đến năm bước, cô bé chạy tới, chào mời với giọng lanh lảnh: “Anh ơi, anh có muốn mua một bó hoa không ạ? Để tặng cho chị gái xinh đẹp này nè."
Triệu Nỉ Ca mỉm cười với cô bé.
Sau đó cô lại ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, nói: "Em gái à, cho chị một bông hồng đi."
Cô bé tìm ra bông hồng đẹp nhất rồi đưa cho Triệu Nỉ Ca, sau đó nhìn Lục Yến Lĩnh đối diện với ánh mắt trông mong – hoa đều là do các anh trai trả tiền hết.
Triệu Nỉ Ca cắt miếng bò bít tết, ánh mắt đảo qua hầu kết đang trượt lên trượt xuống của người đàn ông khi anh uống nước: “Cậu cả Lục bình thường có uống rượu không?”
"Không uống."
Lục Yến Lĩnh ngước mắt lên, chiếc đèn chùm pha lê trên trần chiết xạ ánh sáng lạnh lẽo trên cái ly pha lê trong tay anh, khiến đôi mắt đen của anh có vẻ thần bí mà xa cách.
Triệu Nỉ Ca nhìn thẳng vào anh hai giây.
Cô từ từ đặt con dao xuống, chậm rãi lau môi bằng khăn tay, lễ nghi dùng cơm của cô có thể nói là rất hoàn hảo.
“Nếu cậu cả Lục vội thì chúng ta kết thúc bữa ăn này ở đây đi.” Cô cười cười.
Từ khi phục vụ bưng đồ ăn lên, đồ ăn trước mặt người đàn ông này vẫn chưa hề được động đến. Từ đầu đến cuối, anh chỉ uống mấy ngụm nước mà anh đã gọi trước khi cô đến.
Anh cũng không hỏi cô bất kỳ câu hỏi nào cả.
Lại chỉ dùng vẻ mặt bình tĩnh, không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc vui mừng hay tức giận nào mà nhìn cô.
Lục Yến Lĩnh giơ tay ra hiệu cho phục vụ là mình muốn thanh toán.
Phục vụ mang hóa đơn đến, anh thậm chí còn không thèm nhìn, chỉ lấy một tấm thẻ từ trong ví ra rồi đưa qua.
Triệu Nỉ Ca ở bên cạnh, căng má nhìn cảnh này, khóe môi hơi nhếch lên.
Khi hai người đồng thời đứng dậy khỏi bàn ăn, Triệu Nỉ Ca mới phát hiện – nguyên lai vừa rồi khi người đàn ông này ngồi xuống thì chỉ có thể nhìn thấy khoảng ba phần khí thế của anh thôi. Khi anh đứng dậy, trông anh giống như một con liệp báo đang nghỉ ngơi đột nhiên tỉnh giấc, bộ quân phục ngụy trang màu xanh đậm cuối cùng cũng bộc lộ ra hết sự gai góc của nó.
Khi anh bước đi, đường nét cơ bắp của anh như ẩn như hiện bên dưới bộ đồng phục ngụy trang.
Nhìn thẳng từ góc độ của mình, ánh mắt cô vừa vặn rơi vào trên hầu kết của người đàn ông, ước tính trực quan thì có lẽ chiều cao của người đàn ông này phải là 1m85.
Dáng người và gia thế của người đàn ông này đều thuộc dạng hàng đầu.
Quả thật là có vốn liếng để mà kiêu ngạo.
*
Khi hai người bước ra khỏi nhà hàng, Triệu Nỉ Ca biết rằng lần gặp mặt đầu tiên là quan trọng nhất. Nếu hôm nay cô không thể để lại một ấn tượng sâu sắc cho cậu cả Lục đây, thì với điều kiện của anh, tiếp theo sẽ có rất nhiều cô gái xếp hàng để được xem mắt với anh nữa.
Triệu Nỉ Ca rất tự tin vào bản thân mình.
Nhưng cậu cả Lục này cũng có chút khó nắm bắt, nằm ngoài dự liệu của cô.
Sau khi đi ra ngoài cửa, Lục Yến Lĩnh không mặn không nhạt mà gật đầu: “Tạm biệt.”
Triệu Nỉ Ca cứ thế mà nhìn anh xoay người, sải bước đi về phía một chiếc xe việt dã quân dụng đậu cách đó không xa.
"Cậu cả Lục này cứ thế mà đi hả?"
Lục Yến Lĩnh đã đi tới chỗ xe, một tay cầm chìa khóa xe, một tay đặt ở trên cửa xe, nghe thấy lời này, anh hơi khựng lại, nghiêng người liếc nhìn cô một cái.
Cô gái kia đang cầm chiếc ô giấy dầu, thướt tha mà đứng trong màn sương mù trên con phố dài, đôi môi cong mềm mại cất tiếng hỏi anh.
Lúc này, một cô bé ôm theo hoa tươi bán rong xuất hiện trên đường, nhìn thấy đôi nam nữ đang nhìn nhau từ khoảng cách ba đến năm bước, cô bé chạy tới, chào mời với giọng lanh lảnh: “Anh ơi, anh có muốn mua một bó hoa không ạ? Để tặng cho chị gái xinh đẹp này nè."
Triệu Nỉ Ca mỉm cười với cô bé.
Sau đó cô lại ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, nói: "Em gái à, cho chị một bông hồng đi."
Cô bé tìm ra bông hồng đẹp nhất rồi đưa cho Triệu Nỉ Ca, sau đó nhìn Lục Yến Lĩnh đối diện với ánh mắt trông mong – hoa đều là do các anh trai trả tiền hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.