Chương 18
Lạc Tương Nguyệt
10/10/2023
Nếu chỉ là gặp mặt nói vài câu, Lý Như sẽ không giận Song Quy đến vậy, hành vi của Song Quý hoàn toàn mất kiểm soát, nếu là thời bình thì không sao, nhưng sau này đồ ăn sẽ ngày càng đắt đỏ, một xô thức ăn có thể thay đổi cả cuộc đời của một người, cô không muốn hủy hoại gia đình mình trong tay một con sói mắt trắng xa lạ.
"Con, con. . . con chỉ đưa mấy bát cơm với mấy con cá! Đó là dì ba của con, tại sao không cho con nhận bà ấy?"
Lý Như tức giận, "Tại sao, tại sao, ngôi nhà này và mảnh đất này là của mẹ, mẹ và Miên Hoa, Tiểu Lan đã vất vả gieo trồng, chú lớn và chú hai đã vất vả giúp bọn ta! Cá là của con, mẹ không hỏi đến, nhưng thức ăn đều là của con sao?”
Đây là lần đầu tiên Sóng Quý nhìn thấy mẹ nuôi của mình mất bình tĩnh, lần trước bà ngất xỉu, bà chỉ chỉ vào cậu ta mà không nói, mọi chuyện đã kết thúc!
Lý Như cười nói: "Con đi đi! Con ba ngày ra sông,thì hai ngày gây rắc rối, có bao giờ làm ruộng cả một ngày chưa? Đến lúc đi Tây Vương Trang! Những việc mà con làm có đủ để con ăn no hay không?"
"Con, con..."
Mặt Song Quý đỏ lên, tuy rằng cậu ta nghe được chủ ý lệch lạc của dì ba, nhưng tuổi còn nhỏ, da mặt vẫn chưa dày đến thế, không thể giống như dì ba, lý lẽ cứng rắn đổi trắng thay đen.
“Con cũng mười bốn tuổi rồi, những người trong thôn bằng tuổi con, hay thậm chí nhỏ tuổi hơn con có người nào không sử dụng sức lao động của mình không, nhưng nhà chúng ta, đi ruộng con không đi, gánh nước cũng là mẹ và Tiểu Lan Miên Hoa, vậy con nói xem, nhà chúng ta cần con làm gì!"
"Không phải con động một chút là nói mẹ không phải mẹ ruột con sao? Nếu con là con trai ruột của mẹ, mẹ đã lấy gậy đánh con ra ngoài lâu rồi!”
Lý Như không có trí nhớ của lão tổ tông, nhưng chỉ dựa vào việc nghe những người khác nói, cũng có thể suy đoán một phần.
Bởi vì không phải ruột thịt, nên lão tổ tông cũng không tiện quản lý nghiêm khắc người con trai này, sợ sẽ cách lòng, kết quả ngược lại dung túng cho cậu ta càng lớn càng lệch lạc, hơn nữa lại thêm Tam Nga quạt gió thổi lửa, lúc này mới có khó khăn như bây giờ, tiến không được, lui không xong.
Nhưng Lý Như và lão tổ tông không giống nhau, ở hiện đại cô biết không ít vụ chuyện thật người thật, cha mẹ nuôi vất vả nuôi dưỡng đứa bé bị bỏ rơi lớn lên, kết quả khi con nuôi tốt nghiệp đại học có thể kiếm tiền, cha mẹ ruột dắt díu nhau đến nhận người thân, có đứa con nuôi đầu óc không minh mẫn kia vậy mà vẫn nhận lại cha mẹ ruột, còn cha mẹ nuôi thì coi như người qua đường!
Lý Như xuyên qua, biết diễn biến tiếp theo của chuyện này, cho nên không có chút thiện cảm nào với đứa con trai hám lợi này, nếu có huyết thống của lão tổ tông thì cô còn có thể miễn cưỡng quản một chút, nhưng không có nửa phần quan hệ ruột thịt, vừa ngu xuẩn vừa xấu xa, cô cũng lười lãng phí sự đồng tình.
"Con, con. . . con chỉ đưa mấy bát cơm với mấy con cá! Đó là dì ba của con, tại sao không cho con nhận bà ấy?"
Lý Như tức giận, "Tại sao, tại sao, ngôi nhà này và mảnh đất này là của mẹ, mẹ và Miên Hoa, Tiểu Lan đã vất vả gieo trồng, chú lớn và chú hai đã vất vả giúp bọn ta! Cá là của con, mẹ không hỏi đến, nhưng thức ăn đều là của con sao?”
Đây là lần đầu tiên Sóng Quý nhìn thấy mẹ nuôi của mình mất bình tĩnh, lần trước bà ngất xỉu, bà chỉ chỉ vào cậu ta mà không nói, mọi chuyện đã kết thúc!
Lý Như cười nói: "Con đi đi! Con ba ngày ra sông,thì hai ngày gây rắc rối, có bao giờ làm ruộng cả một ngày chưa? Đến lúc đi Tây Vương Trang! Những việc mà con làm có đủ để con ăn no hay không?"
"Con, con..."
Mặt Song Quý đỏ lên, tuy rằng cậu ta nghe được chủ ý lệch lạc của dì ba, nhưng tuổi còn nhỏ, da mặt vẫn chưa dày đến thế, không thể giống như dì ba, lý lẽ cứng rắn đổi trắng thay đen.
“Con cũng mười bốn tuổi rồi, những người trong thôn bằng tuổi con, hay thậm chí nhỏ tuổi hơn con có người nào không sử dụng sức lao động của mình không, nhưng nhà chúng ta, đi ruộng con không đi, gánh nước cũng là mẹ và Tiểu Lan Miên Hoa, vậy con nói xem, nhà chúng ta cần con làm gì!"
"Không phải con động một chút là nói mẹ không phải mẹ ruột con sao? Nếu con là con trai ruột của mẹ, mẹ đã lấy gậy đánh con ra ngoài lâu rồi!”
Lý Như không có trí nhớ của lão tổ tông, nhưng chỉ dựa vào việc nghe những người khác nói, cũng có thể suy đoán một phần.
Bởi vì không phải ruột thịt, nên lão tổ tông cũng không tiện quản lý nghiêm khắc người con trai này, sợ sẽ cách lòng, kết quả ngược lại dung túng cho cậu ta càng lớn càng lệch lạc, hơn nữa lại thêm Tam Nga quạt gió thổi lửa, lúc này mới có khó khăn như bây giờ, tiến không được, lui không xong.
Nhưng Lý Như và lão tổ tông không giống nhau, ở hiện đại cô biết không ít vụ chuyện thật người thật, cha mẹ nuôi vất vả nuôi dưỡng đứa bé bị bỏ rơi lớn lên, kết quả khi con nuôi tốt nghiệp đại học có thể kiếm tiền, cha mẹ ruột dắt díu nhau đến nhận người thân, có đứa con nuôi đầu óc không minh mẫn kia vậy mà vẫn nhận lại cha mẹ ruột, còn cha mẹ nuôi thì coi như người qua đường!
Lý Như xuyên qua, biết diễn biến tiếp theo của chuyện này, cho nên không có chút thiện cảm nào với đứa con trai hám lợi này, nếu có huyết thống của lão tổ tông thì cô còn có thể miễn cưỡng quản một chút, nhưng không có nửa phần quan hệ ruột thịt, vừa ngu xuẩn vừa xấu xa, cô cũng lười lãng phí sự đồng tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.