Chương 21
Lạc Tương Nguyệt
12/10/2023
Cô ta nảy ra một ý tưởng, kéo Song Quý đi đến phòng củi phía sau sân nhà cô ta.
"Song Quý, nửa đêm thế này không kịp thu dọn, trước tiên cháu cứ chịu đựng một lần..."
Phòng củi là một gian phòng sắp sập, mái che dựng trên mấy khúc gỗ, gió lùa tứ phía, ở giữa chất một đống rơm rạ, Song Quý nằm ở trên, nhìn ánh trăng trên trời, sự tức giận trong lòng càng lúc càng lớn.
Ngọn đèn leo lét, trong nhà chính tỏa ra mùi dầu cháy thoang thoảng.
Lý Như ngồi bên phải bàn bát tiên* làm bằng gỗ táo, nhìn người đàn ông trung niên ngồi bên trái.
*bàn bát tiên: bàn vuông to, mỗi phía ngồi được 2 người
Người đàn ông này không mập không gầy, mặt mày hơi giống Lý Mai, có thể nhìn ra là người cùng một nhà, làn da của anh ấy không ngăm đen thô ráp như những người đàn ông cùng tuổi khác trong thôn, điều này khiến anh ấy có vẻ trẻ hơn một chút, trên thực tế anh ấy nhỏ hơn Lý Mai một tuổi, năm nay ba mươi tư tuổi, là em trai của Lý Mai, tên là Lý Xuyên Trụ.
Lúc này Lý Xuyên Trụ đặt một cánh tay lên bàn bát tiên, tay kia loay hoay với ba đồng tiền ở trên bàn, cau mày nhìn đồng tiền, môi mấp máy, bàn tay rảnh rỗi còn lại cũng đang nhanh chóng bấm ngón tay... Một loạt động tác thần bí này làm hai đứa bé gái ngồi xem ở góc tường sững sờ, lặng lẽ nhìn nhau, đều không dám nói chuyện.
"Chị hai à, nếu chị nghĩ kỹ rồi, vậy cứ làm thế đi."
Trời tối đen, một nhà Lý Xuyên Trụ và vợ vừa muốn chốt cửa viện, chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy giọng nói lớn của Tiểu Lan ở cửa viện gọi cậu út. Lý Xuyên Trụ khoác áo, thắp một ngọn đèn bão đến nhà Lý Mai.
Thấy Lý Mai, anh ấy mới biết tâm tư chị hai đã lay động, muốn đuổi Song Quý đi.
Thằng ranh hỗn láo Song Quý kia, ghi thù không ghi ân, có nuôi dưỡng cậu ta tốt đến đâu cũng không được, Lý Xuyên Trụ không chào đón loại cháu trai rẻ tiền này.
Nhưng nếu thật sự đuổi Song Quý đi, Lý Xuyên Trụ lại có chút do dự.
Trong nhà quả phụ ba người đều là nữ, không có đàn ông để tin tưởng dựa dẫm, hay đi tìm một người nhỉ? Năm mất mùa này cũng không thiếu trẻ con, nhưng lấy đâu ra lương thực dư thừa đây?
Lý Xuyên Trụ cởi một cái túi vải nhỏ từ thắt lưng quần anh ấy, lắc ra ba đồng tiền, bấm quẻ.
Nhà mẹ đẻ của Lý Mai gốc ở Đông Sơn thì ra cũng có chút địa vị, nghe nói trong các lão bối năm xưa còn xuất hiện tú tài, tuy nhiên sau đó xuống dốc mới định cư ở trong khe núi lớn giao giữa hai tỉnh này, nhưng cuối cùng vẫn không giống những người bên cạnh, trong nhà nhiều người biết chữ, cũng có mấy thứ đồ lão tổ để lại.
Ba anh chị em trong nhà Lý Mai đều biết vài chữ, nhất là cậu ba Lý Xuyên Trụ, từ nhỏ đã đọc sách nhận mặt chữ, cho đến khi mười tuổi lục lọi ở trên gác, không biết tại sao lại lấy ra một quyển Trạng Nguyên kinh dịch, cũ kỹ ố vàng.
"Song Quý, nửa đêm thế này không kịp thu dọn, trước tiên cháu cứ chịu đựng một lần..."
Phòng củi là một gian phòng sắp sập, mái che dựng trên mấy khúc gỗ, gió lùa tứ phía, ở giữa chất một đống rơm rạ, Song Quý nằm ở trên, nhìn ánh trăng trên trời, sự tức giận trong lòng càng lúc càng lớn.
Ngọn đèn leo lét, trong nhà chính tỏa ra mùi dầu cháy thoang thoảng.
Lý Như ngồi bên phải bàn bát tiên* làm bằng gỗ táo, nhìn người đàn ông trung niên ngồi bên trái.
*bàn bát tiên: bàn vuông to, mỗi phía ngồi được 2 người
Người đàn ông này không mập không gầy, mặt mày hơi giống Lý Mai, có thể nhìn ra là người cùng một nhà, làn da của anh ấy không ngăm đen thô ráp như những người đàn ông cùng tuổi khác trong thôn, điều này khiến anh ấy có vẻ trẻ hơn một chút, trên thực tế anh ấy nhỏ hơn Lý Mai một tuổi, năm nay ba mươi tư tuổi, là em trai của Lý Mai, tên là Lý Xuyên Trụ.
Lúc này Lý Xuyên Trụ đặt một cánh tay lên bàn bát tiên, tay kia loay hoay với ba đồng tiền ở trên bàn, cau mày nhìn đồng tiền, môi mấp máy, bàn tay rảnh rỗi còn lại cũng đang nhanh chóng bấm ngón tay... Một loạt động tác thần bí này làm hai đứa bé gái ngồi xem ở góc tường sững sờ, lặng lẽ nhìn nhau, đều không dám nói chuyện.
"Chị hai à, nếu chị nghĩ kỹ rồi, vậy cứ làm thế đi."
Trời tối đen, một nhà Lý Xuyên Trụ và vợ vừa muốn chốt cửa viện, chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy giọng nói lớn của Tiểu Lan ở cửa viện gọi cậu út. Lý Xuyên Trụ khoác áo, thắp một ngọn đèn bão đến nhà Lý Mai.
Thấy Lý Mai, anh ấy mới biết tâm tư chị hai đã lay động, muốn đuổi Song Quý đi.
Thằng ranh hỗn láo Song Quý kia, ghi thù không ghi ân, có nuôi dưỡng cậu ta tốt đến đâu cũng không được, Lý Xuyên Trụ không chào đón loại cháu trai rẻ tiền này.
Nhưng nếu thật sự đuổi Song Quý đi, Lý Xuyên Trụ lại có chút do dự.
Trong nhà quả phụ ba người đều là nữ, không có đàn ông để tin tưởng dựa dẫm, hay đi tìm một người nhỉ? Năm mất mùa này cũng không thiếu trẻ con, nhưng lấy đâu ra lương thực dư thừa đây?
Lý Xuyên Trụ cởi một cái túi vải nhỏ từ thắt lưng quần anh ấy, lắc ra ba đồng tiền, bấm quẻ.
Nhà mẹ đẻ của Lý Mai gốc ở Đông Sơn thì ra cũng có chút địa vị, nghe nói trong các lão bối năm xưa còn xuất hiện tú tài, tuy nhiên sau đó xuống dốc mới định cư ở trong khe núi lớn giao giữa hai tỉnh này, nhưng cuối cùng vẫn không giống những người bên cạnh, trong nhà nhiều người biết chữ, cũng có mấy thứ đồ lão tổ để lại.
Ba anh chị em trong nhà Lý Mai đều biết vài chữ, nhất là cậu ba Lý Xuyên Trụ, từ nhỏ đã đọc sách nhận mặt chữ, cho đến khi mười tuổi lục lọi ở trên gác, không biết tại sao lại lấy ra một quyển Trạng Nguyên kinh dịch, cũ kỹ ố vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.