[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 26

Lạc Tương Nguyệt

13/10/2023

Từ câu nói này, Lý Xuyên Trụ cũng tình cờ nghĩ đến châu chấu, thứ này thật ghê tởm và đáng sợ, ngày hôm qua anh ấy về nằm mơ thấy mình bị một đàn côn trùng đen bao vây, uống máu gặm thịt khiến anh ấy sợ chết khiếp. Đúng lúc này, có một con châu chấu nhỏ nhảy từ lá rau xuống đất, Lý Xuyên Trụ giẫm lên: "Cho mày hại người này!"

Điều này ngược lại nhắc nhở Lý Như, Lý Như tiện tay bắt một con châu chấu, chỉ cho Lý Xuyên Trụ xem: "Thứ này tuy là gây hại cho con người, nhưng thật ra chúng cũng có thể trở thành lương thực!”

Lý Xuyên Trụ kinh ngạc líu cả lưỡi: "Cái thứ này có thể ăn được sao!” Lý Như ngắt cánh và chân của châu chấu đi, chỉ vào phần thân: "Phía Nam có một số nơi còn nướng con này lên ăn! Dinh dưỡng của nó không khác gì trứng gà, tuy rằng người trong thôn chúng ta chưa từng ăn, nhưng đến lúc thật sự không còn gì ăn, không phải còn có người ăn vỏ cây, ăn đất sao? Ăn cái này tốt xấu gì cũng có thể chống đói.”

Lý Xuyên Trụ sờ sờ cằm, vẻ mặt rõ ràng không tin lắm: "Châu chấu mà tốt giống như trứng gà? Vậy sau này mọi người đi thăm họ hàng không cho trứng nữa, mà cho châu chấu?”

Chuyện ăn châu chấu này, thật ra thời cổ đại cũng từng có, cũng không mới mẻ, nhưng thôn Cốc Đôi ở trong khe núi, vốn hẻo lánh không tiếp xúc với bên ngoài, thôn dân nói chung đều lương thiện, cổ hủ, không nói đến việc ăn châu chấu, ngay cả những loại rau rất phổ biến ở thời hiện đại như cà chua, cần tây, hành tây cũng không được trồng trong làng, cá vớt trên sông vì không biết cách làm, hương vị không ngon, nên dân làng cũng chẳng mấy hứng thú.



"Ăn vào bụng tốt như ăn trứng gà vậy. Xuyên Trụ, đừng lén lấy lương thực trong nhà ra, Tú Miêu phát hiện thì rất phiền phức, chúng ta giấu một ít lương thực đến Nam Lĩnh, còn lại thì dùng châu chấu và rau khô, nếu không đói quá thể, thì không cần phải ăn châu chấu, nếu thật sự đến bước đường cùng đó, thì no bụng vẫn là ưu tiên.”

Lý Xuyên Trụ nhìn con châu chấu vẫn đang giãy dụa cầu sinh kia, khóe miệng giật giật, cuối cùng gật gật đầu: "Lời này của chị hai rất hợp lý! Vậy khi nào chúng ta sẽ đến Nam Lĩnh? Đến lúc đó em đưa cả Tiểu Chiêm theo.” Lý Như vứt con châu chấu trong tay đi, chuẩn bị trở về.

"Chờ sắp xếp xong chuyện của Song Quý thì đi."

Dựa vào sự hiểu biết của Lý Như về Tam Nga, dụ dỗ Song Quý để kiếm chút lợi ích thì được, còn nếu muốn giữ Song Quý lại, thì tuyệt đối không thể. Cũng do Song Quý quá ngu xuẩn, nhà dưới còn chưa tìm được, đã ghét bỏ nhà trên, đúng là một tên ngu xuẩn này, cho dù hiện tại cậu ta đã hồi tâm chuyển ý, nhưng Lý Như cũng không dám tin tưởng cậu ta nữa! Một người làm không tốt, tan cửa nát nhà.

Hai chị em nói chuyện, mới đi đến cửa viện, đã nghe thấy dưới sườn núi vang lên tiếng ồn ào giọng Hà Đông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Niên Đại] Năm Mất Mùa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook