Chương 32
Lạc Tương Nguyệt
15/10/2023
"Bà ơi, múc canh cho cháu thôi, hôm nay cháu có món này ngon lắm!" Nói xong, Tiểu Xuân đưa hai cái bánh ngô ra, nở nụ cười đắc ý, suy nghĩ một chút, rồi chia bánh ngô làm bốn phần, cầm lấy nửa miếng, cười cười lộ ra hàm răng trắng nõn, như thể có được bảo bối vậy.
Bà nội của Tiểu Xuân kinh ngạc cầm lấy bánh ngô nhìn nhìn: "Tiểu Xuân, đây là lấy từ đâu ra?"
Đột nhiên sắc mặt thay đổi: "Không phải cháu đi ăn cắp chứ?" Nhà bà ấy đúng là nghèo nhưng làm người ngay thẳng, đó giờ không có việc đi trộm đồ người khác.
Tiểu Xuân vội vàng nói: "Là mẹ Tiểu Lan cho, hôm nay cháu xuống sông bắt cá, cháu đưa cá cho nhà Tiểu Lan, mẹ cậu ấy cho cháu, không phải cháu đòi đâu!"
Bà nội của cậu nghe thế, liền cười tươi như hoa nói: “Ôi, còn được tốt thế cơ à!” Cá sông vừa tanh vừa có gai mà có thể đổi lấy bánh ngô, chuyện tốt như này mà mỗi ngày đều có thì bà ấy sẽ bảo cha của Tiểu Xuân đừng đi tưới ruộng cho nhà Trương Đại Tài nữa mà đổi thành đi bắt cá đi.
Nhưng mà nghĩ cũng biết đó chỉ là mơ, chắc có lẽ Nhị Mai thấy Tiểu Xuân hiểu chuyện, nhà cô lại không có con trai nên mới tốt bụng cho thôi. Bà của cậu vui vẻ dùng chóp chân bị bó của mình lắc lư đi xuống tìm hai cái bát, giữ ba miếng còn lại trong đó.
"Bà nội, chia cho mỗi người một phần, đều lấy ra ăn hết đi!" "Đứa trẻ ngoan, phần này giữ lại ngày mai ăn tiếp!"
Bà nội của cậu tính đem cất lên bên bệ cửa sổ thì vừa đúng lúc Trương Đồng Tài và Tiên Cần từ bên ngoài đi vào.
"Bà nội, không cần để lại đâu, ngày mai bánh sẽ không thơm nữa, để cho mẹ cháu ăn thử đi."
Tiểu Xuân còn nhớ rõ năm kia gia đình cậu còn có thể ăn được bánh ngô nguyên chất, từ năm ngoái trở đi thì không được nữa, bà nội cậu đôi khi đi giúp việc bên nhà bác Trương Đại Tài, có thể đổi chút đồ ăn ngon đều giấu cho cậu ăn, cậu vừa tỉnh dậy là sẽ thấy bên cạnh gối đôi khi đặt một quả trứng luộc, đôi khi là một miếng bánh ngô nhỏ, năm ngoái cậu ngu ngốc đều tự mình ăn, năm nay bỗng nhiên hiểu được lý lẽ, biết để cho cả nhà ăn.
Bà nội của cậu không quá tình nguyện mà đưa bát lại, lấy ra một miếng nhỏ chia thành ba phần.
Cho con trai phần lớn một chút, cho con dâu phần nhỏ một chút, Tiên Cần cũng đã quen nên không quá để ý, cô ấy ăn từng miếng cảm nhận cái hương vị này, sau đó nghe cậu kể lại thì lập tức khen cậu.
"Tiểu Xuân nhà chúng ta thật ngoan, thật làm cho người ta thích!" Đồng Tài có chút chưa thỏa mãn liếm liếm đầu ngón tay: "Sau này Tiểu Xuân đến nhà thím Nhị Mai giúp chút việc đi, còn có thể ăn được chút đồ tốt." Điều kiện nhà anh ta như này, anh ta là một người đàn ông mỗi ngày làm việc nặng nhọc cũng chưa chắc được no bụng, nếu không phải còn có thể đi làm việc cho nhà anh họ Trương Đại Tài để đổi lương thực, người nhà bọn họ sợ là không qua được năm nay.
Bà nội của Tiểu Xuân kinh ngạc cầm lấy bánh ngô nhìn nhìn: "Tiểu Xuân, đây là lấy từ đâu ra?"
Đột nhiên sắc mặt thay đổi: "Không phải cháu đi ăn cắp chứ?" Nhà bà ấy đúng là nghèo nhưng làm người ngay thẳng, đó giờ không có việc đi trộm đồ người khác.
Tiểu Xuân vội vàng nói: "Là mẹ Tiểu Lan cho, hôm nay cháu xuống sông bắt cá, cháu đưa cá cho nhà Tiểu Lan, mẹ cậu ấy cho cháu, không phải cháu đòi đâu!"
Bà nội của cậu nghe thế, liền cười tươi như hoa nói: “Ôi, còn được tốt thế cơ à!” Cá sông vừa tanh vừa có gai mà có thể đổi lấy bánh ngô, chuyện tốt như này mà mỗi ngày đều có thì bà ấy sẽ bảo cha của Tiểu Xuân đừng đi tưới ruộng cho nhà Trương Đại Tài nữa mà đổi thành đi bắt cá đi.
Nhưng mà nghĩ cũng biết đó chỉ là mơ, chắc có lẽ Nhị Mai thấy Tiểu Xuân hiểu chuyện, nhà cô lại không có con trai nên mới tốt bụng cho thôi. Bà của cậu vui vẻ dùng chóp chân bị bó của mình lắc lư đi xuống tìm hai cái bát, giữ ba miếng còn lại trong đó.
"Bà nội, chia cho mỗi người một phần, đều lấy ra ăn hết đi!" "Đứa trẻ ngoan, phần này giữ lại ngày mai ăn tiếp!"
Bà nội của cậu tính đem cất lên bên bệ cửa sổ thì vừa đúng lúc Trương Đồng Tài và Tiên Cần từ bên ngoài đi vào.
"Bà nội, không cần để lại đâu, ngày mai bánh sẽ không thơm nữa, để cho mẹ cháu ăn thử đi."
Tiểu Xuân còn nhớ rõ năm kia gia đình cậu còn có thể ăn được bánh ngô nguyên chất, từ năm ngoái trở đi thì không được nữa, bà nội cậu đôi khi đi giúp việc bên nhà bác Trương Đại Tài, có thể đổi chút đồ ăn ngon đều giấu cho cậu ăn, cậu vừa tỉnh dậy là sẽ thấy bên cạnh gối đôi khi đặt một quả trứng luộc, đôi khi là một miếng bánh ngô nhỏ, năm ngoái cậu ngu ngốc đều tự mình ăn, năm nay bỗng nhiên hiểu được lý lẽ, biết để cho cả nhà ăn.
Bà nội của cậu không quá tình nguyện mà đưa bát lại, lấy ra một miếng nhỏ chia thành ba phần.
Cho con trai phần lớn một chút, cho con dâu phần nhỏ một chút, Tiên Cần cũng đã quen nên không quá để ý, cô ấy ăn từng miếng cảm nhận cái hương vị này, sau đó nghe cậu kể lại thì lập tức khen cậu.
"Tiểu Xuân nhà chúng ta thật ngoan, thật làm cho người ta thích!" Đồng Tài có chút chưa thỏa mãn liếm liếm đầu ngón tay: "Sau này Tiểu Xuân đến nhà thím Nhị Mai giúp chút việc đi, còn có thể ăn được chút đồ tốt." Điều kiện nhà anh ta như này, anh ta là một người đàn ông mỗi ngày làm việc nặng nhọc cũng chưa chắc được no bụng, nếu không phải còn có thể đi làm việc cho nhà anh họ Trương Đại Tài để đổi lương thực, người nhà bọn họ sợ là không qua được năm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.