Chương 34
Lạc Tương Nguyệt
15/10/2023
Mặc dù ở thời hiện đại không tính là gì nhưng thôn Cốc Đôi không có thói quen ăn cá, cho nên món này vẫn được xem là có chút đặc biệt.
Một con cá bị ba mẹ con ăn đến nỗi ngay cả canh cũng không còn.
Đến ban đêm đi ngủ, Tiểu Lan sờ bụng nhỏ có chút tiếc nuối, cười hì hì nói: "Em thấy lúc nãy ăn còn ngon hơn cả lúc Tết nữa."
Thịt cá ngọt, không bị tanh, ăn còn ngon hơn bánh ngô nữa, may là Tiểu Xuân không biết, hì hì!
Miên Hoa gật gật đầu: "Chị cũng thấy thế."
Nếu Song Quý được ăn món cá này, chắc chắn phải hối hận vì đã rời khỏi nhà. Cô bé cũng đến từ Hà Đông, cô bé cảm thấy gia đình này rất tốt, mẹ nuôi tính tình tốt, làm việc cũng tinh tế, cô bé chỉ cần nghe theo lời mẹ nuôi, không cần
phải lo lắng gì cả. Năm đó mấy chị em đi cùng cô bé, cũng có người làm con dâu nuôi con trong nhà người ta, những ngày tháng mà mấy người họ phải trải qua cô bé nghe thôi cũng sợ.
Lý Như ngủ ở phía bên kia giường, nghe thấy hai đứa bé thì thầm với nhau, nói: "Ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm đi Nam Lĩnh đấy!"
Cũng không biết có phải vì được no bụng hay không mà đêm nay cô ngủ vô cùng ngon, Lý Như cũng không nghe thấy tiếng gà gáy của nhà hàng xóm, vẫn là nhờ có Lý Xuyên Trụ tới đánh thức cả nhà cô.
Trời mới tờ mờ sáng, bữa sáng hôm nay đã được nấu trước vào tối hôm qua rồi. Nên Lý Như cũng chỉ cần nhóm lửa hâm nóng cháo thôi.
Cháo này là cháo ngũ cốc, nấu rất đặc, mấy người một người húp một chén bụng đều cảm thấy ấm lên, lúc này mới vác đồ chuẩn bị lên đường. Lần này đi Nam Lĩnh, Lý Như cũng đã nói với anh cả Tỏa Trụ. Lý Tỏa Trụ lớn hơn Lý Mai và Xuyên Trụ vài tuổi, hai đứa con của anh ấy đều đã kết hôn, cháu trai cháu gái cũng có hai đứa, là một đại gia đình, hơn nữa tài sản cũng không ít. Nghe thấy ý kiến của Lý Như thì không chấp nhận được, cảm thấy Lý Như đang làm bậy.
Lý Như không thể khuyên nhủ gì được anh ấy nên cũng thôi. Thật ra vợ Xuyên Trụ cũng không đồng ý việc đi Nam Lĩnh, nhưng Lý Xuyên Trụ rất kiên trì, đến lúc này mới có thể đưa con trai lớn Tiểu Chiêm cùng đi.
Trong khoảng thời gian này, Lý Như chuẩn bị hai túi rau khô, ba túi lương thực, rau khô nhẹ, cộng lại cũng khoảng mười cân, lương thực cộng lại thì chắc cũng tầm mười cân nữa, mấy thứ này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lúc mấu chốt thì vẫn có cứu mạng bọn họ.
Lý Xuyên Trụ chuẩn bị cũng không khác cô là bao, nếu không có vợ phản đối, anh ấy còn có thể mang thêm chút lương thực.
Đoàn người nhân lúc trời còn chưa sáng, ra khỏi làng, vượt qua ngọn đồi phía nam của thôn, cả đoạn đường đều nhắm về phía nam mà đi.
Muốn đi thôn Cốc Đôi đến Nam Lĩnh phải đi qua một ngọn núi, leo qua ngọn núi này thật sự đã rút cạn sinh lực mọi người.
Một con cá bị ba mẹ con ăn đến nỗi ngay cả canh cũng không còn.
Đến ban đêm đi ngủ, Tiểu Lan sờ bụng nhỏ có chút tiếc nuối, cười hì hì nói: "Em thấy lúc nãy ăn còn ngon hơn cả lúc Tết nữa."
Thịt cá ngọt, không bị tanh, ăn còn ngon hơn bánh ngô nữa, may là Tiểu Xuân không biết, hì hì!
Miên Hoa gật gật đầu: "Chị cũng thấy thế."
Nếu Song Quý được ăn món cá này, chắc chắn phải hối hận vì đã rời khỏi nhà. Cô bé cũng đến từ Hà Đông, cô bé cảm thấy gia đình này rất tốt, mẹ nuôi tính tình tốt, làm việc cũng tinh tế, cô bé chỉ cần nghe theo lời mẹ nuôi, không cần
phải lo lắng gì cả. Năm đó mấy chị em đi cùng cô bé, cũng có người làm con dâu nuôi con trong nhà người ta, những ngày tháng mà mấy người họ phải trải qua cô bé nghe thôi cũng sợ.
Lý Như ngủ ở phía bên kia giường, nghe thấy hai đứa bé thì thầm với nhau, nói: "Ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm đi Nam Lĩnh đấy!"
Cũng không biết có phải vì được no bụng hay không mà đêm nay cô ngủ vô cùng ngon, Lý Như cũng không nghe thấy tiếng gà gáy của nhà hàng xóm, vẫn là nhờ có Lý Xuyên Trụ tới đánh thức cả nhà cô.
Trời mới tờ mờ sáng, bữa sáng hôm nay đã được nấu trước vào tối hôm qua rồi. Nên Lý Như cũng chỉ cần nhóm lửa hâm nóng cháo thôi.
Cháo này là cháo ngũ cốc, nấu rất đặc, mấy người một người húp một chén bụng đều cảm thấy ấm lên, lúc này mới vác đồ chuẩn bị lên đường. Lần này đi Nam Lĩnh, Lý Như cũng đã nói với anh cả Tỏa Trụ. Lý Tỏa Trụ lớn hơn Lý Mai và Xuyên Trụ vài tuổi, hai đứa con của anh ấy đều đã kết hôn, cháu trai cháu gái cũng có hai đứa, là một đại gia đình, hơn nữa tài sản cũng không ít. Nghe thấy ý kiến của Lý Như thì không chấp nhận được, cảm thấy Lý Như đang làm bậy.
Lý Như không thể khuyên nhủ gì được anh ấy nên cũng thôi. Thật ra vợ Xuyên Trụ cũng không đồng ý việc đi Nam Lĩnh, nhưng Lý Xuyên Trụ rất kiên trì, đến lúc này mới có thể đưa con trai lớn Tiểu Chiêm cùng đi.
Trong khoảng thời gian này, Lý Như chuẩn bị hai túi rau khô, ba túi lương thực, rau khô nhẹ, cộng lại cũng khoảng mười cân, lương thực cộng lại thì chắc cũng tầm mười cân nữa, mấy thứ này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lúc mấu chốt thì vẫn có cứu mạng bọn họ.
Lý Xuyên Trụ chuẩn bị cũng không khác cô là bao, nếu không có vợ phản đối, anh ấy còn có thể mang thêm chút lương thực.
Đoàn người nhân lúc trời còn chưa sáng, ra khỏi làng, vượt qua ngọn đồi phía nam của thôn, cả đoạn đường đều nhắm về phía nam mà đi.
Muốn đi thôn Cốc Đôi đến Nam Lĩnh phải đi qua một ngọn núi, leo qua ngọn núi này thật sự đã rút cạn sinh lực mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.