Chương 46
Lạc Tương Nguyệt
17/10/2023
Vậy mà Lý Như lại đồng ý dẫn hai đứa nhỏ đi chơi, hai cô bé quả thực vui đến phát điên.
Lý Như cũng không để ý, đi thu dọn mấy cái ga giường bẩn, Tiểu Lan đã không biết chạy mấy vòng ở trong thôn, còn dẫn về cho cô một cái đuôi.
Khóe miệng Lý Như giật giật, hay thật, con nói con đi khoe khoang, sao còn có thêm một cô bé bảy tám tuổi thế này?
"Mẹ, Tiểu Kiển cũng muốn xuống sông, để cho em ấy đi cùng chúng ta nhé?"
Vóc người bé gái kia thấp hơn Tiểu Lan nửa cái đầu, khuôn mặt tròn, nhưng thân hình vàng vọt đen gầy, lại khá sợ người lạ, không dám nói chuyện, sợ hãi gọi một tiếng dì Nhị Mai.
Cô bé này tên là Vương Tiểu Kiển, cha cô bé là Vương Trường Thuận và người chồng đã mất của Lý Mai có một chút thân thích anh em dòng họ, nhà cô bé cách nhà Lý Mai cũng không xa, xuống dốc đi vài bước là tới. Mẹ của Tiểu Kiển sinh cô bé xong thì lâm bệnh, hiện giờ vẫn bệnh lay lắt, không thể xuống ruộng lao động, cũng chỉ có thể ở nhà nấu cơm, có đôi khi bệnh nặng ngay cả cơm cũng không nấu được. Cô bé Tiểu Kiển này không giống mấy bé gái khác ở trong thôn có người chăm lo, không phải quần áo không vừa người, thì cũng là rách rưới không sửa hoặc bẩn đến nỗi nhìn không ra.
Tiểu Lan vốn không gọn gàng gì, nhưng đứng chung một chỗ với Tiểu Kiển này, lập tức trông Tiểu Lan chỉnh tề sạch sẽ hơn nhiều.
Lý Như khoát tay áo, cũng dẫn đi theo.
Dù sao dắt theo một con cừu hay dắt cả đàn cừu thì cũng vậy.
Dẫn theo mấy đứa nhỏ ra khỏi cửa sân, đi trên đường núi, cho dù Tiểu Kiển và Miên Hoa đều có tính cách nhút nhát ít nói, nhưng có Tiểu Lan ở đây, quả thật là làm chủ khuấy đảo bầu không khí, dọc theo đường đi đều nghe thấy tiếng cô bé ríu rít, suốt mấy chục dặm, từ thôn Đông Bình ở phía Đông đến thôn Bất Pha ở phía tây, nhà ai có chút gió động cỏ lay gì, cô nhóc đều có thể mặt mày hớn hở nói suốt một hai ba dặm...
Lý Như vỗ trán, cảm thấy người bà cố này của mình, đã có thể xuất sư từ chỗ Trương Hồng Hà.
Đường đến sườn sông dễ đi hơn nhiều so với đường tới Nam Lĩnh, đương nhiên, cũng chỉ là tương đối thôi, Lý Như ở thời hiện đại thường xuyên tham gia dã ngoại xuyên việt, loại con đường ngoằn ngoèo này ở trong mắt giới chuyên nghiệp, đã xem như khá khó khăn.
Từ thôn Cốc Đôi đến sông Khúc Thủy, một chuyến đi cũng mất hơn một giờ, đây là nguyên nhân vì sao dân làng lấy nước không đến sườn sông mà là đi đến phía sau núi.
Lý Như đi tay không, chuyến này không có áp lực lớn, dưới chân cũng không trơn trượt nên có thể chắc chắn mình không rơi xuống sườn núi dốc đứng, nhưng nếu gánh hai thùng nước thì sao?
Thời hiện đại, Lý Như đã xem qua một bộ phim cổ, có nói về võ tăng tập võ, ở đó mỗi ngày võ tăng đều mang theo hai cái thùng lớn đi lấy nước...
Lý Như cũng không để ý, đi thu dọn mấy cái ga giường bẩn, Tiểu Lan đã không biết chạy mấy vòng ở trong thôn, còn dẫn về cho cô một cái đuôi.
Khóe miệng Lý Như giật giật, hay thật, con nói con đi khoe khoang, sao còn có thêm một cô bé bảy tám tuổi thế này?
"Mẹ, Tiểu Kiển cũng muốn xuống sông, để cho em ấy đi cùng chúng ta nhé?"
Vóc người bé gái kia thấp hơn Tiểu Lan nửa cái đầu, khuôn mặt tròn, nhưng thân hình vàng vọt đen gầy, lại khá sợ người lạ, không dám nói chuyện, sợ hãi gọi một tiếng dì Nhị Mai.
Cô bé này tên là Vương Tiểu Kiển, cha cô bé là Vương Trường Thuận và người chồng đã mất của Lý Mai có một chút thân thích anh em dòng họ, nhà cô bé cách nhà Lý Mai cũng không xa, xuống dốc đi vài bước là tới. Mẹ của Tiểu Kiển sinh cô bé xong thì lâm bệnh, hiện giờ vẫn bệnh lay lắt, không thể xuống ruộng lao động, cũng chỉ có thể ở nhà nấu cơm, có đôi khi bệnh nặng ngay cả cơm cũng không nấu được. Cô bé Tiểu Kiển này không giống mấy bé gái khác ở trong thôn có người chăm lo, không phải quần áo không vừa người, thì cũng là rách rưới không sửa hoặc bẩn đến nỗi nhìn không ra.
Tiểu Lan vốn không gọn gàng gì, nhưng đứng chung một chỗ với Tiểu Kiển này, lập tức trông Tiểu Lan chỉnh tề sạch sẽ hơn nhiều.
Lý Như khoát tay áo, cũng dẫn đi theo.
Dù sao dắt theo một con cừu hay dắt cả đàn cừu thì cũng vậy.
Dẫn theo mấy đứa nhỏ ra khỏi cửa sân, đi trên đường núi, cho dù Tiểu Kiển và Miên Hoa đều có tính cách nhút nhát ít nói, nhưng có Tiểu Lan ở đây, quả thật là làm chủ khuấy đảo bầu không khí, dọc theo đường đi đều nghe thấy tiếng cô bé ríu rít, suốt mấy chục dặm, từ thôn Đông Bình ở phía Đông đến thôn Bất Pha ở phía tây, nhà ai có chút gió động cỏ lay gì, cô nhóc đều có thể mặt mày hớn hở nói suốt một hai ba dặm...
Lý Như vỗ trán, cảm thấy người bà cố này của mình, đã có thể xuất sư từ chỗ Trương Hồng Hà.
Đường đến sườn sông dễ đi hơn nhiều so với đường tới Nam Lĩnh, đương nhiên, cũng chỉ là tương đối thôi, Lý Như ở thời hiện đại thường xuyên tham gia dã ngoại xuyên việt, loại con đường ngoằn ngoèo này ở trong mắt giới chuyên nghiệp, đã xem như khá khó khăn.
Từ thôn Cốc Đôi đến sông Khúc Thủy, một chuyến đi cũng mất hơn một giờ, đây là nguyên nhân vì sao dân làng lấy nước không đến sườn sông mà là đi đến phía sau núi.
Lý Như đi tay không, chuyến này không có áp lực lớn, dưới chân cũng không trơn trượt nên có thể chắc chắn mình không rơi xuống sườn núi dốc đứng, nhưng nếu gánh hai thùng nước thì sao?
Thời hiện đại, Lý Như đã xem qua một bộ phim cổ, có nói về võ tăng tập võ, ở đó mỗi ngày võ tăng đều mang theo hai cái thùng lớn đi lấy nước...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.