Chương 50
Lạc Tương Nguyệt
18/10/2023
Bọn họ đều cầm theo cá trong tay, thoạt nhìn qua thấy ai có thu hoạch.
"Ừm, mang đây thím giúp các cháu nướng."
Lý Như chán ghét mấy đứa nhỏ đầu gấu, nhưng đối với trẻ con hiểu chuyện lại không có bao nhiêu sức đề kháng, nhìn ánh mắt trông mong kia, căn bản không có cách nào từ chối, dứt khoát làm thím tốt bụng một lần.
Vòng tròn nhỏ ban đầu biến thành vòng tròn lớn, mấy cậu bé hai mắt cũng sáng lấp lánh ngồi chờ, nước miếng cũng sắp chảy xuống.
Chờ cá chín, Lý Như nói chuyện phiếm với mấy cậu bé.
"Các cháu người là thôn nào? Sao thím lại nhìn không ra?”
"Hai người bọn họ là Đại Lâm và Thạch Lâm của thôn Tiểu Cao, cậu ấy là Tiểu Lượng thôn Bất Pha."
Lý Như đang rắc gia vị lên thịt cá, bỗng nhiên tay run lên, thiếu chút nữa làm rơi gói gia vị.
"Thôn Tiểu Cao?"
Cô không để ý đến cá nướng, vội vàng quay đầu lại nhìn Đại Lâm và Thạch Lâm kia, thấy hai cậu bé đều là mặt chữ Quốc, mày rậm mắt to, vừa nhìn có chút giống như đã gặp qua ở đâu vậy.
Thôn Tiểu Cao, đây chính là đất tổ tiên của ông cố cô!
“Đúng vậy ạ!”
Hai cậu bé kia đều đồng loạt gật đầu, ánh mắt Lý Như đánh giá trên mặt hai đứa một vòng, cũng không nhìn ra cái gì.
Cô nghe bà ngoại kể chuyện xưa, từng nói qua chuyện ở nhà cha của bà ngoại, nhưng chủ yếu là nói về sự long đong bấp bênh của nhà ông cố suốt những năm mất mùa đói kém, trong đó cũng không nói thôn Tiểu Cao có tổng cộng mấy đứa trẻ trạc tuổi nhau, càng không nhắc tới tên của bọn họ...
Nếu như bằng tuổi Tiểu Lan thì không biết trong hai người này ai là ông cố của cô. Cũng không biết ngoại trừ hai cậu bé này ra, còn có cậu bé nào cùng tuổi khác hay không.
"Ồ, thôn Tiểu Cao, đều là họ Cao à? Ai đến đây mà nhà có ba anh em không? Đại Lâm hay Thạch Lâm? Hai người là anh em ruột à?”
Lý Như ra vẻ bình tĩnh lật mặt cá, hỏi thăm một cách thản nhiên.
Không biết tên lúc nhỏ của ông cố, nhưng cũng may trong nhà ông cố có ba người anh em ruột, Lý Như lại nhớ rõ ràng chi tiết này.
"Nhà cháu có ba anh em, cháu là anh cả, Thạch Lâm là em họ con của chú hai cháu."
À, thì ra Đại Lâm là ông cố!
Lý Như nướng cá, ánh lửa chiếu lên mặt, nóng lên từng cơn.
Ôi chao, đang ngồi ở đây có ba vị là lão tổ tông nhà mình!
Cảm giác này, quả nhiên độc nhất từ xưa tới nay!
Vì không để cho mấy cậu bé cảm thấy kỳ lạ, Lý Như cũng thuận miệng hỏi các cậu bé thôn Bất Pha mấy câu.
Thôn Cốc Đôi, Tây Vương Trang, thôn Tiểu Cao, thôn Bất Pha, đây đều là một chuỗi thôn trang nhỏ trên một con đường lớn, đừng nhìn thôn Cốc Đôi ngay cả một trăm hộ gia đình cũng chưa tới, ở trong những thôn này, cũng coi như là thôn lớn.
Tây Vương Trang còn có hơn mười hộ, thôn Tiểu Cao là thôn một nhà.
Thôn một nhà, ý trên mặt chữ, là cả làng chỉ có một gia đình.
Thôn Tiểu Cao là của một nhà họ Cao, con cháu nhà họ cao hưng thịnh khá giả.
"Ừm, mang đây thím giúp các cháu nướng."
Lý Như chán ghét mấy đứa nhỏ đầu gấu, nhưng đối với trẻ con hiểu chuyện lại không có bao nhiêu sức đề kháng, nhìn ánh mắt trông mong kia, căn bản không có cách nào từ chối, dứt khoát làm thím tốt bụng một lần.
Vòng tròn nhỏ ban đầu biến thành vòng tròn lớn, mấy cậu bé hai mắt cũng sáng lấp lánh ngồi chờ, nước miếng cũng sắp chảy xuống.
Chờ cá chín, Lý Như nói chuyện phiếm với mấy cậu bé.
"Các cháu người là thôn nào? Sao thím lại nhìn không ra?”
"Hai người bọn họ là Đại Lâm và Thạch Lâm của thôn Tiểu Cao, cậu ấy là Tiểu Lượng thôn Bất Pha."
Lý Như đang rắc gia vị lên thịt cá, bỗng nhiên tay run lên, thiếu chút nữa làm rơi gói gia vị.
"Thôn Tiểu Cao?"
Cô không để ý đến cá nướng, vội vàng quay đầu lại nhìn Đại Lâm và Thạch Lâm kia, thấy hai cậu bé đều là mặt chữ Quốc, mày rậm mắt to, vừa nhìn có chút giống như đã gặp qua ở đâu vậy.
Thôn Tiểu Cao, đây chính là đất tổ tiên của ông cố cô!
“Đúng vậy ạ!”
Hai cậu bé kia đều đồng loạt gật đầu, ánh mắt Lý Như đánh giá trên mặt hai đứa một vòng, cũng không nhìn ra cái gì.
Cô nghe bà ngoại kể chuyện xưa, từng nói qua chuyện ở nhà cha của bà ngoại, nhưng chủ yếu là nói về sự long đong bấp bênh của nhà ông cố suốt những năm mất mùa đói kém, trong đó cũng không nói thôn Tiểu Cao có tổng cộng mấy đứa trẻ trạc tuổi nhau, càng không nhắc tới tên của bọn họ...
Nếu như bằng tuổi Tiểu Lan thì không biết trong hai người này ai là ông cố của cô. Cũng không biết ngoại trừ hai cậu bé này ra, còn có cậu bé nào cùng tuổi khác hay không.
"Ồ, thôn Tiểu Cao, đều là họ Cao à? Ai đến đây mà nhà có ba anh em không? Đại Lâm hay Thạch Lâm? Hai người là anh em ruột à?”
Lý Như ra vẻ bình tĩnh lật mặt cá, hỏi thăm một cách thản nhiên.
Không biết tên lúc nhỏ của ông cố, nhưng cũng may trong nhà ông cố có ba người anh em ruột, Lý Như lại nhớ rõ ràng chi tiết này.
"Nhà cháu có ba anh em, cháu là anh cả, Thạch Lâm là em họ con của chú hai cháu."
À, thì ra Đại Lâm là ông cố!
Lý Như nướng cá, ánh lửa chiếu lên mặt, nóng lên từng cơn.
Ôi chao, đang ngồi ở đây có ba vị là lão tổ tông nhà mình!
Cảm giác này, quả nhiên độc nhất từ xưa tới nay!
Vì không để cho mấy cậu bé cảm thấy kỳ lạ, Lý Như cũng thuận miệng hỏi các cậu bé thôn Bất Pha mấy câu.
Thôn Cốc Đôi, Tây Vương Trang, thôn Tiểu Cao, thôn Bất Pha, đây đều là một chuỗi thôn trang nhỏ trên một con đường lớn, đừng nhìn thôn Cốc Đôi ngay cả một trăm hộ gia đình cũng chưa tới, ở trong những thôn này, cũng coi như là thôn lớn.
Tây Vương Trang còn có hơn mười hộ, thôn Tiểu Cao là thôn một nhà.
Thôn một nhà, ý trên mặt chữ, là cả làng chỉ có một gia đình.
Thôn Tiểu Cao là của một nhà họ Cao, con cháu nhà họ cao hưng thịnh khá giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.