[Niên Đại] Phú Bà Trùng Sinh, Nhàn Nhã Kiếm Tiền
Chương 45:
Bát Thiên Thiếu Nữ Tâm
14/10/2024
Dùng tuyết đun nước tắm? Lâm Tĩnh vẫn chưa thể chấp nhận nên đành chịu đựng.
Người trong thôn cũng đã quen với việc không tắm suốt cả mùa đông. Trước đây Lâm Tĩnh cũng vậy, nhưng quen với cuộc sống hiện đại, giàu sang rồi, giờ quay lại khó khăn thế này thật chẳng dễ chịu.
Thật sự là quá khó khăn.
Lâm Mẫn năm nay học lớp 7, còn Lâm Nhuệ đang học lớp 5. Lúc này kỳ thi cuối kỳ đã xong, Lâm Tĩnh dự định đưa em trai và em gái vào thành phố mở mang tầm mắt.
Dù chẳng làm gì cả, chỉ cần ra ngoài ngắm nghía cũng sẽ thay đổi tầm nhìn, tầm nhìn khác nhận thức cũng khác đi.
Về phần Trương Thúy Anh, bà không thể đi cùng. Kể từ khi con gái bảo con dâu có khả năng mang thai song sinh, bà đã đặc biệt đưa Lưu Tuệ tới trạm y tế ở trấn để kiểm tra.
Người ở trạm y tế xác nhận con dâu bà mang song thai, cũng cảnh báo rằng sinh đôi lần đầu có rất nhiều rủi ro, tốt nhất nên đến bệnh viện ở huyện để sinh. Gần đây, bà đang bận giúp con dâu làm các loại giấy tờ, phòng khi đến bệnh viện thiếu giấy tờ thì bệnh viện sẽ không nhận.
Dù không phải làm ăn buôn bán thì Lâm Tĩnh vẫn dậy từ sáng sớm. Lâm Mẫn và Lâm Nhuệ, hai đứa từ nhỏ đến giờ chỉ đi xa nhất là trấn Chu Sơn gần đó. Khi biết mình có thể đi vào thành phố, chúng phấn khích đến mức cả đêm không ngủ được, sáng sớm đã gọi Lâm Vân dậy. Ăn sáng qua loa rồi cả nhóm xuất phát.
Hai đứa nhỏ ngồi trong thùng xe kéo của máy cày, hớn hở chào hỏi bất cứ ai chúng gặp trên đường, như thể sợ người ta không biết: “Chú/Bác/Ông/Bà... Anh trai và chị gái cháu sắp đưa bọn cháu đi chơi thành phố rồi...”
Không thể làm gì khác, lũ trẻ trong thôn chỉ có bầu trời nhỏ bé đó. Điều tự hào nhất hàng ngày của chúng là khoe rằng mình đã đi đến nơi mà đứa trẻ khác chưa đi, thấy những thứ mà đứa trẻ khác chưa từng thấy.
Ngoài em trai và em gái, Lâm Tĩnh còn mang theo khoảng bốn chục cân dưa muối và kim chi. Mùa đông, nhiều nhà sống dựa vào những loại rau này, nhưng cách muối của Lâm Tĩnh có chút khác biệt.
“Chị, những món này có ai mua không?” Lâm Mẫn chỉ biết anh trai và chị gái đang làm ăn buôn bán rau, nhưng cụ thể bán gì và kiếm được bao nhiêu tiền thì cô bé không rõ.
Lâm Tĩnh nhìn em gái ngây thơ đang ở độ tuổi tò mò nhất về thế giới bên ngoài. Cô nhớ ở kiếp trước, các vật phẩm liên quan đến Đới Lam bán rất chạy, mà Lâm Mẫn lại là fan cuồng của Đới Lam, thường chạy rất xa đến nhà hàng xóm để xem ké TV chiếu phim truyền hình của cô ấy.
Nhớ lại quá khứ, trong lòng Lâm Tĩnh thoáng có chút chua xót.
Người trong thôn cũng đã quen với việc không tắm suốt cả mùa đông. Trước đây Lâm Tĩnh cũng vậy, nhưng quen với cuộc sống hiện đại, giàu sang rồi, giờ quay lại khó khăn thế này thật chẳng dễ chịu.
Thật sự là quá khó khăn.
Lâm Mẫn năm nay học lớp 7, còn Lâm Nhuệ đang học lớp 5. Lúc này kỳ thi cuối kỳ đã xong, Lâm Tĩnh dự định đưa em trai và em gái vào thành phố mở mang tầm mắt.
Dù chẳng làm gì cả, chỉ cần ra ngoài ngắm nghía cũng sẽ thay đổi tầm nhìn, tầm nhìn khác nhận thức cũng khác đi.
Về phần Trương Thúy Anh, bà không thể đi cùng. Kể từ khi con gái bảo con dâu có khả năng mang thai song sinh, bà đã đặc biệt đưa Lưu Tuệ tới trạm y tế ở trấn để kiểm tra.
Người ở trạm y tế xác nhận con dâu bà mang song thai, cũng cảnh báo rằng sinh đôi lần đầu có rất nhiều rủi ro, tốt nhất nên đến bệnh viện ở huyện để sinh. Gần đây, bà đang bận giúp con dâu làm các loại giấy tờ, phòng khi đến bệnh viện thiếu giấy tờ thì bệnh viện sẽ không nhận.
Dù không phải làm ăn buôn bán thì Lâm Tĩnh vẫn dậy từ sáng sớm. Lâm Mẫn và Lâm Nhuệ, hai đứa từ nhỏ đến giờ chỉ đi xa nhất là trấn Chu Sơn gần đó. Khi biết mình có thể đi vào thành phố, chúng phấn khích đến mức cả đêm không ngủ được, sáng sớm đã gọi Lâm Vân dậy. Ăn sáng qua loa rồi cả nhóm xuất phát.
Hai đứa nhỏ ngồi trong thùng xe kéo của máy cày, hớn hở chào hỏi bất cứ ai chúng gặp trên đường, như thể sợ người ta không biết: “Chú/Bác/Ông/Bà... Anh trai và chị gái cháu sắp đưa bọn cháu đi chơi thành phố rồi...”
Không thể làm gì khác, lũ trẻ trong thôn chỉ có bầu trời nhỏ bé đó. Điều tự hào nhất hàng ngày của chúng là khoe rằng mình đã đi đến nơi mà đứa trẻ khác chưa đi, thấy những thứ mà đứa trẻ khác chưa từng thấy.
Ngoài em trai và em gái, Lâm Tĩnh còn mang theo khoảng bốn chục cân dưa muối và kim chi. Mùa đông, nhiều nhà sống dựa vào những loại rau này, nhưng cách muối của Lâm Tĩnh có chút khác biệt.
“Chị, những món này có ai mua không?” Lâm Mẫn chỉ biết anh trai và chị gái đang làm ăn buôn bán rau, nhưng cụ thể bán gì và kiếm được bao nhiêu tiền thì cô bé không rõ.
Lâm Tĩnh nhìn em gái ngây thơ đang ở độ tuổi tò mò nhất về thế giới bên ngoài. Cô nhớ ở kiếp trước, các vật phẩm liên quan đến Đới Lam bán rất chạy, mà Lâm Mẫn lại là fan cuồng của Đới Lam, thường chạy rất xa đến nhà hàng xóm để xem ké TV chiếu phim truyền hình của cô ấy.
Nhớ lại quá khứ, trong lòng Lâm Tĩnh thoáng có chút chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.