Niên Đại: Thiên Kim Thật Được Binh Vương Cao Lãnh Nuông Chiều
Chương 5: Bị Đánh Tới Điên Rồi
Kiềm Ngư
18/05/2024
Phần mì thuộc về Dư Bối Bối bị bưng đi, Dư Bối Bối chỉ có thể nấu thêm một ít.
Nấu ăn đơn giản lại nhanh chóng.
Vài phút sau, mì cũng nấu xong.
Nhưng lúc này, Lục Tây Từ cũng bưng bát quay lại.
Dư Bối Bối nhìn nồi, lại nhìn bát của anh...
Không phải cô keo kiệt, thật sự là cô cũng đói.
Cho nên câu "Còn muốn ăn nữa không?" Cô không nói nên lời.
Cô không nói, Lục Tây Từ cũng nhìn ra, phần anh vừa ăn kia, là thuộc về Dư Bối Bối, người ta căn bản không chuẩn bị phần của anh.
Cũng đúng, từ khi Dư Bối Bối đến bên này đến, đây là lần thứ hai anh về khu gia đình, Dư Bối Bối cũng không phải biết tiên tri, nấu cơm tất nhiên là làm phần một người cho cô...
Nghĩ vậy, đoàn trưởng Lục lại ngượng ngùng.
Cho nên câu "Còn nữa không?" Anh cũng không tiện nói ra miệng.
Tay bưng bát siết chặt, cuối cùng, Lục Tây Từ vẫn lặng lẽ đi rửa bát.
Thừa dịp anh rửa chén, Dư Bối Bối vội vàng múc mì trong nồi ra.
Không có trứng gà, không có rau thơm, cũng không sao, còn có canh, còn có chút cà chua.
Bỏ mì vào bát xong, Dư Bối Bối bưng bát bỏ chạy.
Lục Tây Từ đang đứng rửa chén......
Anh giống như là người sẽ cướp cơm sao?
Lúc Lục Tây Từ rửa chén xong đến nhà chính, Dư Bối Bối đang vùi đầu ăn mì, thời tiết vừa vào thu, chóp mũi cô đổ mồ hôi.
Thấy Lục Tây Từ đi tới, còn không để lại dấu vết kéo bát đến trước mặt mình.
Lục Tây Từ......
Anh nhìn cửa sổ sạch sẽ, phòng ốc sạch sẽ, lại nhìn Dư Bối Bối vùi đầu ăn mì.
Nhớ rõ lần trước trở về, căn phòng này không sạch sẽ trật tự như vậy.
Dư Bối Bối ném đồ đạc lung tung.
Anh tiếp tục nhìn chằm chằm Dư Bối Bối, không thể không nói tướng mạo Dư Bối Bối thật sự rất chiếm ưu thế, dáng người cô cao gầy, làn da trắng như tuyết, tóc đen nhánh mềm mại, cho dù nhìn từ đâu, đều là một người phụ nữ xinh đẹp.
Nhưng tính cách của cô...
Nghĩ đến lời người ta nói với anh......
Lục Tây Từ kéo một chiếc ghế ngồi đối diện Dư Bối Bối, chờ Dư Bối Bối ăn xong, anh mới mím môi mở miệng, "Tôi gọi điện thoại cho anh trai cô.”
Lục Tây Từ nói xong câu đó, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thần sắc Dư Bối Bối.
Lúc trước cho dù anh nói gì, Dư Bối Bối đều sẽ xù lông, Dư Bối Bối nhìn thấy anh, giống như chỉ có một việc, đó chính là cùng anh ngủ.
Thật ra hôm nay Lục Tây Từ trở về, cũng đã chuẩn bị tốt, chuẩn bị tốt tiếp nhận Dư Bối Bối nổi điên.
Nhưng cho dù Dư Bối Bối nổi điên như thế nào, lúc này đây anh và Dư Bối Bối cũng phải giải quyết.
Lúc trước anh nhất thời hồ đồ, nhớ giao tình hai nhà Dư, Lục, cũng vì thấy Dư Bối Bối ầm ĩ thật sự lợi hại, vừa là muốn thắt cổ, lại là muốn uống thuốc trừ sâu, hơn nữa mẹ khuyên bảo, anh cũng hồ đồ cùng Dư Bối Bối lấy chứng nhận.
Mà sự thật chứng minh, con người, bất cứ lúc nào cũng không thể làm việc hồ đồ.
Anh cho rằng lúc trước Dư Bối Bối điên như vậy, là bởi vì cô thật sự cảm thấy anh hủy sự trong sạch của cô, cho nên mới ầm ĩ như vậy.
Mà sự thật sai rồi, đầu óc Dư Bối Bối không giống với người khác.
Cũng đúng, nếu không phải đầu óc có vấn đề, cũng không làm ra chuyện quyến rũ phó doanh trưởng phía dưới anh.
Lục Tây Từ chỉ cần nghĩ đến chuyện này, đã cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Đưa tay kéo kéo cổ áo, để mình hô hấp thông thuận hơn chút, Lục Tây Từ mới tiếp tục nói: "Tôi gọi điện thoại cho anh trai cô, bảo anh trai cô tới đón cô về thành phố Bắc Kinh."
Lục Tây Từ nói tới đây, lại dừng lại chút.
Anh cảm thấy, xem như là câu nói vừa rồi không làm Dư Bối Bối nổi điên, như vậy những lời này, Dư Bối Bối cũng khẳng định là sẽ nổi điên.
Nấu ăn đơn giản lại nhanh chóng.
Vài phút sau, mì cũng nấu xong.
Nhưng lúc này, Lục Tây Từ cũng bưng bát quay lại.
Dư Bối Bối nhìn nồi, lại nhìn bát của anh...
Không phải cô keo kiệt, thật sự là cô cũng đói.
Cho nên câu "Còn muốn ăn nữa không?" Cô không nói nên lời.
Cô không nói, Lục Tây Từ cũng nhìn ra, phần anh vừa ăn kia, là thuộc về Dư Bối Bối, người ta căn bản không chuẩn bị phần của anh.
Cũng đúng, từ khi Dư Bối Bối đến bên này đến, đây là lần thứ hai anh về khu gia đình, Dư Bối Bối cũng không phải biết tiên tri, nấu cơm tất nhiên là làm phần một người cho cô...
Nghĩ vậy, đoàn trưởng Lục lại ngượng ngùng.
Cho nên câu "Còn nữa không?" Anh cũng không tiện nói ra miệng.
Tay bưng bát siết chặt, cuối cùng, Lục Tây Từ vẫn lặng lẽ đi rửa bát.
Thừa dịp anh rửa chén, Dư Bối Bối vội vàng múc mì trong nồi ra.
Không có trứng gà, không có rau thơm, cũng không sao, còn có canh, còn có chút cà chua.
Bỏ mì vào bát xong, Dư Bối Bối bưng bát bỏ chạy.
Lục Tây Từ đang đứng rửa chén......
Anh giống như là người sẽ cướp cơm sao?
Lúc Lục Tây Từ rửa chén xong đến nhà chính, Dư Bối Bối đang vùi đầu ăn mì, thời tiết vừa vào thu, chóp mũi cô đổ mồ hôi.
Thấy Lục Tây Từ đi tới, còn không để lại dấu vết kéo bát đến trước mặt mình.
Lục Tây Từ......
Anh nhìn cửa sổ sạch sẽ, phòng ốc sạch sẽ, lại nhìn Dư Bối Bối vùi đầu ăn mì.
Nhớ rõ lần trước trở về, căn phòng này không sạch sẽ trật tự như vậy.
Dư Bối Bối ném đồ đạc lung tung.
Anh tiếp tục nhìn chằm chằm Dư Bối Bối, không thể không nói tướng mạo Dư Bối Bối thật sự rất chiếm ưu thế, dáng người cô cao gầy, làn da trắng như tuyết, tóc đen nhánh mềm mại, cho dù nhìn từ đâu, đều là một người phụ nữ xinh đẹp.
Nhưng tính cách của cô...
Nghĩ đến lời người ta nói với anh......
Lục Tây Từ kéo một chiếc ghế ngồi đối diện Dư Bối Bối, chờ Dư Bối Bối ăn xong, anh mới mím môi mở miệng, "Tôi gọi điện thoại cho anh trai cô.”
Lục Tây Từ nói xong câu đó, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thần sắc Dư Bối Bối.
Lúc trước cho dù anh nói gì, Dư Bối Bối đều sẽ xù lông, Dư Bối Bối nhìn thấy anh, giống như chỉ có một việc, đó chính là cùng anh ngủ.
Thật ra hôm nay Lục Tây Từ trở về, cũng đã chuẩn bị tốt, chuẩn bị tốt tiếp nhận Dư Bối Bối nổi điên.
Nhưng cho dù Dư Bối Bối nổi điên như thế nào, lúc này đây anh và Dư Bối Bối cũng phải giải quyết.
Lúc trước anh nhất thời hồ đồ, nhớ giao tình hai nhà Dư, Lục, cũng vì thấy Dư Bối Bối ầm ĩ thật sự lợi hại, vừa là muốn thắt cổ, lại là muốn uống thuốc trừ sâu, hơn nữa mẹ khuyên bảo, anh cũng hồ đồ cùng Dư Bối Bối lấy chứng nhận.
Mà sự thật chứng minh, con người, bất cứ lúc nào cũng không thể làm việc hồ đồ.
Anh cho rằng lúc trước Dư Bối Bối điên như vậy, là bởi vì cô thật sự cảm thấy anh hủy sự trong sạch của cô, cho nên mới ầm ĩ như vậy.
Mà sự thật sai rồi, đầu óc Dư Bối Bối không giống với người khác.
Cũng đúng, nếu không phải đầu óc có vấn đề, cũng không làm ra chuyện quyến rũ phó doanh trưởng phía dưới anh.
Lục Tây Từ chỉ cần nghĩ đến chuyện này, đã cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Đưa tay kéo kéo cổ áo, để mình hô hấp thông thuận hơn chút, Lục Tây Từ mới tiếp tục nói: "Tôi gọi điện thoại cho anh trai cô, bảo anh trai cô tới đón cô về thành phố Bắc Kinh."
Lục Tây Từ nói tới đây, lại dừng lại chút.
Anh cảm thấy, xem như là câu nói vừa rồi không làm Dư Bối Bối nổi điên, như vậy những lời này, Dư Bối Bối cũng khẳng định là sẽ nổi điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.