Niên Đại Văn: Gả Cho Người Đàn Ông Tốt
Chương 10:
Đông Thập Tứ Nguyệt
05/12/2024
Bắt anh ấy gả em gái cho loại người như vậy, chi bằng anh ấy nghe lời anh hai, không cho em gái lấy chồng nữa, nuôi em gái cả đời.
Văn Hưng Viễn bực bội móc trong túi ra một bao thuốc lá, đưa một điếu cho Văn Kiến Sơn, sau đó là Văn Hưng Quốc, rồi đến Văn Hưng Dân.
Chỉ là lúc đưa cho Văn Hưng Dân, Văn Hưng Dân đưa tay ra hiệu cự tuyệt, đôi mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì.
Văn Hưng Viễn cũng quen rồi, không để ý đến anh ấy nữa, tự mình lấy diêm ra châm thuốc, rít một hơi dài.
Khói thuốc bac lên nghi ngút, khiến Tề Á, vợ của anh, ngồi bên cạnh nhăn mũi.
Tề Á là con dâu mới về nhà chưa đầy một năm, lẽ ra không nên xen vào chuyện này, em chồng là bảo bối của nhà họ Văn, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, cô ấy sẽ bị trách móc đến chết.
Nhưng nhìn Văn Hưng Viễn phả khói thuốc mù mịt, cô ấy thực sự không chịu nổi, cuối cùng lên tiếng:
"Ba mẹ đã bao giờ nghĩ đến chuyện tuyển con rể cho em gái chưa?”
“Tuyển con rể?”
Lời nói của Tề Á vừa thốt ra, mọi người trong nhà đều đồng loạt nhìn về phía cô ấy, ngay cả Văn Kiến Sơn vẫn luôn im lặng cũng ngẩng đầu lên.
“Ừm, tuyển con rể.” Tề Á gật đầu.
“Thực ra, em gái ngoại trừ thể trạng hơi yếu một chút, còn lại đều rất tốt, tốt nghiệp cấp ba, dung mạo thì ngay cả thành phố cũng khó tìm được người thứ hai, một cô gái như vậy, người thích nhiều lắm, không nói đâu xa, từ ngày ba mẹ nói muốn tìm đối tượng cho em gái, thanh niên lảng vảng gần nhà mình cũng nhiều hơn.”
“Theo lời con nói, người thích Văn Lê nhà chúng ta không ít, vậy tại sao mẹ thả tin muốn tìm đối tượng cho nó, lại không có ai đến dạm hỏi chứ?”
Tô Quế Lan nhớ lại, quả thực đúng như Tề Á nói, dạo này bà thường xuyên bắt gặp một số thanh niên lảng vảng gần nhà, trong đó còn có vài người là thanh niên trí thức.
Mà nhà họ Văn năm xưa vì muốn xây nhà rộng rãi, nên chọn mảnh đất ở cuối làng, dựa vào chân núi, bình thường ít người qua lại.
“Chuyện này...” Nghe mẹ chồng hỏi, Tề Á do dự nhìn mọi người, mím môi, thành thật nói: “Là do mẹ nói với bà mối điều kiện nhà mình, những người đó tự ti không đạt yêu cầu, nên không dám đến cửa nữa.”
Sau khi quyết định tìm đối tượng cho con gái út, Tô Quế Lan đã đi tìm bà mối, vì con gái là bảo bối của gia đình, bà cũng nói qua với bà mối những yêu cầu của nhà mình.
Thứ nhất, người đó phải xứng đôi với con gái, ngoại hình không được kém.
Thứ hai, phải hợp với con gái, trình độ văn hóa cũng không được thấp, ít nhất cũng phải tốt nghiệp cấp ba như con gái.
Tiếp theo, gia cảnh không được kém, con gái bà thể trạng yếu, không xuống ruộng làm việc nặng được.
Ngoài ra, không lấy con một, con út, không lấy người được gia đình nuông chiều, không lấy gia đình có nhiều con trai... Còn con trai của những người phụ nữ góa chồng càng không cân nhắc, cửa trước hay xảy ra chuyện thị phi.
Người nhà họ Văn quá chiều chuộng con gái út, coi mọi thứ đều là đương nhiên, lại quên mất những điều kiện mà họ cho là bình thường, đối với người khác lại là tiêu chuẩn quá cao, không thể với tới.
...
Người nhà họ Văn không ngờ lại có nguyên nhân này, ai nấy đều sững sờ.
Văn Hưng Viễn không đồng ý: “Điều kiện mẹ nói với bà mối thì sao? Yêu cầu cao sao?”
Văn Hưng Viễn bực bội móc trong túi ra một bao thuốc lá, đưa một điếu cho Văn Kiến Sơn, sau đó là Văn Hưng Quốc, rồi đến Văn Hưng Dân.
Chỉ là lúc đưa cho Văn Hưng Dân, Văn Hưng Dân đưa tay ra hiệu cự tuyệt, đôi mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì.
Văn Hưng Viễn cũng quen rồi, không để ý đến anh ấy nữa, tự mình lấy diêm ra châm thuốc, rít một hơi dài.
Khói thuốc bac lên nghi ngút, khiến Tề Á, vợ của anh, ngồi bên cạnh nhăn mũi.
Tề Á là con dâu mới về nhà chưa đầy một năm, lẽ ra không nên xen vào chuyện này, em chồng là bảo bối của nhà họ Văn, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, cô ấy sẽ bị trách móc đến chết.
Nhưng nhìn Văn Hưng Viễn phả khói thuốc mù mịt, cô ấy thực sự không chịu nổi, cuối cùng lên tiếng:
"Ba mẹ đã bao giờ nghĩ đến chuyện tuyển con rể cho em gái chưa?”
“Tuyển con rể?”
Lời nói của Tề Á vừa thốt ra, mọi người trong nhà đều đồng loạt nhìn về phía cô ấy, ngay cả Văn Kiến Sơn vẫn luôn im lặng cũng ngẩng đầu lên.
“Ừm, tuyển con rể.” Tề Á gật đầu.
“Thực ra, em gái ngoại trừ thể trạng hơi yếu một chút, còn lại đều rất tốt, tốt nghiệp cấp ba, dung mạo thì ngay cả thành phố cũng khó tìm được người thứ hai, một cô gái như vậy, người thích nhiều lắm, không nói đâu xa, từ ngày ba mẹ nói muốn tìm đối tượng cho em gái, thanh niên lảng vảng gần nhà mình cũng nhiều hơn.”
“Theo lời con nói, người thích Văn Lê nhà chúng ta không ít, vậy tại sao mẹ thả tin muốn tìm đối tượng cho nó, lại không có ai đến dạm hỏi chứ?”
Tô Quế Lan nhớ lại, quả thực đúng như Tề Á nói, dạo này bà thường xuyên bắt gặp một số thanh niên lảng vảng gần nhà, trong đó còn có vài người là thanh niên trí thức.
Mà nhà họ Văn năm xưa vì muốn xây nhà rộng rãi, nên chọn mảnh đất ở cuối làng, dựa vào chân núi, bình thường ít người qua lại.
“Chuyện này...” Nghe mẹ chồng hỏi, Tề Á do dự nhìn mọi người, mím môi, thành thật nói: “Là do mẹ nói với bà mối điều kiện nhà mình, những người đó tự ti không đạt yêu cầu, nên không dám đến cửa nữa.”
Sau khi quyết định tìm đối tượng cho con gái út, Tô Quế Lan đã đi tìm bà mối, vì con gái là bảo bối của gia đình, bà cũng nói qua với bà mối những yêu cầu của nhà mình.
Thứ nhất, người đó phải xứng đôi với con gái, ngoại hình không được kém.
Thứ hai, phải hợp với con gái, trình độ văn hóa cũng không được thấp, ít nhất cũng phải tốt nghiệp cấp ba như con gái.
Tiếp theo, gia cảnh không được kém, con gái bà thể trạng yếu, không xuống ruộng làm việc nặng được.
Ngoài ra, không lấy con một, con út, không lấy người được gia đình nuông chiều, không lấy gia đình có nhiều con trai... Còn con trai của những người phụ nữ góa chồng càng không cân nhắc, cửa trước hay xảy ra chuyện thị phi.
Người nhà họ Văn quá chiều chuộng con gái út, coi mọi thứ đều là đương nhiên, lại quên mất những điều kiện mà họ cho là bình thường, đối với người khác lại là tiêu chuẩn quá cao, không thể với tới.
...
Người nhà họ Văn không ngờ lại có nguyên nhân này, ai nấy đều sững sờ.
Văn Hưng Viễn không đồng ý: “Điều kiện mẹ nói với bà mối thì sao? Yêu cầu cao sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.