Niên Đại Văn: Gả Cho Người Đàn Ông Tốt
Chương 2:
Đông Thập Tứ Nguyệt
15/11/2023
Cô có nhà hàng riêng để ăn, có máy giặt để giặt quần áo, thuê người giúp việc dọn dẹp vệ sinh, thỉnh thoảng tự mình vào bếp nấu hai món đổi vị, đó đã là biểu hiện tích cực đối mặt với cuộc sống của cô rồi, cô nào đã từng làm những việc này.
Mấy ngày nay, cô phải khó khăn lắm mới học được cách nhóm lửa nấu ăn bằng bếp củi với sự giúp đỡ của chị dâu, thích nghi với cuộc sống phải dậy từ sớm để giặt giũ quần áo, vì thế mà đôi bàn tay trắng trẻo, mịn màng của cô đã trở nên thô ráp, không ngờ lại còn phải đối mặt với một vấn đề nan giải.
Kết hôn.
Văn Lê không phản đối việc kết hôn, đây không phải là thời đại mấy chục năm sau độc thân tự do thoải mái hơn, bây giờ mới là năm 75, còn hai năm nữa mới đến kỳ thi đại học, nếu không kết hôn thì nhà họ Văn sẽ trở thành chủ đề bàn tán thường xuyên của người trong thôn, thậm chí là của những người xung quanh, nhà họ Văn càng thêm đau đầu vì cô.
Hơn nữa nhà họ Văn quá đông người, công việc nhà nặng nhọc như vậy cô thật sự không thể gánh vác nổi, thể chất của nguyên chủ cũng kém, mấy ngày nay, không có lần nào cô làm xong việc mà không thở hổn hển, chóng mặt.
Gả cho một gia đình giàu có, ít người, cô có thể sống thoải mái hơn.
Nhưng cô không muốn lấy một người xấu xí như vậy!
Muốn cô sống chung với một người như vậy, cô thà chết đi chết lại còn hơn.
"Nghe nói cháu tốt nghiệp cấp 3, sao nhà không tìm người quen xin cho cháu một công việc?"
Mẹ của người đàn ông sau khi giới thiệu xong điều kiện "ưu việt" của nhà mình, bắt đầu chê bai Văn Lê, bà ta dùng đôi mắt tam giác đảo liên tục đánh giá Văn Lê, ánh mắt như đang nhìn một món hàng đang được rao bán.
"Bây giờ ở lại nông thôn làm gì? Xuống ruộng hay làm việc nhà?"
"Đúng rồi, cháu có biết làm việc nhà không?"
Người phụ nữ nói xong, lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp của Văn Lê, nghi ngờ hỏi:
"Nhìn sắc mặt cháu không tốt lắm, trắng bệch, không giống người thật, người cũng gầy yếu quá, có đi khám ở bệnh viện chưa? Không có vấn đề gì chứ?"
"Bác cũng không có ý gì khác, chỉ là Thành Tài là con một ba đời nhà bác, không thể lấy một người vợ ốm yếu, không thể sinh con được."
Khuôn mặt chanh chua, ánh mắt soi mói không ngừng, còn đáng ghét hơn cả người bác cả mà cô cho rằng đã được thừa kế nhiều tài sản, chiếm tiện nghi của anh chị em họ, luôn mỉa mai cô.
Văn Lê ghê tởm đến mức cào tay càng lúc càng nhanh, lần xem mắt này là do mẹ của nguyên chủ nhờ người dì thứ hai gả vào thành phố sắp xếp, nói là điều kiện rất tốt, làm việc ở ủy ban huyện, mẹ là phó chủ nhiệm văn phòng nhà máy bông số 2, kết quả... Thật là...
Liếc mắt nhìn mẹ ruột Tô Quế Lan và dì hai Tô Quế Phân ở bên cạnh, thấy sắc mặt hai người cũng khó coi, Văn Lê thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dễ chịu hơn một chút.
"Ba đời độc truyền, gia cảnh giàu có, tại sao lại phải tìm con gái ở nông thôn, chẳng lẽ là có bệnh gì không thể nói?"
Văn Lê từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh long lanh như nước nhìn người phụ nữ trung niên đối diện, lên tiếng.
"Còn cháu có bị bệnh hay không, không phiền bác lo lắng, tướng mạo là do di truyền, cháu không muốn con cháu đời sau của mình xấu xí quá."
"Mày, con nhỏ này nói bậy bạ gì đó?"
Người phụ nữ trung niên sững người một lúc mới phản ứng lại được con trai mình bị nghi ngờ chê bai, bà ta trừng mắt nhìn Văn Lê, vẻ mặt như muốn lao đến cắn cô một cái.
"Con gái tôi nói gì sai sao? Nếu điều kiện tốt như vậy thì tìm ở nông thôn làm gì? Trong thành phố không có con gái nữa sao?"
"Con trai bà vốn dĩ xấu xí bẩn thỉu, còn không cho người ta nói!"
Tô Quế Lan từ lúc người phụ nữ kia bắt đầu chê bai đã bốc hỏa, lúc này cũng mặc kệ người chị gái thứ hai bên cạnh đang ra sức kéo tay, bắt mình nhịn, bà liền phản kháng lại.
"Cô, cô!"
Tô Quế Lan gầy nhưng cao, vừa nói vừa xắn tay áo lên, khí thế hừng hực như muốn đánh nhau, nhìn thôi cũng khiến người ta sợ.
Mấy ngày nay, cô phải khó khăn lắm mới học được cách nhóm lửa nấu ăn bằng bếp củi với sự giúp đỡ của chị dâu, thích nghi với cuộc sống phải dậy từ sớm để giặt giũ quần áo, vì thế mà đôi bàn tay trắng trẻo, mịn màng của cô đã trở nên thô ráp, không ngờ lại còn phải đối mặt với một vấn đề nan giải.
Kết hôn.
Văn Lê không phản đối việc kết hôn, đây không phải là thời đại mấy chục năm sau độc thân tự do thoải mái hơn, bây giờ mới là năm 75, còn hai năm nữa mới đến kỳ thi đại học, nếu không kết hôn thì nhà họ Văn sẽ trở thành chủ đề bàn tán thường xuyên của người trong thôn, thậm chí là của những người xung quanh, nhà họ Văn càng thêm đau đầu vì cô.
Hơn nữa nhà họ Văn quá đông người, công việc nhà nặng nhọc như vậy cô thật sự không thể gánh vác nổi, thể chất của nguyên chủ cũng kém, mấy ngày nay, không có lần nào cô làm xong việc mà không thở hổn hển, chóng mặt.
Gả cho một gia đình giàu có, ít người, cô có thể sống thoải mái hơn.
Nhưng cô không muốn lấy một người xấu xí như vậy!
Muốn cô sống chung với một người như vậy, cô thà chết đi chết lại còn hơn.
"Nghe nói cháu tốt nghiệp cấp 3, sao nhà không tìm người quen xin cho cháu một công việc?"
Mẹ của người đàn ông sau khi giới thiệu xong điều kiện "ưu việt" của nhà mình, bắt đầu chê bai Văn Lê, bà ta dùng đôi mắt tam giác đảo liên tục đánh giá Văn Lê, ánh mắt như đang nhìn một món hàng đang được rao bán.
"Bây giờ ở lại nông thôn làm gì? Xuống ruộng hay làm việc nhà?"
"Đúng rồi, cháu có biết làm việc nhà không?"
Người phụ nữ nói xong, lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp của Văn Lê, nghi ngờ hỏi:
"Nhìn sắc mặt cháu không tốt lắm, trắng bệch, không giống người thật, người cũng gầy yếu quá, có đi khám ở bệnh viện chưa? Không có vấn đề gì chứ?"
"Bác cũng không có ý gì khác, chỉ là Thành Tài là con một ba đời nhà bác, không thể lấy một người vợ ốm yếu, không thể sinh con được."
Khuôn mặt chanh chua, ánh mắt soi mói không ngừng, còn đáng ghét hơn cả người bác cả mà cô cho rằng đã được thừa kế nhiều tài sản, chiếm tiện nghi của anh chị em họ, luôn mỉa mai cô.
Văn Lê ghê tởm đến mức cào tay càng lúc càng nhanh, lần xem mắt này là do mẹ của nguyên chủ nhờ người dì thứ hai gả vào thành phố sắp xếp, nói là điều kiện rất tốt, làm việc ở ủy ban huyện, mẹ là phó chủ nhiệm văn phòng nhà máy bông số 2, kết quả... Thật là...
Liếc mắt nhìn mẹ ruột Tô Quế Lan và dì hai Tô Quế Phân ở bên cạnh, thấy sắc mặt hai người cũng khó coi, Văn Lê thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dễ chịu hơn một chút.
"Ba đời độc truyền, gia cảnh giàu có, tại sao lại phải tìm con gái ở nông thôn, chẳng lẽ là có bệnh gì không thể nói?"
Văn Lê từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh long lanh như nước nhìn người phụ nữ trung niên đối diện, lên tiếng.
"Còn cháu có bị bệnh hay không, không phiền bác lo lắng, tướng mạo là do di truyền, cháu không muốn con cháu đời sau của mình xấu xí quá."
"Mày, con nhỏ này nói bậy bạ gì đó?"
Người phụ nữ trung niên sững người một lúc mới phản ứng lại được con trai mình bị nghi ngờ chê bai, bà ta trừng mắt nhìn Văn Lê, vẻ mặt như muốn lao đến cắn cô một cái.
"Con gái tôi nói gì sai sao? Nếu điều kiện tốt như vậy thì tìm ở nông thôn làm gì? Trong thành phố không có con gái nữa sao?"
"Con trai bà vốn dĩ xấu xí bẩn thỉu, còn không cho người ta nói!"
Tô Quế Lan từ lúc người phụ nữ kia bắt đầu chê bai đã bốc hỏa, lúc này cũng mặc kệ người chị gái thứ hai bên cạnh đang ra sức kéo tay, bắt mình nhịn, bà liền phản kháng lại.
"Cô, cô!"
Tô Quế Lan gầy nhưng cao, vừa nói vừa xắn tay áo lên, khí thế hừng hực như muốn đánh nhau, nhìn thôi cũng khiến người ta sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.