Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện
Chương 35:
Thất Tinh Trà
10/09/2024
"Chị cháu vừa rồi cầm thịt tới, nói tối nay cùng anh rể cháu về ăn sủi cảo." Tạ Vân Vận trên tay cầm dao phay, hình như vừa mới băm nhân.
Hứa Thảo Nha vào bếp, rửa tay, nhận lấy con dao phay trong tay Tạ Vân Vận, đứng băm thịt thành thạo.
Cố Hi Lệ cũng từ trong tủ lấy ra nửa túi bột mì đổ vào chậu, ngẩng đầu hỏi Tạ Vân Vận: "Bà nội, đủ chưa ạ?"
Tạ Vân Vận liếc mắt nhìn nói: "Gần đủ rồi."
Nói xong đi rửa rau, lại hỏi hai người học tập thế nào?
Hứa Thảo Nha cười nói: "Đọc thuộc lòng nhận biết chữ còn được, chính là môn toán có hơi không hiểu."
Cố Hi Lệ rất đắc ý nói: "Bà nội, cháu lấy từ chỗ chị gái Lưu Hương hai tờ đề thi lớp bốn về cho chị dâu làm, môn nào chị ấy cũng có thể thi được 90 điểm."
Lưu Hương là bạn cùng bàn với Cố Hi Lệ, chị gái cô ấy dạy học ở trường tiểu học, muốn có đề thi rất dễ dàng.
Tạ Vân Vận cảm thấy học tập không tệ, nói: "Chờ khi Thảo Nha học lớp năm tiểu học cũng có thể thi được 90 điểm, bà nội sẽ dẫn con đến trường tiểu học bên cạnh thi, chúng ta cũng lấy một cái bằng tốt nghiệp tiểu học về."
Hứa Thảo Nha nghe xong, đôi mắt tròn xoe sáng rực nhìn Tạ Vân Vận.
Cố Hi Lệ nhìn Hứa Thảo Nha, trêu chọc nói: "Nếu chị có thể lấy được bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, vậy thì lợi hại rồi, có thể đến Kinh Thị tìm việc làm."
Hứa Thảo Nha cảm thấy bằng tốt nghiệp trung học cơ sở cách cô có hơi xa, cô trước tiên lấy được bằng tốt nghiệp tiểu học rồi tính.
Buổi tối, Cố Hi Mỹ và Ngô Đông Bình trở về, trên tay còn xách theo không ít đồ đạc, trên mặt hai người đều tràn đầy vui mừng.
Tạ Vân Vận hỏi: "Là gặp chuyện gì tốt sao?"
Trong lòng nghĩ, chẳng lẽ là bụng Hi Mỹ đã có thai rồi?
"Mẹ, Đông Bình nói nhà máy thép muốn xây nhà, chính là khu đất nhà máy gạch ngói mà lần trước Thảo Nha nói. Bạn học của anh ấy nói đến lúc đó cũng có thể xin cho chúng cháu một căn hai phòng."
Cố Hi Mỹ vui mừng nói.
Hứa Thảo Nha cảm thấy chuyện phát triển hình như có hơi không giống trong mơ.
Ngô Đông Bình tiếp tục nói: "Thảo Nha chẳng phải nghe người của công đoàn nhà máy chúng ta nói khu đất nhà máy gạch ngói kia rất thích hợp sao? Anh liền đi hỏi bạn học cũ xem mảnh đất Minh Thảo Hồ này có thể cho Thảo Nha thuê trồng trọt hay không, chúng ta trả tiền thuê đất."
"Anh rể, vậy mảnh đất đó cho em sao?" Hứa Thảo Nha sốt ruột hỏi.
"Bạn học anh nói có thể cho em thuê, ba năm đầu không thu tiền thuê, dù sao thì mảnh đất kia cũng bỏ hoang nhiều năm như vậy. Sau này em trồng trọt tốt thì đưa cho nhà máy thép hai phần thu hoạch."
Ngô Đông Bình cảm thấy Hứa Thảo Nha cũng không trồng trọt được bao lâu, chờ đến khi con cái lớn, cô không thể nào rảnh tay, cũng sẽ quên mất chuyện trồng trọt.
"Thật sao?" Hứa Thảo Nha vui mừng kéo cánh tay Cố Hi Lệ nhảy hai cái.
Dọa những người trong phòng sợ hết hồn, đặc biệt là Tạ Vân Vận, bà suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Vội vàng đi tới, đánh hai cái vào lòng bàn tay Hứa Thảo Nha, nói: "Con bé này, muốn dọa chết bà nội có phải không?"
Cố Hi Mỹ và Cố Hi Lệ cũng không nghĩ tới, có thể có đất trồng trọt, Hứa Thảo Nha có thể vui mừng như vậy.
"Mọi người thích ăn gì? Cháu trồng cho mọi người."
Hứa Thảo Nha dựa đầu vào vai Tạ Vân Vận, nhìn mọi người hỏi.
Cố Hi Lệ rất không khách khí mở miệng nói: "Em thích ăn dưa hấu, chị có thể trồng ra sao?"
"Chị thử xem." Hứa Thảo Nha chưa trồng dưa hấu bao giờ, nhưng mà từng trồng dưa vàng, cảm thấy hẳn là cũng giống nhau.
"Chúng ta có dưa hấu ăn là đủ rồi." Cố Hi Mỹ cười trêu ghẹo nói.
Trong lòng cũng cảm thấy ước chừng Hứa Thảo Nha cũng không trồng được bao nhiêu.
"Anh rể, có phải em phải ký giấy tờ gì đó với nhà máy thép không?"
Hứa Thảo Nha rất tự tin với việc trồng trọt của mình, nếu như mùa màng trên đất trồng tốt, nhà máy thép không cho cô trồng nữa, cô tìm ai mà khóc đây.
"A? Em còn muốn ký giấy tờ với nhà máy thép à." Ngô Đông Bình không nghĩ tới Hứa Thảo Nha lại hiểu biết nhiều như vậy.
"Vâng, em sợ dưa hấu em trồng ngon, người của nhà máy thép các anh đến cướp mất." Hứa Thảo Nha rất nghiêm túc nói.
Ngô Đông Bình nghe xong, bật cười.
Nói: "Để anh rảnh rỗi đi hỏi thử xem, nhanh chóng trả lời cho em."
Hứa Thảo Nha vào bếp, rửa tay, nhận lấy con dao phay trong tay Tạ Vân Vận, đứng băm thịt thành thạo.
Cố Hi Lệ cũng từ trong tủ lấy ra nửa túi bột mì đổ vào chậu, ngẩng đầu hỏi Tạ Vân Vận: "Bà nội, đủ chưa ạ?"
Tạ Vân Vận liếc mắt nhìn nói: "Gần đủ rồi."
Nói xong đi rửa rau, lại hỏi hai người học tập thế nào?
Hứa Thảo Nha cười nói: "Đọc thuộc lòng nhận biết chữ còn được, chính là môn toán có hơi không hiểu."
Cố Hi Lệ rất đắc ý nói: "Bà nội, cháu lấy từ chỗ chị gái Lưu Hương hai tờ đề thi lớp bốn về cho chị dâu làm, môn nào chị ấy cũng có thể thi được 90 điểm."
Lưu Hương là bạn cùng bàn với Cố Hi Lệ, chị gái cô ấy dạy học ở trường tiểu học, muốn có đề thi rất dễ dàng.
Tạ Vân Vận cảm thấy học tập không tệ, nói: "Chờ khi Thảo Nha học lớp năm tiểu học cũng có thể thi được 90 điểm, bà nội sẽ dẫn con đến trường tiểu học bên cạnh thi, chúng ta cũng lấy một cái bằng tốt nghiệp tiểu học về."
Hứa Thảo Nha nghe xong, đôi mắt tròn xoe sáng rực nhìn Tạ Vân Vận.
Cố Hi Lệ nhìn Hứa Thảo Nha, trêu chọc nói: "Nếu chị có thể lấy được bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, vậy thì lợi hại rồi, có thể đến Kinh Thị tìm việc làm."
Hứa Thảo Nha cảm thấy bằng tốt nghiệp trung học cơ sở cách cô có hơi xa, cô trước tiên lấy được bằng tốt nghiệp tiểu học rồi tính.
Buổi tối, Cố Hi Mỹ và Ngô Đông Bình trở về, trên tay còn xách theo không ít đồ đạc, trên mặt hai người đều tràn đầy vui mừng.
Tạ Vân Vận hỏi: "Là gặp chuyện gì tốt sao?"
Trong lòng nghĩ, chẳng lẽ là bụng Hi Mỹ đã có thai rồi?
"Mẹ, Đông Bình nói nhà máy thép muốn xây nhà, chính là khu đất nhà máy gạch ngói mà lần trước Thảo Nha nói. Bạn học của anh ấy nói đến lúc đó cũng có thể xin cho chúng cháu một căn hai phòng."
Cố Hi Mỹ vui mừng nói.
Hứa Thảo Nha cảm thấy chuyện phát triển hình như có hơi không giống trong mơ.
Ngô Đông Bình tiếp tục nói: "Thảo Nha chẳng phải nghe người của công đoàn nhà máy chúng ta nói khu đất nhà máy gạch ngói kia rất thích hợp sao? Anh liền đi hỏi bạn học cũ xem mảnh đất Minh Thảo Hồ này có thể cho Thảo Nha thuê trồng trọt hay không, chúng ta trả tiền thuê đất."
"Anh rể, vậy mảnh đất đó cho em sao?" Hứa Thảo Nha sốt ruột hỏi.
"Bạn học anh nói có thể cho em thuê, ba năm đầu không thu tiền thuê, dù sao thì mảnh đất kia cũng bỏ hoang nhiều năm như vậy. Sau này em trồng trọt tốt thì đưa cho nhà máy thép hai phần thu hoạch."
Ngô Đông Bình cảm thấy Hứa Thảo Nha cũng không trồng trọt được bao lâu, chờ đến khi con cái lớn, cô không thể nào rảnh tay, cũng sẽ quên mất chuyện trồng trọt.
"Thật sao?" Hứa Thảo Nha vui mừng kéo cánh tay Cố Hi Lệ nhảy hai cái.
Dọa những người trong phòng sợ hết hồn, đặc biệt là Tạ Vân Vận, bà suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Vội vàng đi tới, đánh hai cái vào lòng bàn tay Hứa Thảo Nha, nói: "Con bé này, muốn dọa chết bà nội có phải không?"
Cố Hi Mỹ và Cố Hi Lệ cũng không nghĩ tới, có thể có đất trồng trọt, Hứa Thảo Nha có thể vui mừng như vậy.
"Mọi người thích ăn gì? Cháu trồng cho mọi người."
Hứa Thảo Nha dựa đầu vào vai Tạ Vân Vận, nhìn mọi người hỏi.
Cố Hi Lệ rất không khách khí mở miệng nói: "Em thích ăn dưa hấu, chị có thể trồng ra sao?"
"Chị thử xem." Hứa Thảo Nha chưa trồng dưa hấu bao giờ, nhưng mà từng trồng dưa vàng, cảm thấy hẳn là cũng giống nhau.
"Chúng ta có dưa hấu ăn là đủ rồi." Cố Hi Mỹ cười trêu ghẹo nói.
Trong lòng cũng cảm thấy ước chừng Hứa Thảo Nha cũng không trồng được bao nhiêu.
"Anh rể, có phải em phải ký giấy tờ gì đó với nhà máy thép không?"
Hứa Thảo Nha rất tự tin với việc trồng trọt của mình, nếu như mùa màng trên đất trồng tốt, nhà máy thép không cho cô trồng nữa, cô tìm ai mà khóc đây.
"A? Em còn muốn ký giấy tờ với nhà máy thép à." Ngô Đông Bình không nghĩ tới Hứa Thảo Nha lại hiểu biết nhiều như vậy.
"Vâng, em sợ dưa hấu em trồng ngon, người của nhà máy thép các anh đến cướp mất." Hứa Thảo Nha rất nghiêm túc nói.
Ngô Đông Bình nghe xong, bật cười.
Nói: "Để anh rảnh rỗi đi hỏi thử xem, nhanh chóng trả lời cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.