Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện
Chương 37:
Thất Tinh Trà
10/09/2024
Lúc Hứa Thảo Nha và Tạ Vân Vận đến nhà máy thép, Ngô Đông Bình đã đứng đợi ở cổng một lúc.
Tạ Vân Vận đưa hộp cơm trên tay cho anh, nói: "Cho con món trứng xào tỏi tây con thích ăn này, với cả cơm trắng nữa."
Tỏi tây là do Hứa Thảo Nha dùng tỏi trồng trong thùng gỗ, sáng tối đều bê vào bê ra, sợ bị đông chết, mọc cũng khá tốt, chỉ là hơi ít, mỗi lần cắt xong vừa đủ xào một đĩa.
Ngô Đông Bình dẫn hai người vào văn phòng chủ nhiệm công đoàn, người ra mở cửa là bạn học cũ của anh ấy, nhìn Hứa Thảo Nha cười nói: "Đây chính là cô em họ bên nhà vợ của cậu, người có thể câu được mấy chục cân cá lớn ở hồ Minh Thảo sao?"
Hứa Thảo Nha có chút căng thẳng gật đầu chào hỏi: "Chào anh."
Bạn học của Ngô Đông Bình cũng gật đầu đáp lại: "Chào cô."
Ngô Đông Bình kéo bạn học đến trước mặt Tạ Vân Vận giới thiệu: "Vệ Quân, đây là bà nội của Hi Mỹ, cậu gọi là bà nội Tạ là được."
Khâu Vệ Quân vội vàng nhiệt tình nói: "Chào bà Tạ."
Ngô Đông Bình lại giới thiệu với Tạ Vân Vận: "Bà nội, đây là bạn học của con, Khâu Vệ Quân, cậu ấy là chủ nhiệm công đoàn nhà máy thép."
Tạ Vân Vận rất khách khí nói với Khâu Vệ Quân: "Chào đồng chí Khâu, lát nữa cháu nhà chúng tôi phiền cậu rồi."
Khâu Vệ Quân cười đáp: "Bà nội Tạ nói đùa rồi, công đoàn chúng cháu phải cảm ơn đồng chí Hứa Thảo Nha mới đúng, nếu không phải cô ấy muốn trồng trọt mảnh đất hồ Minh Thảo kia, chúng tôi cũng đang đau đầu không biết xử lý nó như thế nào đây."
Tạ Vân Vận cười cười không nói gì nữa, kéo Hứa Thảo Nha đang căng thẳng đi theo sau hai người ra khỏi văn phòng, đến gặp giám đốc nhà máy thép.
Hứa Thảo Nha cẩn thận ngẩng đầu đánh giá nhà máy thép được mệnh danh là lớn nhất Kinh Thị, nhà máy này thật sự rất lớn, còn lớn hơn cả thôn Hạ Nguyệt quê cô, nếu không phải mấy người anh rể dẫn cô và bà nội đi, cô sợ là sẽ bị lạc đường ở trong đó.
Khâu Vệ Quân đứng trước cửa văn phòng giám đốc, gõ cửa ba tiếng "cốc cốc cốc".
Nghe thấy người bên trong nói: "Vào đi."
Anh ta mới mở cửa, dẫn ba người đi vào.
Thư ký của giám đốc từ phòng bên cạnh đi ra, khách khí rót nước trà cho mọi người, Hứa Thảo Nha nhìn Tạ Vân Vận đang ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Bà nội, cháu hồi hộp quá."
Tạ Vân Vận buồn cười đáp: "Hồi hộp cái gì? Cháu ở trong khu tập thể, gặp nhiều người lợi hại như vậy, cũng không thấy cháu hồi hộp bao giờ."
Cô còn hùng hồn nói muốn lôi vợ của đoàn trưởng Vương ra cổng khu tập thể chửi một trận cơ mà.
Hứa Thảo Nha hít sâu một hơi, cảm thấy bà nội nói có lý. So với những người đàn ông mang quân đánh giặc trong khu tập thể, giám đốc nhà máy thép không có gì đáng để cô phải hồi hộp.
Nghĩ thông suốt rồi, người cũng không còn câu nệ như vậy nữa, bưng chén trà trên bàn lên, "ực ực" uống một hơi cạn sạch.
"Đồng chí Hứa Thảo Nha, giám đốc mời cô vào trong." Thư ký đi tới nói với Hứa Thảo Nha.
Tạ Vân Vận vỗ vỗ tay cô, nói: "Có thể trồng được đất hay không, phải xem màn thể hiện lần này của cháu đấy."
Hứa Thảo Nha nghe xong, lập tức tinh thần phấn chấn, giống như sắp ra trận vậy đi theo thư ký vào gặp giám đốc nhà máy thép.
Khâu Vệ Quân cũng đi theo phía sau, anh ta còn cam đoan với Ngô Đông Bình và Tạ Vân Vận: "Yên tâm, có tôi ở đây."
Giám đốc Khâu, tên đầy đủ là Khâu Đại Chí, nghe tên thôi đã khiến Hứa Thảo Nha cảm thấy rất gần gũi. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của giám đốc Khâu, cô càng không còn cảm giác căng thẳng nữa.
"Chào giám đốc Khâu, tôi là Hứa Thảo Nha, đến ký hợp đồng thuê đất ở hồ Minh Thảo." Hứa Thảo Nha đứng trước bàn làm việc của giám đốc, rất lễ phép chào hỏi.
"Chào cô, đồng chí Hứa Thảo Nha." Giám đốc Khâu đi tới bắt tay Hứa Thảo Nha rất thân thiết.
Sau đó rất tùy ý hỏi cô tại sao muốn trồng trọt?
Tạ Vân Vận đưa hộp cơm trên tay cho anh, nói: "Cho con món trứng xào tỏi tây con thích ăn này, với cả cơm trắng nữa."
Tỏi tây là do Hứa Thảo Nha dùng tỏi trồng trong thùng gỗ, sáng tối đều bê vào bê ra, sợ bị đông chết, mọc cũng khá tốt, chỉ là hơi ít, mỗi lần cắt xong vừa đủ xào một đĩa.
Ngô Đông Bình dẫn hai người vào văn phòng chủ nhiệm công đoàn, người ra mở cửa là bạn học cũ của anh ấy, nhìn Hứa Thảo Nha cười nói: "Đây chính là cô em họ bên nhà vợ của cậu, người có thể câu được mấy chục cân cá lớn ở hồ Minh Thảo sao?"
Hứa Thảo Nha có chút căng thẳng gật đầu chào hỏi: "Chào anh."
Bạn học của Ngô Đông Bình cũng gật đầu đáp lại: "Chào cô."
Ngô Đông Bình kéo bạn học đến trước mặt Tạ Vân Vận giới thiệu: "Vệ Quân, đây là bà nội của Hi Mỹ, cậu gọi là bà nội Tạ là được."
Khâu Vệ Quân vội vàng nhiệt tình nói: "Chào bà Tạ."
Ngô Đông Bình lại giới thiệu với Tạ Vân Vận: "Bà nội, đây là bạn học của con, Khâu Vệ Quân, cậu ấy là chủ nhiệm công đoàn nhà máy thép."
Tạ Vân Vận rất khách khí nói với Khâu Vệ Quân: "Chào đồng chí Khâu, lát nữa cháu nhà chúng tôi phiền cậu rồi."
Khâu Vệ Quân cười đáp: "Bà nội Tạ nói đùa rồi, công đoàn chúng cháu phải cảm ơn đồng chí Hứa Thảo Nha mới đúng, nếu không phải cô ấy muốn trồng trọt mảnh đất hồ Minh Thảo kia, chúng tôi cũng đang đau đầu không biết xử lý nó như thế nào đây."
Tạ Vân Vận cười cười không nói gì nữa, kéo Hứa Thảo Nha đang căng thẳng đi theo sau hai người ra khỏi văn phòng, đến gặp giám đốc nhà máy thép.
Hứa Thảo Nha cẩn thận ngẩng đầu đánh giá nhà máy thép được mệnh danh là lớn nhất Kinh Thị, nhà máy này thật sự rất lớn, còn lớn hơn cả thôn Hạ Nguyệt quê cô, nếu không phải mấy người anh rể dẫn cô và bà nội đi, cô sợ là sẽ bị lạc đường ở trong đó.
Khâu Vệ Quân đứng trước cửa văn phòng giám đốc, gõ cửa ba tiếng "cốc cốc cốc".
Nghe thấy người bên trong nói: "Vào đi."
Anh ta mới mở cửa, dẫn ba người đi vào.
Thư ký của giám đốc từ phòng bên cạnh đi ra, khách khí rót nước trà cho mọi người, Hứa Thảo Nha nhìn Tạ Vân Vận đang ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Bà nội, cháu hồi hộp quá."
Tạ Vân Vận buồn cười đáp: "Hồi hộp cái gì? Cháu ở trong khu tập thể, gặp nhiều người lợi hại như vậy, cũng không thấy cháu hồi hộp bao giờ."
Cô còn hùng hồn nói muốn lôi vợ của đoàn trưởng Vương ra cổng khu tập thể chửi một trận cơ mà.
Hứa Thảo Nha hít sâu một hơi, cảm thấy bà nội nói có lý. So với những người đàn ông mang quân đánh giặc trong khu tập thể, giám đốc nhà máy thép không có gì đáng để cô phải hồi hộp.
Nghĩ thông suốt rồi, người cũng không còn câu nệ như vậy nữa, bưng chén trà trên bàn lên, "ực ực" uống một hơi cạn sạch.
"Đồng chí Hứa Thảo Nha, giám đốc mời cô vào trong." Thư ký đi tới nói với Hứa Thảo Nha.
Tạ Vân Vận vỗ vỗ tay cô, nói: "Có thể trồng được đất hay không, phải xem màn thể hiện lần này của cháu đấy."
Hứa Thảo Nha nghe xong, lập tức tinh thần phấn chấn, giống như sắp ra trận vậy đi theo thư ký vào gặp giám đốc nhà máy thép.
Khâu Vệ Quân cũng đi theo phía sau, anh ta còn cam đoan với Ngô Đông Bình và Tạ Vân Vận: "Yên tâm, có tôi ở đây."
Giám đốc Khâu, tên đầy đủ là Khâu Đại Chí, nghe tên thôi đã khiến Hứa Thảo Nha cảm thấy rất gần gũi. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của giám đốc Khâu, cô càng không còn cảm giác căng thẳng nữa.
"Chào giám đốc Khâu, tôi là Hứa Thảo Nha, đến ký hợp đồng thuê đất ở hồ Minh Thảo." Hứa Thảo Nha đứng trước bàn làm việc của giám đốc, rất lễ phép chào hỏi.
"Chào cô, đồng chí Hứa Thảo Nha." Giám đốc Khâu đi tới bắt tay Hứa Thảo Nha rất thân thiết.
Sau đó rất tùy ý hỏi cô tại sao muốn trồng trọt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.