Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện
Chương 44:
Thất Tinh Trà
10/09/2024
Tạ Vân Vận bưng đĩa salad dưa chuột từ trong bếp đi ra, miệng không ngừng cằn nhằn.
“Hi Lệ đâu rồi?” Hứa Thảo Nha không thấy Cố Hi Lệ đâu, lên tiếng hỏi.
“Chạy ra ngoài xem náo nhiệt rồi, nghe nói tối hôm qua có một người phụ nữ nông thôn dẫn theo hai đứa con gái đến khu tập thể nhận người thân.” Cố Hi Mỹ ghé sát tai Hứa Thảo Nha, nhỏ giọng nói.
“A?” Hứa Thảo Nha há to miệng, rất kinh ngạc.
Tạ Vân Vận trừng mắt nhìn Cố Hi Mỹ một cái, sau đó bảo Hứa Thảo Nha nhanh ăn đi, lát nữa còn phải ra ruộng nữa.
Lại qua một lúc, Cố Hi Lệ mang theo bát quái của cô quay về, cô nói: “Vợ trước ở nông thôn của cán bộ Kim đưa hai đứa con gái do bà ta sinh cho cán bộ Kim nuôi, nói là bà ta muốn đi bước nữa, không dẫn theo con được, nói xong liền bỏ đi. Dì Tú là người lợi hại, không muốn nuôi thêm hai cái miệng ăn, đang mắng chửi ở nhà kìa.”
Nói xong, đưa tay muốn lấy một cái bánh bao ăn, Tạ Vân Vận lại lạnh lùng nói: “Bữa sáng khỏi ăn nữa, bữa trưa xem biểu hiện của con.”
Cố Hi Lệ bĩu môi, uất ức nhìn bánh bao và cháo kê trên bàn.
Sao cô lại quên mất, bà nội ghét nhất là ở sau lưng nói xấu người khác chứ.
Hứa Thảo Nha nhìn thấy cô đáng thương nhìn chằm chằm vào bánh bao, muốn lén lấy một cái cho cô ăn cho đỡ thèm, Cố Hi Mỹ lại nhỏ giọng nói với cô: “Bị bà nội phát hiện, có thể là cả ngày hôm nay con bé cũng không được ăn gì đâu.”
Nếu không phải Hứa Thảo Nha đang mang thai, nhất định cô cũng sẽ bị phạt nhịn đói cùng.
Trước khi Cố Hi Lệ ra khỏi cửa, tiền bạc, phiếu gạo và kẹo trên người cô đều bị Tạ Vân Vận lạnh mặt tịch thu, mặc cho cô làm nũng hay ăn vạ thế nào cũng vô dụng.
Bụng rỗng còn phải đến hồ Minh Thảo làm việc, cô quay đầu hô về phía mấy người trong nhà: “Khổ cho con quá!”
“Ặc———thật ra cũng bình thường mà.” Hứa Thảo Nha kéo kéo tay áo Cố Hi Lệ, cảm thấy cô diễn lố rồi.
Ở nông thôn, rất nhiều người buổi sáng đều bụng rỗng đi làm việc, huống chi cô cái gì cũng chưa làm, giả bộ đáng thương cũng hơi sớm rồi.
Đến hồ Minh Thảo, Hứa Thảo Nha chỉ vào một mảnh đất nói với mấy người nhà họ Cố: “Cháu muốn lật đất phơi nắng mấy ngày, dùng để trồng ngô.”
Cố Trọng Sơn gật gật đầu, mảnh đất trước mặt này quả thật không tệ, địa thế cao, đất tơi xốp, trên mặt đất còn được bao phủ một lớp đất mùn dày, là nơi thích hợp để trồng ngô.
“Thảo Nha, cháu định trồng bao nhiêu ngô vậy?” Trương Mỹ Lan nhìn mảnh đất hoang mênh mông bát ngát, có chút choáng váng.
“Mười mẫu ạ.” Hứa Thảo Nha đáp.
Đây là cô đã suy nghĩ kỹ rồi, tình huống hiện tại của cô nhiều nhất cũng chỉ có thể chăm sóc được mười mấy mẫu đất.
“Có phải hơi nhiều rồi không?” Cố Trọng Sơn lo lắng nhìn bụng Hứa Thảo Nha một cái.
Cảm thấy hai ba mẫu là được rồi, ông cũng có thể đến giúp đỡ, mười mẫu ông có lòng cũng không đủ sức.
“Ông ơi, không nhiều đâu ạ, mảnh đất này hai chúng ta hai ngày là có thể lật xong.” Hứa Thảo Nha vừa nói, vừa cúi đầu dùng xẻng lật đất, cô sức lực lớn, động tác lại nhanh, trong nháy mắt đã lật được một hàng dài.
Cố Hi Lệ nhìn bóng lưng dần dần đi xa của Hứa Thảo Nha, trong lòng có chút hoảng sợ, hoài nghi cuộc đời nói: “Lật đất thật sự dễ dàng như vậy sao?”
Tại sao cô đào một xẻng xuống, đất cũng không nhấc lên được?
“Chỉ bằng sức lực này của em, còn muốn học trồng trọt sao?” Cố Hi Mỹ rất không khách khí cười nhạo, tuy rằng sức lực của cô cũng không lớn, nhưng ít ra cũng đã lật được mấy xẻng đất rồi.
Cố Trọng Sơn nhìn hai người, thở dài nói: “Lao động là vinh quang nhất, cháu phải lao động nhiều vào, Hi Lệ.”
Cố Hi Lệ muốn nói, đó đều là bởi vì cô chưa ăn sáng, cho nên mới không có sức làm việc.
Tạ Vân Vận cả đời chưa từng xuống ruộng, bà cũng không biết dùng xẻng, bèn lên tiếng gọi: “Thảo Nha, có việc gì không cần lật đất để bà làm không?”
“Hi Lệ đâu rồi?” Hứa Thảo Nha không thấy Cố Hi Lệ đâu, lên tiếng hỏi.
“Chạy ra ngoài xem náo nhiệt rồi, nghe nói tối hôm qua có một người phụ nữ nông thôn dẫn theo hai đứa con gái đến khu tập thể nhận người thân.” Cố Hi Mỹ ghé sát tai Hứa Thảo Nha, nhỏ giọng nói.
“A?” Hứa Thảo Nha há to miệng, rất kinh ngạc.
Tạ Vân Vận trừng mắt nhìn Cố Hi Mỹ một cái, sau đó bảo Hứa Thảo Nha nhanh ăn đi, lát nữa còn phải ra ruộng nữa.
Lại qua một lúc, Cố Hi Lệ mang theo bát quái của cô quay về, cô nói: “Vợ trước ở nông thôn của cán bộ Kim đưa hai đứa con gái do bà ta sinh cho cán bộ Kim nuôi, nói là bà ta muốn đi bước nữa, không dẫn theo con được, nói xong liền bỏ đi. Dì Tú là người lợi hại, không muốn nuôi thêm hai cái miệng ăn, đang mắng chửi ở nhà kìa.”
Nói xong, đưa tay muốn lấy một cái bánh bao ăn, Tạ Vân Vận lại lạnh lùng nói: “Bữa sáng khỏi ăn nữa, bữa trưa xem biểu hiện của con.”
Cố Hi Lệ bĩu môi, uất ức nhìn bánh bao và cháo kê trên bàn.
Sao cô lại quên mất, bà nội ghét nhất là ở sau lưng nói xấu người khác chứ.
Hứa Thảo Nha nhìn thấy cô đáng thương nhìn chằm chằm vào bánh bao, muốn lén lấy một cái cho cô ăn cho đỡ thèm, Cố Hi Mỹ lại nhỏ giọng nói với cô: “Bị bà nội phát hiện, có thể là cả ngày hôm nay con bé cũng không được ăn gì đâu.”
Nếu không phải Hứa Thảo Nha đang mang thai, nhất định cô cũng sẽ bị phạt nhịn đói cùng.
Trước khi Cố Hi Lệ ra khỏi cửa, tiền bạc, phiếu gạo và kẹo trên người cô đều bị Tạ Vân Vận lạnh mặt tịch thu, mặc cho cô làm nũng hay ăn vạ thế nào cũng vô dụng.
Bụng rỗng còn phải đến hồ Minh Thảo làm việc, cô quay đầu hô về phía mấy người trong nhà: “Khổ cho con quá!”
“Ặc———thật ra cũng bình thường mà.” Hứa Thảo Nha kéo kéo tay áo Cố Hi Lệ, cảm thấy cô diễn lố rồi.
Ở nông thôn, rất nhiều người buổi sáng đều bụng rỗng đi làm việc, huống chi cô cái gì cũng chưa làm, giả bộ đáng thương cũng hơi sớm rồi.
Đến hồ Minh Thảo, Hứa Thảo Nha chỉ vào một mảnh đất nói với mấy người nhà họ Cố: “Cháu muốn lật đất phơi nắng mấy ngày, dùng để trồng ngô.”
Cố Trọng Sơn gật gật đầu, mảnh đất trước mặt này quả thật không tệ, địa thế cao, đất tơi xốp, trên mặt đất còn được bao phủ một lớp đất mùn dày, là nơi thích hợp để trồng ngô.
“Thảo Nha, cháu định trồng bao nhiêu ngô vậy?” Trương Mỹ Lan nhìn mảnh đất hoang mênh mông bát ngát, có chút choáng váng.
“Mười mẫu ạ.” Hứa Thảo Nha đáp.
Đây là cô đã suy nghĩ kỹ rồi, tình huống hiện tại của cô nhiều nhất cũng chỉ có thể chăm sóc được mười mấy mẫu đất.
“Có phải hơi nhiều rồi không?” Cố Trọng Sơn lo lắng nhìn bụng Hứa Thảo Nha một cái.
Cảm thấy hai ba mẫu là được rồi, ông cũng có thể đến giúp đỡ, mười mẫu ông có lòng cũng không đủ sức.
“Ông ơi, không nhiều đâu ạ, mảnh đất này hai chúng ta hai ngày là có thể lật xong.” Hứa Thảo Nha vừa nói, vừa cúi đầu dùng xẻng lật đất, cô sức lực lớn, động tác lại nhanh, trong nháy mắt đã lật được một hàng dài.
Cố Hi Lệ nhìn bóng lưng dần dần đi xa của Hứa Thảo Nha, trong lòng có chút hoảng sợ, hoài nghi cuộc đời nói: “Lật đất thật sự dễ dàng như vậy sao?”
Tại sao cô đào một xẻng xuống, đất cũng không nhấc lên được?
“Chỉ bằng sức lực này của em, còn muốn học trồng trọt sao?” Cố Hi Mỹ rất không khách khí cười nhạo, tuy rằng sức lực của cô cũng không lớn, nhưng ít ra cũng đã lật được mấy xẻng đất rồi.
Cố Trọng Sơn nhìn hai người, thở dài nói: “Lao động là vinh quang nhất, cháu phải lao động nhiều vào, Hi Lệ.”
Cố Hi Lệ muốn nói, đó đều là bởi vì cô chưa ăn sáng, cho nên mới không có sức làm việc.
Tạ Vân Vận cả đời chưa từng xuống ruộng, bà cũng không biết dùng xẻng, bèn lên tiếng gọi: “Thảo Nha, có việc gì không cần lật đất để bà làm không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.