Niên Đại Văn: Lão Đại Là Thiên Tài Xem Tướng
Chương 24: Lại Diễn Rồi Kìa
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
14/03/2023
nhóm dịch: bánh bao
Một lát sau trở về, Tứ Nguyệt vội vàng hỏi: “Đại đội trưởng nói như thế nào?” Vé xe đạp đã đưa cho chú ấy hai ngày rồi, còn chưa thấy động tĩnh gì cả.
Tứ Nguyệt còn muốn thừa dịp thu đậu, dùng ngựa chở đậu trở về, để ông Ôn được công điểm, như vậy ông Ôn có thể ở nhà nghỉ ngơi, bằng không bộ xương già của ông Ôn đủ vất vả.
“Đoàn văn công trong thành không phải có người tới sao? Bọn họ phải đi các thôn biểu diễn, vali quá nhiều cho nên mượn ngựa đi, vài ngày nữa đến thôn chúng ta biểu diễn, ngựa mới có thể đưa về.”
Tiêu Mạc Nhiên giải thích, trông thấy được biểu cảm không vui liền vội vàng giải thích: “Vợ ơi em đừng tức giận, tôi đã nói với đại đội trưởng, hai ngày trước không tính, nhưng mấy ngày nay ngựa cho mượn, mỗi ngày ông nội sẽ không cần làm việc, nhưng coi như nửa ngày công điểm.”
Tứ Nguyệt lúc này mới cười rộ lên, “Cũng được, dù sao cũng là ông nội được hời.” Nói xong liền đi vào trong sân phơi.
Có điều cô bỗng bị Tiêu Mạc Nhiên giữ lại, “Cái đó, ngày hôm qua anh nghe người trong thôn nói...” Anh không nói rõ là cái gì, mà là vẻ mặt áy náy nhìn hai chị em Ôn Tứ Nguyệt.
“Nói cái gì?” Ôn Tứ Nguyệt cảm thấy Tiêu Mạc Nhiên của mình chỗ nào cũng tốt, cũng có học vấn, chính là tính tình này có chút nhăn nhó như một cô gái “Lại nói cái gì? Ngày một ăn no không có việc gì làm ấy thôi.”
Chiều hôm qua, Quýt Cảnh cũng nghe được một chút, nói là Tiêu Mạc Nhiên không làm được công việc đồng áng, chiếm tiện nghi bám váy ahi chị em Ôn Tứ Nguyệt, mỗi ngày công điểm đều không đủ, toàn bộ đều dựa vào hai chị em Ôn Tứ Nguyệt giúp anh.
Em rể quả thật không phải người giỏi làm việc, công việc trên cánh đồng làm rất chậm, nhưng người một nhà có gì so đo? Huống chi em rể ở phương diện khác rất ưu tú là tốt rồi, còn có thể cùng đại quan trong thành nói chuyện cười nói, thử hỏi trong thôn ai có bản lĩnh này?
Mới đó liền thấy Tiêu Mạc Nhiên xin lỗi nói Ôn Tứ Nguyệt: “Vợ, đều là lỗi của anh, anh cũng muốn cố gắng, nhưng chính là không nhanh bằng moi người, anh không muốn người trong thôn bàn tán nữa, anh vẫn nên quay về chỗ đám thanh niên trí thức.”
Đám thanh niên trí thức trong thành làm việc đương nhiên không bằng người trong thôn, dù sao trong thôn làm công việc đồng áng này, cho nên tiến độ vẫn chậm chạp, nhưng đại đội trưởng cũng không có biện pháp, chỉ có thể phân công việc nhẹ cho bọn họ.
Một lát sau trở về, Tứ Nguyệt vội vàng hỏi: “Đại đội trưởng nói như thế nào?” Vé xe đạp đã đưa cho chú ấy hai ngày rồi, còn chưa thấy động tĩnh gì cả.
Tứ Nguyệt còn muốn thừa dịp thu đậu, dùng ngựa chở đậu trở về, để ông Ôn được công điểm, như vậy ông Ôn có thể ở nhà nghỉ ngơi, bằng không bộ xương già của ông Ôn đủ vất vả.
“Đoàn văn công trong thành không phải có người tới sao? Bọn họ phải đi các thôn biểu diễn, vali quá nhiều cho nên mượn ngựa đi, vài ngày nữa đến thôn chúng ta biểu diễn, ngựa mới có thể đưa về.”
Tiêu Mạc Nhiên giải thích, trông thấy được biểu cảm không vui liền vội vàng giải thích: “Vợ ơi em đừng tức giận, tôi đã nói với đại đội trưởng, hai ngày trước không tính, nhưng mấy ngày nay ngựa cho mượn, mỗi ngày ông nội sẽ không cần làm việc, nhưng coi như nửa ngày công điểm.”
Tứ Nguyệt lúc này mới cười rộ lên, “Cũng được, dù sao cũng là ông nội được hời.” Nói xong liền đi vào trong sân phơi.
Có điều cô bỗng bị Tiêu Mạc Nhiên giữ lại, “Cái đó, ngày hôm qua anh nghe người trong thôn nói...” Anh không nói rõ là cái gì, mà là vẻ mặt áy náy nhìn hai chị em Ôn Tứ Nguyệt.
“Nói cái gì?” Ôn Tứ Nguyệt cảm thấy Tiêu Mạc Nhiên của mình chỗ nào cũng tốt, cũng có học vấn, chính là tính tình này có chút nhăn nhó như một cô gái “Lại nói cái gì? Ngày một ăn no không có việc gì làm ấy thôi.”
Chiều hôm qua, Quýt Cảnh cũng nghe được một chút, nói là Tiêu Mạc Nhiên không làm được công việc đồng áng, chiếm tiện nghi bám váy ahi chị em Ôn Tứ Nguyệt, mỗi ngày công điểm đều không đủ, toàn bộ đều dựa vào hai chị em Ôn Tứ Nguyệt giúp anh.
Em rể quả thật không phải người giỏi làm việc, công việc trên cánh đồng làm rất chậm, nhưng người một nhà có gì so đo? Huống chi em rể ở phương diện khác rất ưu tú là tốt rồi, còn có thể cùng đại quan trong thành nói chuyện cười nói, thử hỏi trong thôn ai có bản lĩnh này?
Mới đó liền thấy Tiêu Mạc Nhiên xin lỗi nói Ôn Tứ Nguyệt: “Vợ, đều là lỗi của anh, anh cũng muốn cố gắng, nhưng chính là không nhanh bằng moi người, anh không muốn người trong thôn bàn tán nữa, anh vẫn nên quay về chỗ đám thanh niên trí thức.”
Đám thanh niên trí thức trong thành làm việc đương nhiên không bằng người trong thôn, dù sao trong thôn làm công việc đồng áng này, cho nên tiến độ vẫn chậm chạp, nhưng đại đội trưởng cũng không có biện pháp, chỉ có thể phân công việc nhẹ cho bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.