Niên Đại Văn: Lão Đại Là Thiên Tài Xem Tướng
Chương 39: Vả Mặt Bôm Bốp
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
15/03/2023
nhóm dịch: bánh bao
Nghe được lời Ôn Tứ Nguyệt nói, ông ta cũng không để ý, chỉ kiên nhẫn dỗ dành: “Là cha mẹ có lỗi, nhiều năm nay mới tìm được cậu, chờ trở về thành, đừng nói là vé lương thực, dù là thứ gì cha đều mang đến cho con.” Nói xong muốn đi nắm tay Ôn Tứ Nguyệt.
Nhưng Ôn Tứ Nguyệt đỡ cuốc vẫn không buông tay, thấy ông ta cứ như vậy đưa tay tới, vội vàng tránh đi, “Tôi đi rồi, vậy người ôm nhầm với tôi thì sao? Cô ta có muốn trở về tận hiếu cho ông nội không?”
Vương Trung Cường đến vội vàng, ở cửa thôn gặp được Lư Phả Tử liền trực tiếp bảo Lư Khễ Tử dẫn tìm ông Ôn đến trên sườn núi này.
Hoàn toàn không biết đoàn văn công của Vương Vệ Hồng về quê biểu diễn, hiện giờ đã ở đây. Vì thế cũng không để ý, chỉ cười nói: “Cha đã bàn xong với ông Ôn rồi, ngày lễ tết gọi Vệ Hồng đến thăm ông nội con là tốt rồi, hơn nữa con bé ở nhà mười mấy năm, đều có tình cảm với tất cả mọi người, chúng ta là người, không thể bởi vì nhận con mà lại đuổi con bé đi, lúc trước chuyện ôm nhầm chuyện cũng không phải lỗi của con bé.”
Lời này nói không thành vấn đề, từng câu từng chữ đều thể hiện mình là một người trọng tình trọng nghĩa.
Vì thế mọi người vây xem không hâm mộ Ôn Tứ Nguyệt, so với Ôn Tứ Nguyệt ở nông thôn trải qua nhiều năm khổ sở như vậy, cháu gái Ôn gia bị ôm nhầm kia không phải càng hạnh phúc sao?
Hiện tại cho dù Ôn Tứ Nguyệt của Vương gia được đón về, Vương gia còn có thể giữ cô ở trong thành sống tốt như trước.
Vương Trung Cường cũng nhìn rõ những ánh mắt hâm mộ của mọi người, ông ta mang theo vài phần khoe khoang, “Đứa nhỏ Vệ Hồng kia từ nhỏ đã hiếu học, múa piano đều rất tốt, hiện tại sắp thành trụ cột của đoàn văn công trong thành phố rồi, đoàn văn công bọn họ gần đây cũng về quê biểu diễn, nhưng bận rộn đây!”
Ông ta vốn là muốn khoe khoang, mình nuôi con nhà họ Ôn trở thành kẻ xuất sắc, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng đoàn văn công của Vương Vệ Hồng hiện tại đang ở chỗ này.
Cho nên nghe được lời này của ông ta, không đợi Ôn Tứ Nguyệt nhắc nhở, Lư Phả Tử kia liền vẻ mặt vui mừng cười nói: “Thật trùng hợp, trong thôn chúng ta vừa vặn có đoàn văn công trong thành phố đến biểu diễn, bên trong có một cô gái xinh đẹp tên đúng y vậy, cũng cùng họ với Vương chủ nhiệm.”
Nói xong, không đợi Vương Trung Cường phản ứng, xoay người đã cười nói với Ông Ôn cười nói: “Lão Ôn, chú thật sự có mệnh tốt, cháu gái thất lạc nhiều năm của chú thế mà đang ở trong nhà mình.”
Nghe được lời Ôn Tứ Nguyệt nói, ông ta cũng không để ý, chỉ kiên nhẫn dỗ dành: “Là cha mẹ có lỗi, nhiều năm nay mới tìm được cậu, chờ trở về thành, đừng nói là vé lương thực, dù là thứ gì cha đều mang đến cho con.” Nói xong muốn đi nắm tay Ôn Tứ Nguyệt.
Nhưng Ôn Tứ Nguyệt đỡ cuốc vẫn không buông tay, thấy ông ta cứ như vậy đưa tay tới, vội vàng tránh đi, “Tôi đi rồi, vậy người ôm nhầm với tôi thì sao? Cô ta có muốn trở về tận hiếu cho ông nội không?”
Vương Trung Cường đến vội vàng, ở cửa thôn gặp được Lư Phả Tử liền trực tiếp bảo Lư Khễ Tử dẫn tìm ông Ôn đến trên sườn núi này.
Hoàn toàn không biết đoàn văn công của Vương Vệ Hồng về quê biểu diễn, hiện giờ đã ở đây. Vì thế cũng không để ý, chỉ cười nói: “Cha đã bàn xong với ông Ôn rồi, ngày lễ tết gọi Vệ Hồng đến thăm ông nội con là tốt rồi, hơn nữa con bé ở nhà mười mấy năm, đều có tình cảm với tất cả mọi người, chúng ta là người, không thể bởi vì nhận con mà lại đuổi con bé đi, lúc trước chuyện ôm nhầm chuyện cũng không phải lỗi của con bé.”
Lời này nói không thành vấn đề, từng câu từng chữ đều thể hiện mình là một người trọng tình trọng nghĩa.
Vì thế mọi người vây xem không hâm mộ Ôn Tứ Nguyệt, so với Ôn Tứ Nguyệt ở nông thôn trải qua nhiều năm khổ sở như vậy, cháu gái Ôn gia bị ôm nhầm kia không phải càng hạnh phúc sao?
Hiện tại cho dù Ôn Tứ Nguyệt của Vương gia được đón về, Vương gia còn có thể giữ cô ở trong thành sống tốt như trước.
Vương Trung Cường cũng nhìn rõ những ánh mắt hâm mộ của mọi người, ông ta mang theo vài phần khoe khoang, “Đứa nhỏ Vệ Hồng kia từ nhỏ đã hiếu học, múa piano đều rất tốt, hiện tại sắp thành trụ cột của đoàn văn công trong thành phố rồi, đoàn văn công bọn họ gần đây cũng về quê biểu diễn, nhưng bận rộn đây!”
Ông ta vốn là muốn khoe khoang, mình nuôi con nhà họ Ôn trở thành kẻ xuất sắc, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng đoàn văn công của Vương Vệ Hồng hiện tại đang ở chỗ này.
Cho nên nghe được lời này của ông ta, không đợi Ôn Tứ Nguyệt nhắc nhở, Lư Phả Tử kia liền vẻ mặt vui mừng cười nói: “Thật trùng hợp, trong thôn chúng ta vừa vặn có đoàn văn công trong thành phố đến biểu diễn, bên trong có một cô gái xinh đẹp tên đúng y vậy, cũng cùng họ với Vương chủ nhiệm.”
Nói xong, không đợi Vương Trung Cường phản ứng, xoay người đã cười nói với Ông Ôn cười nói: “Lão Ôn, chú thật sự có mệnh tốt, cháu gái thất lạc nhiều năm của chú thế mà đang ở trong nhà mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.