Niên Đại Văn: Lão Đại Là Thiên Tài Xem Tướng
Chương 4: Vẽ Phù Bằng Lá!
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
12/03/2023
nhóm dịch: bánh bao
Bởi vì sự hy sinh của cô, đường tài nguyên của cha mẹ ruột ngược lại rộng mở, liên tục thăng chức, Vương Vệ Hồng còn thuận lợi học xong đại học, gả cho một ông chồng tri thư đạt lý, gia thế lại tốt, mỹ mãn sống trọn đời.
Sau đó Ôn Tứ Nguyệt ở thế giới khác cũng không biết xảy ra chuyện gì, mà bỗng dưng xuyên đến đến thời đại này, trở thành kẻ xui xẻo Ôn Tứ Nguyệt kia.
Hơn nữa rõ ràng lúc cô xuyên qua nơi này là được một tuổi, hiện tại mười chín tuổi mới nhớ tới những thứ kia, cơ mà may mắn cũng không quá muộn, Vương gia còn chưa tới đón người, mọi thứ đều kịp thay đổi.
Nghe được tiếng bước chân bên ngoài tường bùn, ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là ông Ôn, thấy mặt mày ủ rũ của ông ấy, Ôn Tứ Nguyệt liền biết, khẳng định không có chuyện tốt gì.
Cũng không biết bản lĩnh vẽ phù của mình còn dùng được hay không, trong lòng cô âm thầm thở dài, vừa đi mở cửa vừa vội vàng đỡ ông: “Ông nội, ông làm sao vậy?”
“Bệnh cũ mà thôi. Lát nữa chị cháu trở về, bảo con bé thu dọn phòng đông, trong nhà chúng ta sẽ đón thanh niên trí thức.”
Trận mưa lớn tối hôm qua làm cho bệnh phong thấp của ông ấy đau dữ dội, nói xong vào phòng liền nằm xuống giường, “Qua nửa giờ nữa, nhóm thanh niên trí thức sẽ tới, cháu nhớ đi đón bọn họ, ông nội đi ngủ một lát, cơm trưa không cần gọi ông.”
Ôn Tứ Nguyệt vâng nội, nhìn ông nội bởi vì bị bệnh thấp khớp hành hạ, tuy rằng biết không phải ông nội ruột, nhưng mấy năm nay lại móc tim móc gan, nuôi lớn mình và Ôn Quýt Cảnh, Ôn Tứ Nguyệt cũng không đành lòng, cô đứng bên cạnh lò sưởi thử dùng thanh than vẽ một cái phù.
Phù dùng để giảm đau, cô không có linh lực, cũng không có giấy vàng chu sa, liền lấy một mảnh lá cây vẽ, vụng trộm giấu vào chiếu rơm dưới gầm giường ông Ôn.
Nấu cơm xong, vừa vặn Ôn Quýt Cảnh từ trong ruộng trở về, cả người còn uể oải không gượng dậy nổi. Mấy tháng trước chị ấy bị một thanh niên trí thức trong tổ bên cạnh lừa gạt, cho rằng người ta thật lòng thật dạ với chị ấy, cho nên đã cõng hai sọt bắp ngô qua bên kia.
Lương thực vừa đưa đến tay, người ta liền nói chị ấy không thích hợp. Sọt ngô cũng không trả lại, Ôn Tứ Nguyệt đang tìm thời gian đi đòi lại.
Làng bên cạnh đã xảy ra lở đất, điều này cũng không liên quan đến cô.
Thấy mình nói chuyện mà chị gái không phản ứng, Ôn Tứ Nguyệt liền đi lên kéo chị ấy một cái, “Hồn thả đi đâu đấy chị?”
Ôn Quýt Cảnh lúc này mới phản ứng lại, sưng đỏ ánh mắt nói vớ Ôn Tứ Nguyệt: “Tôn Tiểu Cường, anh ấy lại có đối tượng mới.” Nói xong, thương tâm ôm mặt khóc nức nở.
Ôn Tứ Nguyệt đã sớm nhìn Tôn Tiểu Cường kia không phải người tốt, nhưng chị gái cô lại bị hắn mê hoặc đến mức ba mặn năm tố, cô nói cũng không nghe, hôm nay thấy dáng vẻ này của chị ấy, đúng là mất cả chì lẫn chài, có chút hận sắt không thành thép nói: “Chúng ta từ nhỏ hàng năm đều dán ngược chữ phúc trên kho thóc, cách viết chữ phúc chị không học được, ngược lại học được cách dán ngược!”
*Dán ngược chữ phúc mang ý may mắn*
Bởi vì sự hy sinh của cô, đường tài nguyên của cha mẹ ruột ngược lại rộng mở, liên tục thăng chức, Vương Vệ Hồng còn thuận lợi học xong đại học, gả cho một ông chồng tri thư đạt lý, gia thế lại tốt, mỹ mãn sống trọn đời.
Sau đó Ôn Tứ Nguyệt ở thế giới khác cũng không biết xảy ra chuyện gì, mà bỗng dưng xuyên đến đến thời đại này, trở thành kẻ xui xẻo Ôn Tứ Nguyệt kia.
Hơn nữa rõ ràng lúc cô xuyên qua nơi này là được một tuổi, hiện tại mười chín tuổi mới nhớ tới những thứ kia, cơ mà may mắn cũng không quá muộn, Vương gia còn chưa tới đón người, mọi thứ đều kịp thay đổi.
Nghe được tiếng bước chân bên ngoài tường bùn, ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là ông Ôn, thấy mặt mày ủ rũ của ông ấy, Ôn Tứ Nguyệt liền biết, khẳng định không có chuyện tốt gì.
Cũng không biết bản lĩnh vẽ phù của mình còn dùng được hay không, trong lòng cô âm thầm thở dài, vừa đi mở cửa vừa vội vàng đỡ ông: “Ông nội, ông làm sao vậy?”
“Bệnh cũ mà thôi. Lát nữa chị cháu trở về, bảo con bé thu dọn phòng đông, trong nhà chúng ta sẽ đón thanh niên trí thức.”
Trận mưa lớn tối hôm qua làm cho bệnh phong thấp của ông ấy đau dữ dội, nói xong vào phòng liền nằm xuống giường, “Qua nửa giờ nữa, nhóm thanh niên trí thức sẽ tới, cháu nhớ đi đón bọn họ, ông nội đi ngủ một lát, cơm trưa không cần gọi ông.”
Ôn Tứ Nguyệt vâng nội, nhìn ông nội bởi vì bị bệnh thấp khớp hành hạ, tuy rằng biết không phải ông nội ruột, nhưng mấy năm nay lại móc tim móc gan, nuôi lớn mình và Ôn Quýt Cảnh, Ôn Tứ Nguyệt cũng không đành lòng, cô đứng bên cạnh lò sưởi thử dùng thanh than vẽ một cái phù.
Phù dùng để giảm đau, cô không có linh lực, cũng không có giấy vàng chu sa, liền lấy một mảnh lá cây vẽ, vụng trộm giấu vào chiếu rơm dưới gầm giường ông Ôn.
Nấu cơm xong, vừa vặn Ôn Quýt Cảnh từ trong ruộng trở về, cả người còn uể oải không gượng dậy nổi. Mấy tháng trước chị ấy bị một thanh niên trí thức trong tổ bên cạnh lừa gạt, cho rằng người ta thật lòng thật dạ với chị ấy, cho nên đã cõng hai sọt bắp ngô qua bên kia.
Lương thực vừa đưa đến tay, người ta liền nói chị ấy không thích hợp. Sọt ngô cũng không trả lại, Ôn Tứ Nguyệt đang tìm thời gian đi đòi lại.
Làng bên cạnh đã xảy ra lở đất, điều này cũng không liên quan đến cô.
Thấy mình nói chuyện mà chị gái không phản ứng, Ôn Tứ Nguyệt liền đi lên kéo chị ấy một cái, “Hồn thả đi đâu đấy chị?”
Ôn Quýt Cảnh lúc này mới phản ứng lại, sưng đỏ ánh mắt nói vớ Ôn Tứ Nguyệt: “Tôn Tiểu Cường, anh ấy lại có đối tượng mới.” Nói xong, thương tâm ôm mặt khóc nức nở.
Ôn Tứ Nguyệt đã sớm nhìn Tôn Tiểu Cường kia không phải người tốt, nhưng chị gái cô lại bị hắn mê hoặc đến mức ba mặn năm tố, cô nói cũng không nghe, hôm nay thấy dáng vẻ này của chị ấy, đúng là mất cả chì lẫn chài, có chút hận sắt không thành thép nói: “Chúng ta từ nhỏ hàng năm đều dán ngược chữ phúc trên kho thóc, cách viết chữ phúc chị không học được, ngược lại học được cách dán ngược!”
*Dán ngược chữ phúc mang ý may mắn*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.