Niên Đại Văn: Lão Đại Là Thiên Tài Xem Tướng
Chương 32: Vợ Chồng Xa Lạ
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
14/03/2023
nhóm dịch: bánh bao
Nhìn thấy quần áo Ôn Tứ Nguyệt ẩm ướt, sợ cô bị cảm, vội vàng thúc giục nói: “Mau đi đi.”
Lại nói vương Vệ Hồng sau khi vào phòng, ghét bỏ giường của Quýt Cảnh rách nát, ngay cả trên ga giường cũng có vá, một thiên kim tiểu thư như cô ta ngủ đâu được? Vì vậy vội vàng chuyển hành lí về về, đem khăn trải giường mình mang theo trải lên, nhưng bọn họ đều đang bận rộn, vì thế chỉ có thể ra ngoài tìm đồng chí nam đoàn văn công.
Ôn Tứ Nguyệt cũng nhân cơ hội tắm rửa trong phòng Quýt Cảnh.
Kỳ thật Quýt Cảnh cảm thấy rất kỳ quái, đều là vợ chồng vì sao không ở phòng đông rửa, nhất định phải đến phòng mình?
Ôn Tứ Nguyệt giải thích: “Em rể chị đang ngủ, tiếng nước tắm của tôi ào ào thế này sẽ ảnh hưởng đến anh ấy.”
Lời này từng khiến Ôn Quýt Cảnh cảm thấy em gái là một người vợ tốt, đối với chồng mình đúng là chu đáo.
Vừa vặn Tứ Nguyệt tắm rửa xong đi ra thu dọn, Vương Vệ Hồng mang theo mấy đồng chí nam trong đoàn văn công xách mang vali trở về, cũng không biết cô nói với mấy đồng chí nam kia như thế nào, mấy đồng chí nam vừa vào cửa liền lớn tiếng la hét: “Mấy người làm gì thế hả? Chúng tôi mạo hiểm mưa lớn đến làng của bạn để biểu diễn cho bạn, bạn đối xử với các đồng chí nữ bị cảm lạnh trong trung đoàn của chúng tôi như vậy?”
Ôn Quýt Cảnh lúc ấy đã bị dọa, thậm chí cảm thấy hình như mình thật sự có lỗi, lúc ấy nên đi dọn vali cho Vương Vệ Hồng.
Một mặt theo bản năng đang tránh phía sau Ôn Tứ Nguyệt đang dùng khăn lau tóc.
Chị ấy không biết khi mình trốn ở phía sau Ôn Tứ Nguyệt, biểu tình Ôn Tứ Nguyệt bỗng nhiên trở nên điềm đạm đáng thương, sau đó động tác lau tóc cũng dừng lại, đôi mắt to tràn đầy sợ hãi nhìn đoàn người.
Vương Vệ Hồng nhìn thấy dáng vẻ này của cô liền tức giận, vừa rồi lúc cô từ chối mình rất kiêu ngạo. Tức giận đến mức trực tiếp chỉ vào Ôn Tứ Nguyệt nói: “Chính là cô, vốn đồng ý phía sau lại đổi ý, còn cố ý bảo chị gái cô không giúp tôi.”
Nhưng mấy đồng chí nam nhìn thấy hai chị em Ôn Tứ Nguyệt, đều là cô gái cánh tay nhỏ bắp chân, nghe nói ở nông thôn này ăn không đủ no là chuyện thường xuyên, cho nên hai người thoạt nhìn đều là dáng vẻ suy dinh dưỡng.
Thẳng thắn mà nói, so sánh như vậy, bọn họ cảm thấy sức lực của Vương Vệ Hồng so với hai cô gái này đều lớn hơn.
Lập tức cũng có chút xấu hổ cười nhạt với hai chị em Ôn Tứ Nguyệt, “Xin lỗi, chúng ta không nói các cô, những người khác trong nhà các cô thì sao?”
Nhìn thấy quần áo Ôn Tứ Nguyệt ẩm ướt, sợ cô bị cảm, vội vàng thúc giục nói: “Mau đi đi.”
Lại nói vương Vệ Hồng sau khi vào phòng, ghét bỏ giường của Quýt Cảnh rách nát, ngay cả trên ga giường cũng có vá, một thiên kim tiểu thư như cô ta ngủ đâu được? Vì vậy vội vàng chuyển hành lí về về, đem khăn trải giường mình mang theo trải lên, nhưng bọn họ đều đang bận rộn, vì thế chỉ có thể ra ngoài tìm đồng chí nam đoàn văn công.
Ôn Tứ Nguyệt cũng nhân cơ hội tắm rửa trong phòng Quýt Cảnh.
Kỳ thật Quýt Cảnh cảm thấy rất kỳ quái, đều là vợ chồng vì sao không ở phòng đông rửa, nhất định phải đến phòng mình?
Ôn Tứ Nguyệt giải thích: “Em rể chị đang ngủ, tiếng nước tắm của tôi ào ào thế này sẽ ảnh hưởng đến anh ấy.”
Lời này từng khiến Ôn Quýt Cảnh cảm thấy em gái là một người vợ tốt, đối với chồng mình đúng là chu đáo.
Vừa vặn Tứ Nguyệt tắm rửa xong đi ra thu dọn, Vương Vệ Hồng mang theo mấy đồng chí nam trong đoàn văn công xách mang vali trở về, cũng không biết cô nói với mấy đồng chí nam kia như thế nào, mấy đồng chí nam vừa vào cửa liền lớn tiếng la hét: “Mấy người làm gì thế hả? Chúng tôi mạo hiểm mưa lớn đến làng của bạn để biểu diễn cho bạn, bạn đối xử với các đồng chí nữ bị cảm lạnh trong trung đoàn của chúng tôi như vậy?”
Ôn Quýt Cảnh lúc ấy đã bị dọa, thậm chí cảm thấy hình như mình thật sự có lỗi, lúc ấy nên đi dọn vali cho Vương Vệ Hồng.
Một mặt theo bản năng đang tránh phía sau Ôn Tứ Nguyệt đang dùng khăn lau tóc.
Chị ấy không biết khi mình trốn ở phía sau Ôn Tứ Nguyệt, biểu tình Ôn Tứ Nguyệt bỗng nhiên trở nên điềm đạm đáng thương, sau đó động tác lau tóc cũng dừng lại, đôi mắt to tràn đầy sợ hãi nhìn đoàn người.
Vương Vệ Hồng nhìn thấy dáng vẻ này của cô liền tức giận, vừa rồi lúc cô từ chối mình rất kiêu ngạo. Tức giận đến mức trực tiếp chỉ vào Ôn Tứ Nguyệt nói: “Chính là cô, vốn đồng ý phía sau lại đổi ý, còn cố ý bảo chị gái cô không giúp tôi.”
Nhưng mấy đồng chí nam nhìn thấy hai chị em Ôn Tứ Nguyệt, đều là cô gái cánh tay nhỏ bắp chân, nghe nói ở nông thôn này ăn không đủ no là chuyện thường xuyên, cho nên hai người thoạt nhìn đều là dáng vẻ suy dinh dưỡng.
Thẳng thắn mà nói, so sánh như vậy, bọn họ cảm thấy sức lực của Vương Vệ Hồng so với hai cô gái này đều lớn hơn.
Lập tức cũng có chút xấu hổ cười nhạt với hai chị em Ôn Tứ Nguyệt, “Xin lỗi, chúng ta không nói các cô, những người khác trong nhà các cô thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.