Niên Đại Văn: Thiên Kim Ở Góa Trong Đại Viện
Chương 17: Ăn Cơm Chùi Mép
Khương Ti Chử Tửu
22/04/2023
Khương Lê nhịn không được bật cười, Tần đội trưởng này tuy rằng mặt đen, nhưng tính cách rất tốt, tối hôm qua không nên xé thiệp mời, đều trách từ trường nguyên tác chết tiệt kia, nhưng hình như từ trường kia thật sự bị cô dọa chết, giờ phút này cũng không đi ra ảnh hưởng đến cô nữa.
Khương Lê cười rộ lên, trên gò má trắng nõn hằn vết vòng xoáy nhỏ đáng yêu, Tần Triều lại cảm thấy nút áo chặt đến mứt sắp siết chết người.
Anh quay mặt thúc giục, “Xong rồi sao?”
“Chưa xong, mới đo được nửa người trên, còn có kích thước quần không đo.”
“Vậy cô cứ làm theo kích thước Tần Triều đi.”
Tần Triều thật sự bị mẹ ruột anh tức chết, còn có ánh mắt mẹ anh thật độc, mỗi một bộ quần áo đều nhận ra, chính là không nhận ra con trai đang dịch dung trước mắt.
Anh cũng là phục bác cả nhà mình, một chi đội trưởng cục thành phố sáng sớm đến nhà, tuy rằng lời muốn nói bị nhóc con Khương Lê này chặn họng, nhưng hai vị quý phu nhân kia chỉ lo bóp nhau, còn gạt một chi đội trưởng sang một bên, không hỏi anh đến làm gì.
Thậm chí còn xách ra làm công cụ đấu khí.
Tần Triều vài bước đi tới trước mặt Diệp Tử Quân, sau đó nói, “Buổi sáng có một cô gái đến cục thành phố báo án, nói tiền cô đáp ứng khi nào thì cho, đừng kéo dài, bụng cô lớn đến mức không che được, em trai cô không nhận, ở trong cục muốn chết muốn sống tìm chị gái và anh rể, cô đi giúp cậu ta bình ổn đi, cô đi với tôi một chuyến.”
Chuyện tình xuýt sạm như vậy, là không thể về được cục thành phố, Tần Triều vốn định gửi về đồn cảnh sát khu vực, cô gái kia một đầu đụng phải thạch sư tử ở cửa thị cục, máu bắn tung tóe khắp đất, thiếu chút nữa một thi hai mạng.
Còn có tiểu tử họ Diệp kia kêu gào, chỉ vào Tần Triều, nói đắc tội Lộ gia không có kết cục tốt, ông ngoại của anh rể tương lai cậu ta chính là đại viện thành ủy, bảo anh chờ cởi bộ đồng phục kia.
Tần Triều tại chỗ liền bật cười, còng tay cậu ta lại, sau đó liền đến Lộ gia, mời Diệp Tử Quân biết nội tình trở về phối hợp điều tra.
Anh rất không đồng ý chủ ý của Diệp Tử Quân cho nhà mẹ đẻ, nói: “Lúc em trai cô ngủ với người ta, đánh cuộc thề sẽ cưới, hiện tại tìm một người anh rể tốt, ha ha, liền chướng mắt điều kiện gia đình của cô gái kia, mình thì là cái thá gì, còn nói muốn tìm đối tượng ở đại viện thành ủy, hừ đừng gây họa cho cô gái khác nữa, được, Diệp gia không muốn nói chuyện thì không nói, cô gái người ta yêu cầu không cao, nếu không nhận đứa bé, còn không cho tiền phẫu thuật, từ nay về sau nam lấy nữ gả cho mỗi người không liên quan, vì sao phải bức cô gái người ta đến bước đường đó?”
Khương Lê có thể lý giải được trái tim của cô gái kia, dã chủng và đứa bé của đối tượng, thanh danh chính là hai chuyện khác nhau, tựa như chị tư cô, trước khi kết hôn đã có con của anh rể tư, vậy cũng không quan trọng, nhanh chóng kết hôn là tốt rồi, nhưng Diệp gia không nhận con của cô gái kia nói là dã chủng, thanh danh của cô gái kia sẽ bị hủy.
Khương Lê cười rộ lên, trên gò má trắng nõn hằn vết vòng xoáy nhỏ đáng yêu, Tần Triều lại cảm thấy nút áo chặt đến mứt sắp siết chết người.
Anh quay mặt thúc giục, “Xong rồi sao?”
“Chưa xong, mới đo được nửa người trên, còn có kích thước quần không đo.”
“Vậy cô cứ làm theo kích thước Tần Triều đi.”
Tần Triều thật sự bị mẹ ruột anh tức chết, còn có ánh mắt mẹ anh thật độc, mỗi một bộ quần áo đều nhận ra, chính là không nhận ra con trai đang dịch dung trước mắt.
Anh cũng là phục bác cả nhà mình, một chi đội trưởng cục thành phố sáng sớm đến nhà, tuy rằng lời muốn nói bị nhóc con Khương Lê này chặn họng, nhưng hai vị quý phu nhân kia chỉ lo bóp nhau, còn gạt một chi đội trưởng sang một bên, không hỏi anh đến làm gì.
Thậm chí còn xách ra làm công cụ đấu khí.
Tần Triều vài bước đi tới trước mặt Diệp Tử Quân, sau đó nói, “Buổi sáng có một cô gái đến cục thành phố báo án, nói tiền cô đáp ứng khi nào thì cho, đừng kéo dài, bụng cô lớn đến mức không che được, em trai cô không nhận, ở trong cục muốn chết muốn sống tìm chị gái và anh rể, cô đi giúp cậu ta bình ổn đi, cô đi với tôi một chuyến.”
Chuyện tình xuýt sạm như vậy, là không thể về được cục thành phố, Tần Triều vốn định gửi về đồn cảnh sát khu vực, cô gái kia một đầu đụng phải thạch sư tử ở cửa thị cục, máu bắn tung tóe khắp đất, thiếu chút nữa một thi hai mạng.
Còn có tiểu tử họ Diệp kia kêu gào, chỉ vào Tần Triều, nói đắc tội Lộ gia không có kết cục tốt, ông ngoại của anh rể tương lai cậu ta chính là đại viện thành ủy, bảo anh chờ cởi bộ đồng phục kia.
Tần Triều tại chỗ liền bật cười, còng tay cậu ta lại, sau đó liền đến Lộ gia, mời Diệp Tử Quân biết nội tình trở về phối hợp điều tra.
Anh rất không đồng ý chủ ý của Diệp Tử Quân cho nhà mẹ đẻ, nói: “Lúc em trai cô ngủ với người ta, đánh cuộc thề sẽ cưới, hiện tại tìm một người anh rể tốt, ha ha, liền chướng mắt điều kiện gia đình của cô gái kia, mình thì là cái thá gì, còn nói muốn tìm đối tượng ở đại viện thành ủy, hừ đừng gây họa cho cô gái khác nữa, được, Diệp gia không muốn nói chuyện thì không nói, cô gái người ta yêu cầu không cao, nếu không nhận đứa bé, còn không cho tiền phẫu thuật, từ nay về sau nam lấy nữ gả cho mỗi người không liên quan, vì sao phải bức cô gái người ta đến bước đường đó?”
Khương Lê có thể lý giải được trái tim của cô gái kia, dã chủng và đứa bé của đối tượng, thanh danh chính là hai chuyện khác nhau, tựa như chị tư cô, trước khi kết hôn đã có con của anh rể tư, vậy cũng không quan trọng, nhanh chóng kết hôn là tốt rồi, nhưng Diệp gia không nhận con của cô gái kia nói là dã chủng, thanh danh của cô gái kia sẽ bị hủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.