Niên Đại Văn: Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trí Thức
Chương 5:
Nguyệt Bán Tường Vi
06/11/2023
Cẩn thận giấu ba quả trứng gà còn lại trong túi xách, lúc này cô mới men theo trí nhớ của nguyên chủ, bước nhanh tới cứ điểm thanh niên trí thức dưới chân núi.
Trên đường cũng không gặp được ai, đến thôn trang, thấy cả thôn đều yên lặng trong khói mù. Lúc này chắc vào thời gian ăn trưa, khói mù lượn lờ, nhà cửa mờ mịt không thấy rõ. Trần Tư cũng không có tâm trạng đi thưởng thức cảnh sắc nông thôn hiếm có này, cô vùi đầu đi thẳng về phía cứ điểm thanh niên trí thức.
Cứ điểm thanh niên trí thức hơi xa, cách chân núi nơi cô tỉnh lại khoảng hai cây số, ở ranh giới của thôn. Một nơi ở đầu thôn, một nơi ở cuối thôn, nếu không phải ăn no, là một cô gái quen ở nhà trong thời đại mới, cô thật sự không biết có kéo nổi cái cơ thể gió vừa thổi là ngã này, đi hết con đường dài như vậy không nữa.
Đẩy cửa của cứ điểm thanh niên trí thức, trong sân yên tĩnh không tiếng động, cô mới nhớ ra hôm nay trên trấn họp chợ, đội sản xuất nghỉ một ngày. Thanh niên trí thức của cứ điểm thanh niên trí thức cũng đến trấn, chỉ để lại nguyên chủ không có tiền cũng không có phiếu.
Cảm giác lại hơi đói, Trần Tư thở dài. Cô tìm được phòng bếp, định dùng trứng gà và một chút rau dại không biết tên mà cô thuận tiện hái được trên đường về, làm bát canh trứng hoa không có dầu chỉ có muối và rau dại.
Canh thêm muối lại thêm rau dại có mùi vị vô cùng ngon. Bưng bát sứ xù xì có vết nứt lên, cô cảm thấy mình đã sống lại một lần nữa.
Rửa nồi bát xong, cô cầm hai quả trứng gà còn lại, tìm được nhà trọ nữ, đặt trứng gà vào trong rương gỗ cũ kỹ của mình, khóa lại. Cô cực kỳ mệt mỏi nên không đặc biệt quan sát bài trí trong phòng, nằm xuống chiếc giường thuộc về mình là ngủ luôn, chuyện gì cũng phải chờ ngủ đủ, nuôi dưỡng tinh thần rồi tính sau.
Lúc sắp ngủ, cô còn mơ hồ suy nghĩ, nói không chừng, ngủ một giấc là lại quay về thời hiện đại.
Trên đường cũng không gặp được ai, đến thôn trang, thấy cả thôn đều yên lặng trong khói mù. Lúc này chắc vào thời gian ăn trưa, khói mù lượn lờ, nhà cửa mờ mịt không thấy rõ. Trần Tư cũng không có tâm trạng đi thưởng thức cảnh sắc nông thôn hiếm có này, cô vùi đầu đi thẳng về phía cứ điểm thanh niên trí thức.
Cứ điểm thanh niên trí thức hơi xa, cách chân núi nơi cô tỉnh lại khoảng hai cây số, ở ranh giới của thôn. Một nơi ở đầu thôn, một nơi ở cuối thôn, nếu không phải ăn no, là một cô gái quen ở nhà trong thời đại mới, cô thật sự không biết có kéo nổi cái cơ thể gió vừa thổi là ngã này, đi hết con đường dài như vậy không nữa.
Đẩy cửa của cứ điểm thanh niên trí thức, trong sân yên tĩnh không tiếng động, cô mới nhớ ra hôm nay trên trấn họp chợ, đội sản xuất nghỉ một ngày. Thanh niên trí thức của cứ điểm thanh niên trí thức cũng đến trấn, chỉ để lại nguyên chủ không có tiền cũng không có phiếu.
Cảm giác lại hơi đói, Trần Tư thở dài. Cô tìm được phòng bếp, định dùng trứng gà và một chút rau dại không biết tên mà cô thuận tiện hái được trên đường về, làm bát canh trứng hoa không có dầu chỉ có muối và rau dại.
Canh thêm muối lại thêm rau dại có mùi vị vô cùng ngon. Bưng bát sứ xù xì có vết nứt lên, cô cảm thấy mình đã sống lại một lần nữa.
Rửa nồi bát xong, cô cầm hai quả trứng gà còn lại, tìm được nhà trọ nữ, đặt trứng gà vào trong rương gỗ cũ kỹ của mình, khóa lại. Cô cực kỳ mệt mỏi nên không đặc biệt quan sát bài trí trong phòng, nằm xuống chiếc giường thuộc về mình là ngủ luôn, chuyện gì cũng phải chờ ngủ đủ, nuôi dưỡng tinh thần rồi tính sau.
Lúc sắp ngủ, cô còn mơ hồ suy nghĩ, nói không chừng, ngủ một giấc là lại quay về thời hiện đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.