Chương 68
Tố Ảnh
31/12/2021
Chính văn gần trong gang tấc
Trời vừa hửng sáng, trên bầu trời vẫn còn mấy ngôi sao lẻ loi đang lấp ló với vầng trăng trong veo. Phó sĩ quan vẫn luôn đứng gác ngoài cửa, mãi vẫn chưa thấy Viên Trần đi ra, cũng không nghe được chút động tĩnh nào trong phòng, hắn ta nóng nảy lại gần, đúng lúc này điện thoại vang lên, như thể tia nắng ban mai đánh thức bóng đêm.
“Thiếu soái? Thiếu soái?” Phó sĩ quan đưa tay gõ cửa, hắn ta nín thở ghé lỗ tai ghé lên cửa nghe ngóng, nhưng trong phòng lại yên ắng đến đáng sợ, cửa bị khóa trái nên phó sĩ quan không dám xông vào, chỉ có thể đứng ngoài cửa hét lên: “Báo cáo thiếu soái, Uyển Như phu nhân đã mang bọn trẻ tới Bắc Bình!”
Bọn trẻ?
Con của Hắn và Đinh Kha!
Bàn tay bóp cò súng của Viên Trần chậm rãi dừng lại, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, cơ thể vốn đã lạnh lẽo lại càng lạnh lẽo hơn, lạnh thấu tim, hắn nâng mu bàn tay lên lau đi nước mắt.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, phó sĩ quan sợ Viên Trần sẽ xảy ra chuyện, hắn ta đang định tông cửa xông vào, thì cửa bỗng mở ra, phó sĩ quan sợ hãi đứng thẳng người. Đôi ủng quân đội của Viên Trần yếu ớt bước ra khỏi cửa, những tia nắng đầu tiên lúc bình minh chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của hắn, hắn theo bản năng giơ tay lên che, nhưng ánh mặt trời lại xuyên qua kẽ tay chui vào mắt hắn.
“Trở về Bắc Bình!” Hắn nói rất chậm, cả người suy sụp như vừa hút nha phiến xong.
“Cẩn thận một chút, đồ bên trong dễ vỡ lắm đấy!” Bốn năm tên lính khiêng chiếc hòm gỗ hẹp dài, Từ Nhược Ngu khẩn trương đi bên cạnh thỉnh thoảng quát lên. Bùi Chi Ngôn mang theo Thị Quan lại gần, hắn liếc mắt nhìn khi đi ngang qua, chiếc hòm gỗ dài gần hai mét được chạm khắc tinh xảo, trên nắp tỉ mỉ vẽ hoa văn, hai bên sườn nửa chạm rỗng có khắc rồng phượng, nhìn như có thể thấy được bên trong nhưng lại không thấy, “Này, trong này đựng cái gì mà phải cẩn thận thế!”
Từ Nhược Ngu cười cười, tiếp tục thúc giục binh lính khiêng hòm gỗ lên xe lửa*, “Còn không phải là một ít hàng nhập khẩu à, giờ không còn nhiều mấy đồ quý hiếm này nữa, vì vậy nhân lúc Thượng Hải còn hàng phải mua lẹ mang về Bắc Bình.”
(*) Xe lửa ở đây thuộc loại xe riêng nha, xe riêng của Viên Trần á (chứ không phải hàng công cộng), hôm đám cưới Đinh Kha cũng ngồi chiếc xe lửa này.
Sau chiến thắng ở Thượng Hải, Viên Trần cũng bắt đầu rút quân về Bắc Bình, binh lính vui mừng khôn xiết, nghe nói chỉ riêng những gì cướp được ở Chung Ly gia cũng đủ chi trả cho hai năm quân lương, nhưng Viên Trần không chịu bước vào căn nhà kia, giống như những ký ức xa xôi sẽ hiện ra trước mặt hắn ngay lập tức, mọi thứ đều không kịp phòng ngừa, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ chạm vào nỗi thống khổ trong lòng.
Các sĩ quan và binh lính thắng lợi trở về, chỉ còn chờ xe lửa đi qua nửa cái Trung Quốc trở lại Bắc Bình.
Bùi Chi Ngôn cười vỗ vào hòm gỗ, “Hàng nhập khẩu? Là đồ gì thế?” Bàn tay rắn chắc của Bùi Chi Ngôn vô cùng mạnh mẽ, hắn chỉ vỗ nhẹ một cái đã kiến chiếc hòm chấn động, binh lính suýt nữa thì không đỡ được, Từ Nhược Ngu sợ tới mức chạy lên hỗ trợ, “Cẩn thận!”
Mấy tên lính nhanh chóng dùng sức ổn định lại khiêng lên xe lửa, Bùi Chi Ngôn lại bật cười trước tiếng gầm rú của xe lửa, thanh âm của hắn như chuông lớn, khiến người ta cảm thấy không phải phát ra từ trong lồng ngực, mà là sóng vỗ vào vách đá.
“Còn không phải là rèm cửa, với mấy đồ linh tinh bằng bạc với thủy tinh à,” Từ Nhược Ngu lại nhìn về phía binh lính, bọn họ đã khiêng hòm gỗ lên xe lửa, “Mua nó cho mẹ tôi.” Hắn ta cố tình bổ sung thêm một câu.
Bùi Chi Ngôn nghe xong mấy thứ này, mình không có thê thiếp nên có muốn cũng vô dụng, bèn cười lạnh với Từ Nhược Ngu rồi đi thẳng lên xe lửa.
Từ Nhược Ngu bước nhanh lên toa của mình, hòm gỗ đặt trong phòng hắn ta. Hầu hết các sĩ quan cấp cao đều mỗi người một toa xe, bên trong toa xe rộng rãi trải thảm nhung màu lam với hoa mặt sóng nước sang trọng, máy sưởi chạy dọc theo đường ống bên trên, trên trán Từ Nhược Ngu đã vã hết mồ hôi, hắn ta giơ tay kéo bức rèm hoa lại che kín nội thất bên trong, một chiếc đèn tường bọc lụa xếp nếp đang tỏa ra ánh sáng vàng trong căn phòng tối tăm.
Từ Nhược Ngu nhẹ nhàng mở nắp hòm gỗ sơn trổ ra, nương theo ánh sáng nhạt nhìn có chút mông lung, nhưng từ đôi mắt cho đến trái tim hắn ta đều rất rõ ràng, hộp gỗ được lót một lớp lựa dày, nằm trên tơ lụa câm tú là một cô gái đang ngủ say.
Cô hơi chau mày, hơi thở đều đều, trên mặt trang điểm nhẹ, sắc mặt có chút tái nhợt, ngoại trừ đôi môi đỏ mọng là còn huyết sắc, hai tay đặt sát bên người, một tay mảnh khảnh dán vào xương sườn, dưới bộ nhung trang vẫn khó giấu được đồi núi trước ngực, giống như nữ hoàng Ai Cập ngủ say ngàn năm trong kim tự tháp.
“Đinh Kha, sẽ sớm thôi, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.” Từ Nhược Ngu thì thầm như đọc một câu thần chú, đôi mắt lóng lánh như sóng nước.
“Thiếu soái, tôi sẽ tạm thời giao quyền quản lý quân khu Nam Kinh cho Thượng Hải theo yêu cầu của ngài.” Phó sĩ quan ôm chồng tài liệu đi vào.
Viên Trần đã điên cuồng làm việc nhiều ngày nay, như thể hắn đang dùng những thứ này để lấp đầy đáy lòng trống rỗng của mình.
Phó sĩ quan đang nói nhanh, Viên Trần đột nhiên dừng lại.
“Viên Trần!”
Viên Trần giơ tay đè lên ngực trái, hắn cố gắng điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn của mình, mỗi lần thở dốc đau đớn muốn chết, phó sĩ quan hoảng hốt vội đỡ nhưng thấy sắc mặt hắn đã tái nhợt, “Thiếu soái?”
“Viên Trần!”
Tiếng gọi như có như không lại lần nữa trôi đến, Viên Trần siết chặt vạt áo trước ngực trái, cơ thể không ngừng run rẩy, lúc ngẩng đầu lên trên mặt đã đầy mồ hôi, “Ai đang gọi tôi?”
Phó sĩ quan ngơ ngác nhìn xung quanh, ngoài tiếng xe lửa thì không có ai khác, đa số các sĩ quan và binh lính đều đang đánh bài trong phòng mình, chỉ có vài người uể oải đang mua thuốc lá ở xa.
Xe lửa phun khói, phát ra tiếng như con thuyền đang cầu cứu nơi chân trời, không tìm thấy hải đăng chỉ phương hướng trên biển lớn rộng mênh mông, ai oán lạnh lẽo, giống như dao găm đâm một nhát vào tim Viên Trần, rồi vô tình rút ra.
Hắn chậm rãi đứng dậy nhưng tay vẫn giữ trước ngực trái, “Đây là toa xe của ai?”
Mặt kính thủy tinh hình vuông bị bức rèm hoa che khuất một nửa, phó sĩ quan liếc nhìn toa xe, “Là toa xe của Từ tham mưu.”
“Từ Nhược Ngu?” Viên Trần hỏi lại, “Vâng, toa của ngài ở phía trước ạ.” Phó sĩ quan nói rồi chỉ về phía giữa đoàn tàu, Viên Trần ngẩng đầu nhìn chằm chằm bức màn hoa, lại có một loại hoảng hốt không thể hiểu được, cứ như toa xe này giấu nam châm, hấp dẫn cả cơ thể lẫn trái tim hắn.
Một lúc sau Viên Trần mới chậm rãi định thần lại, tiếp tục đi về phía trước.
Sương mù quanh quẩn trong không khí, đoàn tàu hơi nước phát ra những tiếng gầm rú thật lớn, Viên Trần dẫm đôi ủng quân đội lên bậc thềm, hắn ngoái đầu lại nhìn toa xe của Từ Nhược Ngu, rồi dứt khoát đi về toa của mình.
Không biết đã ngủ bao lâu, hương trà hương bay tới, Đinh Kha lắc đầu ngồi dậy, nhưng từ xương cốt cho tới hàm răng đều nhức mỏi, cô vươn vai rồi nhìn quanh.
Tấm sa tanh mềm mại màu đỏ hồng được trải trên chiếc giường gỗ hoa lê, trên bàn làm việc được phủ khăn trải bàn màu lá trúc thêu hoa, mặt trên bày bút lông và giấy mới tinh, cái chặn giấy thơm mùi mực đón lấy ánh hoàng hôn trở nên sáng bóng, căn phòng này vừa trang nhã lại sang trọng, tuy bố trí đơn giản nhưng có đường nét độc đáo.
“Tiểu thư tỉnh rồi ạ?” Đinh Kha nhìn người nói chuyện bên cạnh là một hầu gái mặc thường phục, “Đây là đâu?”
Cô hầu gái này rất nhiệt tình, “Đây là căn nhà ở Bắc Bình mà thiếu gia đặc biệt mua riêng cho tiểu thư thiếu đấy ạ!”
“Thiếu gia?”
“Bậy giờ thấy sao rồi?”
Đinh Kha nheo mắt nhìn ngược sáng, hầu gái dịch sang một bên, lộ ra một khuôn mặt trong trẻo đó, “Là anh!”
Khóe mắt Từ Nhược Ngu ẩm ướt, thần sắc nảy mầm, cười đến phong thần tuấn lãng, “Ừ, anh đã phải tốn rất nhiều sức lực mới mang được em từ Thượng Hải về tới Bắc Bình đấy.”
Đinh Kha vươn tay lên xoa trán, “Tôi bị làm sao vậy?”
Từ Nhược Ngu không trả lời, chỉ thấy là tâm tình không tồi, cố ý chuyển đề tài, “Trước đó chiến tranh liên miên, cuối cùng thì thiên hạ cũng thái bình rồi.”
“Thiên hạ thái bình, vậy bây giờ ai nắm quyền?”
Từ Nhược Ngu đang gọt táo cho Đinh Kha hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục, “Hiện tại là Bùi Chi Ngôn nắm quyền.”
Trái tim Đinh Kha lại trùng xuống, biết rõ hắn đã không còn nữa, nhưng bản thân lại cứ vướng bận không thôi.
Chính văn tê tâm liệt phế
Viên Trần nằm trên giường đôi, chiếc giường trong phủ đại soái được dùng cho tân hôn của bọn họ, bày trí trong phòng vẫn như cũ không thay đổi.
Khi đó, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ sát đất rơi xuống giường, hai người vốn quay lưng vào nhau ngủ, ai ngờ sáng sớm tỉnh lại đã biến thành mặt đối mặt, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, Đinh Kha xấu hổ đỏ bừng mặt, lông mi dài chớp động.
Viên Trần vươn tay sờ lên gối, hắn hơi nhíu mày, ngực trái lại đau, lần này hắn không dùng tay ấn nữa, mà cố ý muốn cảm nhận kỹ loại thống khổ tê tâm phế này, là hắn, là hắn không có năng lực bảo vệ cô!
Hắn dịch đầu lên chiếc gối nhét đầy hoa cúc của cô, Đinh Kha nói rằng đôi mắt thường xuyên bị đau, Viên Trần liền dặn người hầu thay cho cô chiếc gối bằng hoa cúc, nghe nói sẽ giúp sáng mắt.
Mùi hoa cúc vẫn thấm vào ruột gan như cũ, hắn hơi xoay người, hoa cú khẽ xào xạc, Viên Trần mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Ban ngày hắn tỏ ra mạnh mẽ ở bên ngoài, nhưng ban đêm khi nằm xuống trong mắt đều là cô, cho nên hắn phải luôn mở to hai mắt, như vậy thì cô sẽ không biến mất nữa mà luôn xuất hiện ở trước mắt hắn, ngủ đông trong tim hắn.
Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Viên Trần, hắn chậm rãi lau đi, để lại vệt nước mờ mờ trên má, rồi dần dần tự khô.
Cửa phòng khép hờ, một luồng gió thổi vào, cánh cửa đung đưa theo, rèm cửa cũng bay phấp phới.
Gió lại tiện đà mở cửa chớp, ánh trăng rón rén bò vào phòng, ánh trăng đặc biệt khác lạ, giống như mặt trời sắp lặn, khiến căn phòng sáng trưng như ban ngày.
“Hoa này khô hết rồi, sao không có ai đổi?”
Viên Trần đột nhiên mở hai mắt bật dậy, một bóng dáng phong tư yểu điệu đang ngồi trước bàn trang điểm, gió đang thổi tung rèm cửa, miệng vết thương của Viên Trần lại ẩn ẩn đau, hắn vén bức màn màu hồng nhạt lên, “Đinh Kha?”
Cô ngoái đầu lại, đôi mắt sáng như sao trên trời, da trắng môi đỏ tôn nhau vô cùng rực rỡ.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nhớ phải thay nước cho bình hoa, sao cô lại quên rồi!” Đinh Kha mặc một chiếc sườn xám màu xanh đen, cực kỳ giống với hoa văn xanh trên men sứ, đôi tay khoanh tay đứng trước mặt Viên Trần, vẻ hờn dỗi trên mặt dịu đi.
“Đinh Kha?”
Viên Trần vươn tay ra chạm vào, nhưng cô đã biến mất ngay lập tức dưới ánh trăng.
Quả nhiên đây chỉ là giấc mơ!
Mỗi đêm đều trằn trọc rồi bừng tỉnh sau giấc mơ!
Khi tỉnh lại chẳng thấy gì khác ngoài sự lạnh lẽo, hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Viên Trần đi đến trước bàn trang điểm, hoa Tường Vi cắm trong chiếc bình trắng trước gương đã sớm khô héo, Viên Trần đưa tay ra đẩy, chiếc bình lập tức đổ xuống bàn, ngay lập tức một một ít nước chảy xuống bàn, giống như mưa rơi trên mái hiên cũ nát, từng giọt, từng giọt, một khắc, một năm, mười năm, một trăm năm……
Cuộc sống không có cô, thời gian cũng trở nên đáng sợ vô cùng!
Đinh Kha giống như bước vào dộng thần tiên, một ngày ở trên trời bằng một trăm năm dưới hạ giới, cô hoảng hốt tột độ, Thẩm Tông Tuyền, Chung Ly Huyền, Chung Ly Khâm, cha mẹ, Viên Trần, tất cả mọi người đều rời khỏi cô.
“Hoa Tường Vi này đẹp ghê!” Hầu gái kéo Đinh Kha tới cửa, chỉ cây hoa Tường Vi trong sân.
“Viên Trần, rốt cuộc anh có đang nghe tôi nói không đấy! Tôi nói là ở nhà rất chán, tôi muốn tới quân bộ làm việc!” Đinh Kha đứng trong sân viện Tĩnh Nghi viên hét lên nhưng Viên Trần đã bỏ đi, Viên Trần ngắt một đóa Tường Vi hồng nhạt xuống, hắn niết trong tay, cẩn thận nhổ từng chiếc gai trên cành, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chuyên chú.
Trời vừa hửng sáng, trên bầu trời vẫn còn mấy ngôi sao lẻ loi đang lấp ló với vầng trăng trong veo. Phó sĩ quan vẫn luôn đứng gác ngoài cửa, mãi vẫn chưa thấy Viên Trần đi ra, cũng không nghe được chút động tĩnh nào trong phòng, hắn ta nóng nảy lại gần, đúng lúc này điện thoại vang lên, như thể tia nắng ban mai đánh thức bóng đêm.
“Thiếu soái? Thiếu soái?” Phó sĩ quan đưa tay gõ cửa, hắn ta nín thở ghé lỗ tai ghé lên cửa nghe ngóng, nhưng trong phòng lại yên ắng đến đáng sợ, cửa bị khóa trái nên phó sĩ quan không dám xông vào, chỉ có thể đứng ngoài cửa hét lên: “Báo cáo thiếu soái, Uyển Như phu nhân đã mang bọn trẻ tới Bắc Bình!”
Bọn trẻ?
Con của Hắn và Đinh Kha!
Bàn tay bóp cò súng của Viên Trần chậm rãi dừng lại, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, cơ thể vốn đã lạnh lẽo lại càng lạnh lẽo hơn, lạnh thấu tim, hắn nâng mu bàn tay lên lau đi nước mắt.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, phó sĩ quan sợ Viên Trần sẽ xảy ra chuyện, hắn ta đang định tông cửa xông vào, thì cửa bỗng mở ra, phó sĩ quan sợ hãi đứng thẳng người. Đôi ủng quân đội của Viên Trần yếu ớt bước ra khỏi cửa, những tia nắng đầu tiên lúc bình minh chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của hắn, hắn theo bản năng giơ tay lên che, nhưng ánh mặt trời lại xuyên qua kẽ tay chui vào mắt hắn.
“Trở về Bắc Bình!” Hắn nói rất chậm, cả người suy sụp như vừa hút nha phiến xong.
“Cẩn thận một chút, đồ bên trong dễ vỡ lắm đấy!” Bốn năm tên lính khiêng chiếc hòm gỗ hẹp dài, Từ Nhược Ngu khẩn trương đi bên cạnh thỉnh thoảng quát lên. Bùi Chi Ngôn mang theo Thị Quan lại gần, hắn liếc mắt nhìn khi đi ngang qua, chiếc hòm gỗ dài gần hai mét được chạm khắc tinh xảo, trên nắp tỉ mỉ vẽ hoa văn, hai bên sườn nửa chạm rỗng có khắc rồng phượng, nhìn như có thể thấy được bên trong nhưng lại không thấy, “Này, trong này đựng cái gì mà phải cẩn thận thế!”
Từ Nhược Ngu cười cười, tiếp tục thúc giục binh lính khiêng hòm gỗ lên xe lửa*, “Còn không phải là một ít hàng nhập khẩu à, giờ không còn nhiều mấy đồ quý hiếm này nữa, vì vậy nhân lúc Thượng Hải còn hàng phải mua lẹ mang về Bắc Bình.”
(*) Xe lửa ở đây thuộc loại xe riêng nha, xe riêng của Viên Trần á (chứ không phải hàng công cộng), hôm đám cưới Đinh Kha cũng ngồi chiếc xe lửa này.
Sau chiến thắng ở Thượng Hải, Viên Trần cũng bắt đầu rút quân về Bắc Bình, binh lính vui mừng khôn xiết, nghe nói chỉ riêng những gì cướp được ở Chung Ly gia cũng đủ chi trả cho hai năm quân lương, nhưng Viên Trần không chịu bước vào căn nhà kia, giống như những ký ức xa xôi sẽ hiện ra trước mặt hắn ngay lập tức, mọi thứ đều không kịp phòng ngừa, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ chạm vào nỗi thống khổ trong lòng.
Các sĩ quan và binh lính thắng lợi trở về, chỉ còn chờ xe lửa đi qua nửa cái Trung Quốc trở lại Bắc Bình.
Bùi Chi Ngôn cười vỗ vào hòm gỗ, “Hàng nhập khẩu? Là đồ gì thế?” Bàn tay rắn chắc của Bùi Chi Ngôn vô cùng mạnh mẽ, hắn chỉ vỗ nhẹ một cái đã kiến chiếc hòm chấn động, binh lính suýt nữa thì không đỡ được, Từ Nhược Ngu sợ tới mức chạy lên hỗ trợ, “Cẩn thận!”
Mấy tên lính nhanh chóng dùng sức ổn định lại khiêng lên xe lửa, Bùi Chi Ngôn lại bật cười trước tiếng gầm rú của xe lửa, thanh âm của hắn như chuông lớn, khiến người ta cảm thấy không phải phát ra từ trong lồng ngực, mà là sóng vỗ vào vách đá.
“Còn không phải là rèm cửa, với mấy đồ linh tinh bằng bạc với thủy tinh à,” Từ Nhược Ngu lại nhìn về phía binh lính, bọn họ đã khiêng hòm gỗ lên xe lửa, “Mua nó cho mẹ tôi.” Hắn ta cố tình bổ sung thêm một câu.
Bùi Chi Ngôn nghe xong mấy thứ này, mình không có thê thiếp nên có muốn cũng vô dụng, bèn cười lạnh với Từ Nhược Ngu rồi đi thẳng lên xe lửa.
Từ Nhược Ngu bước nhanh lên toa của mình, hòm gỗ đặt trong phòng hắn ta. Hầu hết các sĩ quan cấp cao đều mỗi người một toa xe, bên trong toa xe rộng rãi trải thảm nhung màu lam với hoa mặt sóng nước sang trọng, máy sưởi chạy dọc theo đường ống bên trên, trên trán Từ Nhược Ngu đã vã hết mồ hôi, hắn ta giơ tay kéo bức rèm hoa lại che kín nội thất bên trong, một chiếc đèn tường bọc lụa xếp nếp đang tỏa ra ánh sáng vàng trong căn phòng tối tăm.
Từ Nhược Ngu nhẹ nhàng mở nắp hòm gỗ sơn trổ ra, nương theo ánh sáng nhạt nhìn có chút mông lung, nhưng từ đôi mắt cho đến trái tim hắn ta đều rất rõ ràng, hộp gỗ được lót một lớp lựa dày, nằm trên tơ lụa câm tú là một cô gái đang ngủ say.
Cô hơi chau mày, hơi thở đều đều, trên mặt trang điểm nhẹ, sắc mặt có chút tái nhợt, ngoại trừ đôi môi đỏ mọng là còn huyết sắc, hai tay đặt sát bên người, một tay mảnh khảnh dán vào xương sườn, dưới bộ nhung trang vẫn khó giấu được đồi núi trước ngực, giống như nữ hoàng Ai Cập ngủ say ngàn năm trong kim tự tháp.
“Đinh Kha, sẽ sớm thôi, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.” Từ Nhược Ngu thì thầm như đọc một câu thần chú, đôi mắt lóng lánh như sóng nước.
“Thiếu soái, tôi sẽ tạm thời giao quyền quản lý quân khu Nam Kinh cho Thượng Hải theo yêu cầu của ngài.” Phó sĩ quan ôm chồng tài liệu đi vào.
Viên Trần đã điên cuồng làm việc nhiều ngày nay, như thể hắn đang dùng những thứ này để lấp đầy đáy lòng trống rỗng của mình.
Phó sĩ quan đang nói nhanh, Viên Trần đột nhiên dừng lại.
“Viên Trần!”
Viên Trần giơ tay đè lên ngực trái, hắn cố gắng điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn của mình, mỗi lần thở dốc đau đớn muốn chết, phó sĩ quan hoảng hốt vội đỡ nhưng thấy sắc mặt hắn đã tái nhợt, “Thiếu soái?”
“Viên Trần!”
Tiếng gọi như có như không lại lần nữa trôi đến, Viên Trần siết chặt vạt áo trước ngực trái, cơ thể không ngừng run rẩy, lúc ngẩng đầu lên trên mặt đã đầy mồ hôi, “Ai đang gọi tôi?”
Phó sĩ quan ngơ ngác nhìn xung quanh, ngoài tiếng xe lửa thì không có ai khác, đa số các sĩ quan và binh lính đều đang đánh bài trong phòng mình, chỉ có vài người uể oải đang mua thuốc lá ở xa.
Xe lửa phun khói, phát ra tiếng như con thuyền đang cầu cứu nơi chân trời, không tìm thấy hải đăng chỉ phương hướng trên biển lớn rộng mênh mông, ai oán lạnh lẽo, giống như dao găm đâm một nhát vào tim Viên Trần, rồi vô tình rút ra.
Hắn chậm rãi đứng dậy nhưng tay vẫn giữ trước ngực trái, “Đây là toa xe của ai?”
Mặt kính thủy tinh hình vuông bị bức rèm hoa che khuất một nửa, phó sĩ quan liếc nhìn toa xe, “Là toa xe của Từ tham mưu.”
“Từ Nhược Ngu?” Viên Trần hỏi lại, “Vâng, toa của ngài ở phía trước ạ.” Phó sĩ quan nói rồi chỉ về phía giữa đoàn tàu, Viên Trần ngẩng đầu nhìn chằm chằm bức màn hoa, lại có một loại hoảng hốt không thể hiểu được, cứ như toa xe này giấu nam châm, hấp dẫn cả cơ thể lẫn trái tim hắn.
Một lúc sau Viên Trần mới chậm rãi định thần lại, tiếp tục đi về phía trước.
Sương mù quanh quẩn trong không khí, đoàn tàu hơi nước phát ra những tiếng gầm rú thật lớn, Viên Trần dẫm đôi ủng quân đội lên bậc thềm, hắn ngoái đầu lại nhìn toa xe của Từ Nhược Ngu, rồi dứt khoát đi về toa của mình.
Không biết đã ngủ bao lâu, hương trà hương bay tới, Đinh Kha lắc đầu ngồi dậy, nhưng từ xương cốt cho tới hàm răng đều nhức mỏi, cô vươn vai rồi nhìn quanh.
Tấm sa tanh mềm mại màu đỏ hồng được trải trên chiếc giường gỗ hoa lê, trên bàn làm việc được phủ khăn trải bàn màu lá trúc thêu hoa, mặt trên bày bút lông và giấy mới tinh, cái chặn giấy thơm mùi mực đón lấy ánh hoàng hôn trở nên sáng bóng, căn phòng này vừa trang nhã lại sang trọng, tuy bố trí đơn giản nhưng có đường nét độc đáo.
“Tiểu thư tỉnh rồi ạ?” Đinh Kha nhìn người nói chuyện bên cạnh là một hầu gái mặc thường phục, “Đây là đâu?”
Cô hầu gái này rất nhiệt tình, “Đây là căn nhà ở Bắc Bình mà thiếu gia đặc biệt mua riêng cho tiểu thư thiếu đấy ạ!”
“Thiếu gia?”
“Bậy giờ thấy sao rồi?”
Đinh Kha nheo mắt nhìn ngược sáng, hầu gái dịch sang một bên, lộ ra một khuôn mặt trong trẻo đó, “Là anh!”
Khóe mắt Từ Nhược Ngu ẩm ướt, thần sắc nảy mầm, cười đến phong thần tuấn lãng, “Ừ, anh đã phải tốn rất nhiều sức lực mới mang được em từ Thượng Hải về tới Bắc Bình đấy.”
Đinh Kha vươn tay lên xoa trán, “Tôi bị làm sao vậy?”
Từ Nhược Ngu không trả lời, chỉ thấy là tâm tình không tồi, cố ý chuyển đề tài, “Trước đó chiến tranh liên miên, cuối cùng thì thiên hạ cũng thái bình rồi.”
“Thiên hạ thái bình, vậy bây giờ ai nắm quyền?”
Từ Nhược Ngu đang gọt táo cho Đinh Kha hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục, “Hiện tại là Bùi Chi Ngôn nắm quyền.”
Trái tim Đinh Kha lại trùng xuống, biết rõ hắn đã không còn nữa, nhưng bản thân lại cứ vướng bận không thôi.
Chính văn tê tâm liệt phế
Viên Trần nằm trên giường đôi, chiếc giường trong phủ đại soái được dùng cho tân hôn của bọn họ, bày trí trong phòng vẫn như cũ không thay đổi.
Khi đó, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ sát đất rơi xuống giường, hai người vốn quay lưng vào nhau ngủ, ai ngờ sáng sớm tỉnh lại đã biến thành mặt đối mặt, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, Đinh Kha xấu hổ đỏ bừng mặt, lông mi dài chớp động.
Viên Trần vươn tay sờ lên gối, hắn hơi nhíu mày, ngực trái lại đau, lần này hắn không dùng tay ấn nữa, mà cố ý muốn cảm nhận kỹ loại thống khổ tê tâm phế này, là hắn, là hắn không có năng lực bảo vệ cô!
Hắn dịch đầu lên chiếc gối nhét đầy hoa cúc của cô, Đinh Kha nói rằng đôi mắt thường xuyên bị đau, Viên Trần liền dặn người hầu thay cho cô chiếc gối bằng hoa cúc, nghe nói sẽ giúp sáng mắt.
Mùi hoa cúc vẫn thấm vào ruột gan như cũ, hắn hơi xoay người, hoa cú khẽ xào xạc, Viên Trần mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Ban ngày hắn tỏ ra mạnh mẽ ở bên ngoài, nhưng ban đêm khi nằm xuống trong mắt đều là cô, cho nên hắn phải luôn mở to hai mắt, như vậy thì cô sẽ không biến mất nữa mà luôn xuất hiện ở trước mắt hắn, ngủ đông trong tim hắn.
Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Viên Trần, hắn chậm rãi lau đi, để lại vệt nước mờ mờ trên má, rồi dần dần tự khô.
Cửa phòng khép hờ, một luồng gió thổi vào, cánh cửa đung đưa theo, rèm cửa cũng bay phấp phới.
Gió lại tiện đà mở cửa chớp, ánh trăng rón rén bò vào phòng, ánh trăng đặc biệt khác lạ, giống như mặt trời sắp lặn, khiến căn phòng sáng trưng như ban ngày.
“Hoa này khô hết rồi, sao không có ai đổi?”
Viên Trần đột nhiên mở hai mắt bật dậy, một bóng dáng phong tư yểu điệu đang ngồi trước bàn trang điểm, gió đang thổi tung rèm cửa, miệng vết thương của Viên Trần lại ẩn ẩn đau, hắn vén bức màn màu hồng nhạt lên, “Đinh Kha?”
Cô ngoái đầu lại, đôi mắt sáng như sao trên trời, da trắng môi đỏ tôn nhau vô cùng rực rỡ.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nhớ phải thay nước cho bình hoa, sao cô lại quên rồi!” Đinh Kha mặc một chiếc sườn xám màu xanh đen, cực kỳ giống với hoa văn xanh trên men sứ, đôi tay khoanh tay đứng trước mặt Viên Trần, vẻ hờn dỗi trên mặt dịu đi.
“Đinh Kha?”
Viên Trần vươn tay ra chạm vào, nhưng cô đã biến mất ngay lập tức dưới ánh trăng.
Quả nhiên đây chỉ là giấc mơ!
Mỗi đêm đều trằn trọc rồi bừng tỉnh sau giấc mơ!
Khi tỉnh lại chẳng thấy gì khác ngoài sự lạnh lẽo, hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Viên Trần đi đến trước bàn trang điểm, hoa Tường Vi cắm trong chiếc bình trắng trước gương đã sớm khô héo, Viên Trần đưa tay ra đẩy, chiếc bình lập tức đổ xuống bàn, ngay lập tức một một ít nước chảy xuống bàn, giống như mưa rơi trên mái hiên cũ nát, từng giọt, từng giọt, một khắc, một năm, mười năm, một trăm năm……
Cuộc sống không có cô, thời gian cũng trở nên đáng sợ vô cùng!
Đinh Kha giống như bước vào dộng thần tiên, một ngày ở trên trời bằng một trăm năm dưới hạ giới, cô hoảng hốt tột độ, Thẩm Tông Tuyền, Chung Ly Huyền, Chung Ly Khâm, cha mẹ, Viên Trần, tất cả mọi người đều rời khỏi cô.
“Hoa Tường Vi này đẹp ghê!” Hầu gái kéo Đinh Kha tới cửa, chỉ cây hoa Tường Vi trong sân.
“Viên Trần, rốt cuộc anh có đang nghe tôi nói không đấy! Tôi nói là ở nhà rất chán, tôi muốn tới quân bộ làm việc!” Đinh Kha đứng trong sân viện Tĩnh Nghi viên hét lên nhưng Viên Trần đã bỏ đi, Viên Trần ngắt một đóa Tường Vi hồng nhạt xuống, hắn niết trong tay, cẩn thận nhổ từng chiếc gai trên cành, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chuyên chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.