Niên Niên Như Ý, Tuế Tuế Trường An
Chương 13
Trường An Đào Đào
08/09/2024
Khi người đó bước vào đại điện, Quý đại tướng quân đã thay đổi sắc mặt.
Ông ấy quỳ xuống và nói: "Tham kiến Hoàng thượng. Năm đó, phụ tử Tĩnh An hầu bảo vệ cửa ải Thanh Dương, viện quân chờ mãi không đến, lệnh cho thần dẫn vài người đến chỗ Quý đại tướng quân cầu viện, nhưng Quý đại tướng quân không chịu xuất binh, lệnh cho đại quân đứng yên tại chỗ, rồi hạ lệnh g.i.ế.c thần, thần cố gắng chống cự, rơi xuống vách núi, mới may mắn giữ được mạng sống. Khi tỉnh lại, thần biết phụ tử Tĩnh An hầu đã chết, còn Quý đại tướng quân thắng trận trở về. Thần ẩn danh suốt mười mấy năm qua, chỉ để hôm nay có thể tiết lộ sự thật trước mọi người, xin Hoàng thượng trừng trị kẻ gian, trả lại công bằng cho phủ Tĩnh An hầu."
Sắc mặt Hoàng đế đã trở nên u ám, nhìn Quý đại tướng quân với ánh mắt dò xét.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, ta lên tiếng: "Hoàng thượng, thần nữ còn có vật chứng trình lên, đó là bút tích của Quý đại tướng quân năm xưa, có đóng dấu riêng, yêu cầu Thái thú Bành Thành không được xuất binh cứu viện cửa ải Thanh Dương."
Ông ta không những án binh bất động, mà còn cắt đứt mọi viện binh có thể xuất hiện xung quanh, Bành Thành rất gần cửa ải Thanh Dương, cũng có quân đóng giữ, nếu ngày đó có thể tiếp viện, phụ thân và ca ta có thể có một tia hy vọng sống sót.
Sau khi Hoàng đế xem qua bức thư, ông ta đầy phẫn nộ, "Quý đại tướng quân, ngươi còn gì để nói?"
Các triều thần trong đại điện, đều cúi đầu sợ hãi.
"Người đâu, bắt lại!"
Chứng cứ rành rành, không để Quý đại tướng quân nói thêm lời biện hộ, ông ta đã bị cấm vệ quân bắt giữ.
Khi rời khỏi cung, ta và tổ mẫu nương tựa vào nhau, bà ấy ngồi trong xe ngựa không ngừng rơi nước mắt.
Bà ấy nắm lấy tay ta, ánh mắt đầy mãn nguyện, "Con đã làm được, con đã báo thù cho họ rồi..."
Thánh chỉ truy phong đã được ban xuống.
Trước từ đường của phủ Tĩnh An hầu, ta quỳ trên đệm hương bồ cũng không kìm được nước mắt, nghẹn ngào nói: "Phụ thân và ca ca ở trên trời có linh thiêng, chắc hẳn đã nhìn thấy, con đã báo thù cho hai người rồi. Mười mấy năm qua, trong lòng con như treo một tảng đá nặng, hôm nay tảng đá đó đã rơi xuống, lòng con cuối cùng cũng được yên bình."
Khi bước ra khỏi từ đường, ta cảm thấy một sự nhẹ nhõm lâu rồi chưa có.
11
Toàn bộ Quý gia bị bắt giam, tam ti hội thẩm. Quý gia đã thừa nhận tội trạng, đã định sẽ bị xử trảm sau mùa thu.
Thái tử và Hoàng hậu đều bị cấm túc, có quân lính canh gác nghiêm ngặt.
Ta bước chậm lên tầng cao nhất của Đăng Vân Lâu, nhìn xuống bốn phương. Kinh đô đang nổi lên sóng gió, trời sắp đổi thay rồi.
Tứ hoàng tử xuất hiện bên cạnh ta một cách lặng lẽ, có thể thấy rõ lúc này, hắn đang tràn đầy niềm vui, tinh thần phấn chấn.
"Hiện tại chúng ta là đồng minh cùng chung một con đường, ngươi đã giúp ta đến đây, thứ ta muốn đã gần ngay trong tầm tay, vậy ngươi thì sao? Ngươi muốn gì? Ngày ta nắm quyền, ngôi vị phi hay Hoàng hậu, ta đều có thể hứa với ngươi, những thứ đó đều có thể bảo vệ vinh quang tương lai của ngươi và phủ Tĩnh An hầu."
"Điện hạ và ta quả nhiên là người cùng chí hướng, cân nhắc lợi hại, phân tích lý trí, nhưng ta không muốn những thứ này."
Nghe vậy, trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn thực sự đã đưa ra lựa chọn tốt nhất trong mắt mọi người, hậu duệ của phủ Tĩnh An hầu giờ chỉ còn lại mình ta.
Trong mắt người đời, một nữ tử muốn mang lại vinh quang cho gia tộc, chẳng qua là dựa vào hôn nhân, hắn thực sự đủ chân thành, sẵn sàng hứa hẹn vị trí cao nhất trong hậu cung, nhưng đó không phải là điều ta mong muốn.
Ông ấy quỳ xuống và nói: "Tham kiến Hoàng thượng. Năm đó, phụ tử Tĩnh An hầu bảo vệ cửa ải Thanh Dương, viện quân chờ mãi không đến, lệnh cho thần dẫn vài người đến chỗ Quý đại tướng quân cầu viện, nhưng Quý đại tướng quân không chịu xuất binh, lệnh cho đại quân đứng yên tại chỗ, rồi hạ lệnh g.i.ế.c thần, thần cố gắng chống cự, rơi xuống vách núi, mới may mắn giữ được mạng sống. Khi tỉnh lại, thần biết phụ tử Tĩnh An hầu đã chết, còn Quý đại tướng quân thắng trận trở về. Thần ẩn danh suốt mười mấy năm qua, chỉ để hôm nay có thể tiết lộ sự thật trước mọi người, xin Hoàng thượng trừng trị kẻ gian, trả lại công bằng cho phủ Tĩnh An hầu."
Sắc mặt Hoàng đế đã trở nên u ám, nhìn Quý đại tướng quân với ánh mắt dò xét.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, ta lên tiếng: "Hoàng thượng, thần nữ còn có vật chứng trình lên, đó là bút tích của Quý đại tướng quân năm xưa, có đóng dấu riêng, yêu cầu Thái thú Bành Thành không được xuất binh cứu viện cửa ải Thanh Dương."
Ông ta không những án binh bất động, mà còn cắt đứt mọi viện binh có thể xuất hiện xung quanh, Bành Thành rất gần cửa ải Thanh Dương, cũng có quân đóng giữ, nếu ngày đó có thể tiếp viện, phụ thân và ca ta có thể có một tia hy vọng sống sót.
Sau khi Hoàng đế xem qua bức thư, ông ta đầy phẫn nộ, "Quý đại tướng quân, ngươi còn gì để nói?"
Các triều thần trong đại điện, đều cúi đầu sợ hãi.
"Người đâu, bắt lại!"
Chứng cứ rành rành, không để Quý đại tướng quân nói thêm lời biện hộ, ông ta đã bị cấm vệ quân bắt giữ.
Khi rời khỏi cung, ta và tổ mẫu nương tựa vào nhau, bà ấy ngồi trong xe ngựa không ngừng rơi nước mắt.
Bà ấy nắm lấy tay ta, ánh mắt đầy mãn nguyện, "Con đã làm được, con đã báo thù cho họ rồi..."
Thánh chỉ truy phong đã được ban xuống.
Trước từ đường của phủ Tĩnh An hầu, ta quỳ trên đệm hương bồ cũng không kìm được nước mắt, nghẹn ngào nói: "Phụ thân và ca ca ở trên trời có linh thiêng, chắc hẳn đã nhìn thấy, con đã báo thù cho hai người rồi. Mười mấy năm qua, trong lòng con như treo một tảng đá nặng, hôm nay tảng đá đó đã rơi xuống, lòng con cuối cùng cũng được yên bình."
Khi bước ra khỏi từ đường, ta cảm thấy một sự nhẹ nhõm lâu rồi chưa có.
11
Toàn bộ Quý gia bị bắt giam, tam ti hội thẩm. Quý gia đã thừa nhận tội trạng, đã định sẽ bị xử trảm sau mùa thu.
Thái tử và Hoàng hậu đều bị cấm túc, có quân lính canh gác nghiêm ngặt.
Ta bước chậm lên tầng cao nhất của Đăng Vân Lâu, nhìn xuống bốn phương. Kinh đô đang nổi lên sóng gió, trời sắp đổi thay rồi.
Tứ hoàng tử xuất hiện bên cạnh ta một cách lặng lẽ, có thể thấy rõ lúc này, hắn đang tràn đầy niềm vui, tinh thần phấn chấn.
"Hiện tại chúng ta là đồng minh cùng chung một con đường, ngươi đã giúp ta đến đây, thứ ta muốn đã gần ngay trong tầm tay, vậy ngươi thì sao? Ngươi muốn gì? Ngày ta nắm quyền, ngôi vị phi hay Hoàng hậu, ta đều có thể hứa với ngươi, những thứ đó đều có thể bảo vệ vinh quang tương lai của ngươi và phủ Tĩnh An hầu."
"Điện hạ và ta quả nhiên là người cùng chí hướng, cân nhắc lợi hại, phân tích lý trí, nhưng ta không muốn những thứ này."
Nghe vậy, trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn thực sự đã đưa ra lựa chọn tốt nhất trong mắt mọi người, hậu duệ của phủ Tĩnh An hầu giờ chỉ còn lại mình ta.
Trong mắt người đời, một nữ tử muốn mang lại vinh quang cho gia tộc, chẳng qua là dựa vào hôn nhân, hắn thực sự đủ chân thành, sẵn sàng hứa hẹn vị trí cao nhất trong hậu cung, nhưng đó không phải là điều ta mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.