Niên Niên Như Ý, Tuế Tuế Trường An
Chương 15
Trường An Đào Đào
08/09/2024
12
"Bệ hạ và ta đều là những người tỉnh táo và lý trí nhất trên đời này, minh chủ và hiền thần, đó mới là lựa chọn tốt nhất giữa ngài và ta. Bệ hạ chí hướng thiên hạ, chắc chắn sẽ thực hiện được hoài bão của mình, còn ta sẽ kế thừa di chí của phụ thân và huynh trưởng, làm rạng danh môn hộ. Bệ hạ sẽ có tam cung lục viện, để ngài cân bằng triều chính, duy trì nòi giống, còn ta sẽ tìm một thiếu niên lang chỉ có ta trong lòng, nạp vào phủ làm rể, cùng ta đồng tâm hiệp lực, phục hưng Thẩm gia. Dù ta là nữ nhân, nhưng cũng sẽ không thua kém bất kỳ nam tử nào trên đời. Thẩm gia nhất định sẽ có ngày vinh quang."
Nghe vậy, hắn thở dài hồi lâu, rồi nói: "Rất tốt. Ngươi có khí phách này, rất giống với mẫu phi của ta khi còn trẻ, tiếc rằng chí lớn của bà ấy không thể vượt qua được tường cao cung cấm. Giờ đây ngươi có thể đứng giữa trời đất rộng lớn, không bị ràng buộc, nếu bà ấy nhìn thấy, chắc chắn sẽ vui mừng."
"Cảm ơn bệ hạ đã thành toàn. Thần nhất định sẽ hết sức mình, chia sẻ nỗi lo cùng bệ hạ."
Ta cúi đầu bái lạy, từ nay trở đi là quân thần.
Sau khi ra khỏi cổng cung, xe ngựa từ từ lăn bánh.
Nhưng ta lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Làm ơn, xin các người, ta đã nhiều ngày không ăn gì rồi."
"Cầu ngươi."
...
Ta vén rèm xe, nhìn thấy một nữ tử tóc tai rối bời, áo váy bẩn thỉu, trên mặt đầy bùn đất, không còn nhìn rõ khuôn mặt.
Nhưng ta vẫn nhận ra nàng ta qua giọng nói, chính là Giang Tâm Nguyệt.
Hóa ra nàng ta chưa c.h.ế.t trong biển lửa ở biệt viện, mà nhân lúc hỗn loạn đã trốn ra ngoài, nhưng lại trở thành một kẻ ăn xin.
Hình ảnh nàng ta chặn xe ngựa trên phố khi xưa hiện ra trước mắt, những chuyện cũ đó như mới hôm qua.
Ta chậm rãi bước xuống xe ngựa, nhưng khi nàng ta nhìn thấy ta thì vội vã bỏ chạy.
Người hầu ngăn nàng ta lại.
Nàng ta quỳ xuống đất, nắm lấy góc áo của ta, vừa khóc vừa lo lắng nói: "Ta biết sai rồi, xin ngươi tha cho ta.
Ta bị người ta lợi dụng, bị Thái tử dùng làm thế thân, giờ đây rơi vào cảnh này, ta biết sai rồi, những thứ vinh hoa phú quý đó không liên quan gì đến ta, mưu mô tranh đấu ta cũng không thể nhìn thấu, ta chỉ muốn trở về thị trấn nhỏ nơi dòng nước chảy yên bình, nơi hoa quế thơm ngát ở Giang Nam, làm một nữ tử ngư dân bình thường..."
Ta nhẹ nhàng giơ tay lên, người hầu liền đặt một túi tiền bên cạnh nàng ta.
"Số bạc vụn này đủ để ngươi về Giang Nam rồi."
Trên khuôn mặt nàng ta hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó rơi lệ đầy mặt, ánh mắt đầy hối hận, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn. Nếu có cơ hội làm lại, ta tuyệt đối sẽ không bước chân vào kinh đô một bước."
Những chuyện này, đã là quá khứ rồi.
Ta trở về đến phủ, cũng sắp đến năm mới.
Trong phủ khắp nơi treo đèn kết hoa, chuẩn bị mọi thứ, ta cũng tuyển chọn nhiều a hoàn hoạt bát nhanh nhẹn vào phủ, một cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt.
Đêm giao thừa, tuyết bắt đầu rơi.
Ta cùng tổ mẫu thức đón giao thừa, chúng ta ngồi quanh bếp lửa, trên bếp đun rượu.
Tổ mẫu cười nói: "Thẩm gia khói mù đã tan, từ nay về sau nhất định niên niên như ý, tuế tuế trường an."
Ta cùng tổ mẫu uống chút rượu, trong nhà lò than rực cháy, ta cười đáp: "Niên niên như ý, tuế tuế trường an."
Đúng lúc đó, ngoài kia tiếng pháo nổ vang trời, tiễn cũ đón mới.
Mọi người trong viện ồn ào một hồi, tiếng cười nói không ngớt.
HẾT
"Bệ hạ và ta đều là những người tỉnh táo và lý trí nhất trên đời này, minh chủ và hiền thần, đó mới là lựa chọn tốt nhất giữa ngài và ta. Bệ hạ chí hướng thiên hạ, chắc chắn sẽ thực hiện được hoài bão của mình, còn ta sẽ kế thừa di chí của phụ thân và huynh trưởng, làm rạng danh môn hộ. Bệ hạ sẽ có tam cung lục viện, để ngài cân bằng triều chính, duy trì nòi giống, còn ta sẽ tìm một thiếu niên lang chỉ có ta trong lòng, nạp vào phủ làm rể, cùng ta đồng tâm hiệp lực, phục hưng Thẩm gia. Dù ta là nữ nhân, nhưng cũng sẽ không thua kém bất kỳ nam tử nào trên đời. Thẩm gia nhất định sẽ có ngày vinh quang."
Nghe vậy, hắn thở dài hồi lâu, rồi nói: "Rất tốt. Ngươi có khí phách này, rất giống với mẫu phi của ta khi còn trẻ, tiếc rằng chí lớn của bà ấy không thể vượt qua được tường cao cung cấm. Giờ đây ngươi có thể đứng giữa trời đất rộng lớn, không bị ràng buộc, nếu bà ấy nhìn thấy, chắc chắn sẽ vui mừng."
"Cảm ơn bệ hạ đã thành toàn. Thần nhất định sẽ hết sức mình, chia sẻ nỗi lo cùng bệ hạ."
Ta cúi đầu bái lạy, từ nay trở đi là quân thần.
Sau khi ra khỏi cổng cung, xe ngựa từ từ lăn bánh.
Nhưng ta lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Làm ơn, xin các người, ta đã nhiều ngày không ăn gì rồi."
"Cầu ngươi."
...
Ta vén rèm xe, nhìn thấy một nữ tử tóc tai rối bời, áo váy bẩn thỉu, trên mặt đầy bùn đất, không còn nhìn rõ khuôn mặt.
Nhưng ta vẫn nhận ra nàng ta qua giọng nói, chính là Giang Tâm Nguyệt.
Hóa ra nàng ta chưa c.h.ế.t trong biển lửa ở biệt viện, mà nhân lúc hỗn loạn đã trốn ra ngoài, nhưng lại trở thành một kẻ ăn xin.
Hình ảnh nàng ta chặn xe ngựa trên phố khi xưa hiện ra trước mắt, những chuyện cũ đó như mới hôm qua.
Ta chậm rãi bước xuống xe ngựa, nhưng khi nàng ta nhìn thấy ta thì vội vã bỏ chạy.
Người hầu ngăn nàng ta lại.
Nàng ta quỳ xuống đất, nắm lấy góc áo của ta, vừa khóc vừa lo lắng nói: "Ta biết sai rồi, xin ngươi tha cho ta.
Ta bị người ta lợi dụng, bị Thái tử dùng làm thế thân, giờ đây rơi vào cảnh này, ta biết sai rồi, những thứ vinh hoa phú quý đó không liên quan gì đến ta, mưu mô tranh đấu ta cũng không thể nhìn thấu, ta chỉ muốn trở về thị trấn nhỏ nơi dòng nước chảy yên bình, nơi hoa quế thơm ngát ở Giang Nam, làm một nữ tử ngư dân bình thường..."
Ta nhẹ nhàng giơ tay lên, người hầu liền đặt một túi tiền bên cạnh nàng ta.
"Số bạc vụn này đủ để ngươi về Giang Nam rồi."
Trên khuôn mặt nàng ta hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó rơi lệ đầy mặt, ánh mắt đầy hối hận, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn. Nếu có cơ hội làm lại, ta tuyệt đối sẽ không bước chân vào kinh đô một bước."
Những chuyện này, đã là quá khứ rồi.
Ta trở về đến phủ, cũng sắp đến năm mới.
Trong phủ khắp nơi treo đèn kết hoa, chuẩn bị mọi thứ, ta cũng tuyển chọn nhiều a hoàn hoạt bát nhanh nhẹn vào phủ, một cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt.
Đêm giao thừa, tuyết bắt đầu rơi.
Ta cùng tổ mẫu thức đón giao thừa, chúng ta ngồi quanh bếp lửa, trên bếp đun rượu.
Tổ mẫu cười nói: "Thẩm gia khói mù đã tan, từ nay về sau nhất định niên niên như ý, tuế tuế trường an."
Ta cùng tổ mẫu uống chút rượu, trong nhà lò than rực cháy, ta cười đáp: "Niên niên như ý, tuế tuế trường an."
Đúng lúc đó, ngoài kia tiếng pháo nổ vang trời, tiễn cũ đón mới.
Mọi người trong viện ồn ào một hồi, tiếng cười nói không ngớt.
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.