Niên Niên Như Ý, Tuế Tuế Trường An
Chương 5
Trường An Đào Đào
08/09/2024
Hạ nhân tìm thấy ta ở cổng thành, ta vội vã trở về phủ, vừa hay thấy Giang Tâm Nguyệt đang chuẩn bị rời đi, bộ dạng hống hách ngạo mạn.
Nhưng ta đã hiểu rõ, đây là dựa vào thế lực của ai.
Nếu không có sự chỉ đạo từ phía sau của Hoàng hậu, nàng ta làm sao dám như vậy?
Khi thấy ta, nàng ta còn lên tiếng chế giễu: "Phụ thân và ca ngươi đã ra đi, phủ Tĩnh An hầu đã là cái vỏ rỗng, đợi đến khi ngươi xuất giá, phủ Tĩnh An hầu chỉ còn lại một cụ già, ngày tàn, cửa nát nhà tan... Còn có thể vinh quang bao lâu nữa? Hoàng hậu và Thái tử đều chán ghét ngươi, sao ngươi còn cố chấp bám lấy không buông."
Tay ta nắm chặt, nghẹn ngào nói: "Hoàng hậu và Thái tử thích ngươi, nuông chiều ngươi thì ngươi có thể như vậy nhục nhã phủ Tĩnh An hầu như vậy sao? Phụ thân và ca ta lấy da ngựa bọc thây, xương chôn trên núi xanh, hiện giờ phủ Tĩnh An hầu không ai chống đỡ, chỉ còn ta và tổ mẫu sống nương tựa vào nhau, nếu ngươi muốn vị trí Thái tử phi thì lấy đi là được..."
Tiếng nói vừa dứt, nước mắt ta rơi lã chã tại chỗ, khóc không thành tiếng, càng khiến mũi nhọn hướng vào Hoàng hậu và Thái tử.
Hoàng hậu muốn hoàn toàn ẩn mình, nào dễ dàng như vậy?
Trước cổng phủ đầy những bá tánh đến xem náo nhiệt, ai nấy đều chỉ trỏ, bàn tán về Hoàng hậu thế nào, Thái tử ra sao, và kết hợp với những tin đồn mấy ngày qua, bàn luận về lai lịch của nàng ta.
"Phụ tử Thẩm gia c.h.ế.t trên chiến trường, giờ Hầu phủ chỉ còn lại lão phu nhân và một cô nương, nay còn phải chịu sự ức hiếp, thực sự khiến người ta lạnh lòng. Nếu không hài lòng với cuộc hôn nhân này, hoàng gia trả lại là được, sao phải sỉ nhục người khác như vậy?"
"Nghe nói cô nương này là người mà Thái tử yêu quý nhất, cũng rất có thủ đoạn, Hoàng hậu rất hài lòng với nàng ta, Thái tử lại càng chiều chuộng nàng ta vô cùng."
"Nàng ta dám khiêu khích, chỉ e là cậy thế người mà làm càn."
...
Lời đồn, có thể làm tổn thương ta, cũng có thể giúp ta.
Hoàng hậu khắp nơi sỉ nhục, mặc kệ lời đồn, là muốn ta biết khó mà lui, tự động nhường vị trí.
Nhưng hành vi của bà ta và Thái tử trong nhiều ngày qua, cùng với những việc hôm nay, đã trở thành chứng cứ cho thấy bà ta ức h.i.ế.p Hầu phủ không có ai, những hành động này đủ để khiến các lão thần lạnh lòng.
Lời đồn hôm nay, mũi nhọn hướng thẳng vào Thái tử.
Giang Tâm Nguyệt cuối cùng không chịu nổi cảnh bị chỉ trích bởi hàng ngàn người, hoảng loạn bỏ chạy.
Ta nhìn bóng dáng nàng ta vội vã rời đi, chỉ thấy buồn cười, ta chủ động tỏ ra yếu thế, sẽ khiến nàng ta và Hoàng hậu bị đặt lên lửa nướng.
Vở kịch hôm nay, là ta mời nàng ta vào bẫy, đặc biệt chuẩn bị cho nàng ta, không sợ nàng ta làm loạn, chỉ sợ nàng ta không làm loạn.
Sau khi thăm tổ mẫu, ta cho người trong phủ chạy khắp thành tìm danh y.
Một thời gian ngắn, náo loạn đến trời đất đảo lộn, lời đồn trong các gia đình quý tộc ở kinh thành tràn lan.
Nhưng lần này, không phải là giọng điệu chế giễu.
Các ngự sử lần lượt dâng sớ, cáo buộc Thái tử đạo đức cá nhân kém, nội bộ sinh loạn, xem thường lễ pháp.
Còn có lão thần dâng tấu, hậu duệ của công thần bị ngược đãi, để người khác ức hiếp, thật khiến người ta lạnh lòng.
5
Thái tử bị Hoàng thượng công khai trách mắng trên triều.
Một loạt ban thưởng được đưa đến Thẩm gia, thể hiện ý an ủi của hoàng đế.
Ngự y cũng đã đến thăm, báo rằng lão phu nhân vì giận dữ mà ngất xỉu, cần phải tĩnh dưỡng.
Nhưng ta đã hiểu rõ, đây là dựa vào thế lực của ai.
Nếu không có sự chỉ đạo từ phía sau của Hoàng hậu, nàng ta làm sao dám như vậy?
Khi thấy ta, nàng ta còn lên tiếng chế giễu: "Phụ thân và ca ngươi đã ra đi, phủ Tĩnh An hầu đã là cái vỏ rỗng, đợi đến khi ngươi xuất giá, phủ Tĩnh An hầu chỉ còn lại một cụ già, ngày tàn, cửa nát nhà tan... Còn có thể vinh quang bao lâu nữa? Hoàng hậu và Thái tử đều chán ghét ngươi, sao ngươi còn cố chấp bám lấy không buông."
Tay ta nắm chặt, nghẹn ngào nói: "Hoàng hậu và Thái tử thích ngươi, nuông chiều ngươi thì ngươi có thể như vậy nhục nhã phủ Tĩnh An hầu như vậy sao? Phụ thân và ca ta lấy da ngựa bọc thây, xương chôn trên núi xanh, hiện giờ phủ Tĩnh An hầu không ai chống đỡ, chỉ còn ta và tổ mẫu sống nương tựa vào nhau, nếu ngươi muốn vị trí Thái tử phi thì lấy đi là được..."
Tiếng nói vừa dứt, nước mắt ta rơi lã chã tại chỗ, khóc không thành tiếng, càng khiến mũi nhọn hướng vào Hoàng hậu và Thái tử.
Hoàng hậu muốn hoàn toàn ẩn mình, nào dễ dàng như vậy?
Trước cổng phủ đầy những bá tánh đến xem náo nhiệt, ai nấy đều chỉ trỏ, bàn tán về Hoàng hậu thế nào, Thái tử ra sao, và kết hợp với những tin đồn mấy ngày qua, bàn luận về lai lịch của nàng ta.
"Phụ tử Thẩm gia c.h.ế.t trên chiến trường, giờ Hầu phủ chỉ còn lại lão phu nhân và một cô nương, nay còn phải chịu sự ức hiếp, thực sự khiến người ta lạnh lòng. Nếu không hài lòng với cuộc hôn nhân này, hoàng gia trả lại là được, sao phải sỉ nhục người khác như vậy?"
"Nghe nói cô nương này là người mà Thái tử yêu quý nhất, cũng rất có thủ đoạn, Hoàng hậu rất hài lòng với nàng ta, Thái tử lại càng chiều chuộng nàng ta vô cùng."
"Nàng ta dám khiêu khích, chỉ e là cậy thế người mà làm càn."
...
Lời đồn, có thể làm tổn thương ta, cũng có thể giúp ta.
Hoàng hậu khắp nơi sỉ nhục, mặc kệ lời đồn, là muốn ta biết khó mà lui, tự động nhường vị trí.
Nhưng hành vi của bà ta và Thái tử trong nhiều ngày qua, cùng với những việc hôm nay, đã trở thành chứng cứ cho thấy bà ta ức h.i.ế.p Hầu phủ không có ai, những hành động này đủ để khiến các lão thần lạnh lòng.
Lời đồn hôm nay, mũi nhọn hướng thẳng vào Thái tử.
Giang Tâm Nguyệt cuối cùng không chịu nổi cảnh bị chỉ trích bởi hàng ngàn người, hoảng loạn bỏ chạy.
Ta nhìn bóng dáng nàng ta vội vã rời đi, chỉ thấy buồn cười, ta chủ động tỏ ra yếu thế, sẽ khiến nàng ta và Hoàng hậu bị đặt lên lửa nướng.
Vở kịch hôm nay, là ta mời nàng ta vào bẫy, đặc biệt chuẩn bị cho nàng ta, không sợ nàng ta làm loạn, chỉ sợ nàng ta không làm loạn.
Sau khi thăm tổ mẫu, ta cho người trong phủ chạy khắp thành tìm danh y.
Một thời gian ngắn, náo loạn đến trời đất đảo lộn, lời đồn trong các gia đình quý tộc ở kinh thành tràn lan.
Nhưng lần này, không phải là giọng điệu chế giễu.
Các ngự sử lần lượt dâng sớ, cáo buộc Thái tử đạo đức cá nhân kém, nội bộ sinh loạn, xem thường lễ pháp.
Còn có lão thần dâng tấu, hậu duệ của công thần bị ngược đãi, để người khác ức hiếp, thật khiến người ta lạnh lòng.
5
Thái tử bị Hoàng thượng công khai trách mắng trên triều.
Một loạt ban thưởng được đưa đến Thẩm gia, thể hiện ý an ủi của hoàng đế.
Ngự y cũng đã đến thăm, báo rằng lão phu nhân vì giận dữ mà ngất xỉu, cần phải tĩnh dưỡng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.