Chương 142: Hôn lễ
Ân Tầm
12/11/2015
Vào ngày hôn lễ.
Niếp môn trên dưới đều rực rõ, kim bích huy hoàng, độ vui mừng so với được
với Niếp môn ngày trước còn nhiều hơn vì đây là một thời khắc quan trọng, dù
sao vài năm nay Niếp môn trải qua vài chuyện không thoải mái lắm. Lần nghi
thức kết hôn này ý nghĩa không riêng gì nghi thức thân mình, còn bao hàm nhiều
trong tiềm thức mong đợi của mỗi ngừoi, vô luận ra sao, Niếp môn, vẫn còn
tiếp tục.
Lãnh Tang Thanh một mình lẳng lặng ngồi ở trong phòng, nhìn hải mặt bằng xa
xa qua cửa sổ. Khuôn mặt không có vui sướng, nhưng cũng không bi thương.
Chuyện kết hôn, cô cũng không có nói cho bạn bè cô và người nhà, Niếp Tích
từng hỏi qua cô, cô chỉ thản nhiên lắc lắc đầu, Niếp Tích cũng không có truy vấn
tiếp, dù sao cũng liên quan đên chuyện Niếp Ngân và Lãnh Thiên Dục, Niếp
Tích cũng biết.
Nhưng nguyên nhân thật sự của Lãnh Tang Thanh là cô còn chưa xác định
được mình có thật sự muốn gả cho Niếp Tích hay không, cô sợ mình nói không
muốn giây sau sẽ hé lộ tất cả, cô không rõ ràng lắm, vì sao trong nháy mắt lại
quyết định gả cho Niếp Tích, đơn giản là qua một đêm triền miên sao?
Trên sân thượng, mặt Niếp Thâm không chút thay đổi, nhìn mỗi người ở dưới.
Hôm nay tất cả mọi người đến đông đủ, vô luận là người gia tộc Niếp môn hay
là người cùng quan hệ với Niếp môn, chỉ cần còn sống, đều xuất hiện ở tại nơi
này. Khóe miệng Niếp Thâm hơi hơi gây xích mích, sau đó lấy điện thoại ra, ấn
một dãy số gọi đi, phía sau truyền đến thanh âm, hắn không chút hoang mang
mà hơi hơi nghiêng đầu, phát hiện người đi tới là Niếp Tích, liền không để ý
đến âm thanh trong điện thoại có chút lo lắng, rất tự nhiên cắt máy
"Sao thế? Hôm nay đối với anh mà nói là ngày quan trọng, lại còn thời gian tới
đây sao?" Niếp Thâm bình tĩnh nói một câu.
Niếp Tích không để ý đến hắn, hai tay yên lặng để trên rào chắn sân thượng,
biểu hiện ở trên mặt cũng chẳng phải sáng.
Niếp Thâm không nói gì nữa, tất nhiên hắn biết trong lòng Niếp Tích cái gì, Niếp
Tích gặp hắn cũng không có nhiều lời, xoay người rời khỏi sân thượng.
Niếp Thâm rời đi xong, khuôn mặt Niếp Tích trầm trọng càng thêm mãnh liệt .
Khách quý tuy nhiều, nhưng đều đâu vào đấy.
Niếp Tích thực hiện yêu cầu của Lãnh Tang Thanh, không có khoa trương để
truyền thông đưa tin, cũng không có để ngôi sao biểu diễn, chỉ có người Niếp
môn, Niếp môn trải qua một hồi tai nạn, lần hôn lễ này cũng trở nên cực kì quan
trọng, tối thiểu có công hiệu xung hỉ.
Khi hôn lễ như cử hành, khách và bạn ngồi rất nhiều, Niếp Tích cùng Lãnh Tang
Thanh đứng ở trước mặt cha sứ, mà biểu hiện trên mặt hai người lại cùng
cảnh quan hôn lễ này rất không làm nổi bật.
Lãnh Tang Thanh chỉ nhìn thẳng chằm chằm vào bó hoa trong tay, khuôn mặt
như đang suy nghĩ, không có nửa điểm tươi cười. Mà lực chú ý của Niếp Tích
lại toàn nhin tới đám người, cẩn thận tìm kiếm một chút hương vị gì đó làm cho
hắn mẫn cảm. Một đôi nhẫn cưới đặt ở trước mặt hai người, không hề sáng
bóng.
(ha m.n biết hắn tìm gì ko ?)
Tay Niếp Tích kéo tay Lãnh Tang Thanh qua, thấy khuôn mặt cô khác thường,
nhẹ giọng gọi tên cô một tiếng. Lãnh Tang Thanh phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn
vào đôi mắt thân thiện của hắn, miễn cưỡng tọa ra một nụ cười.
"Không có việc gì đi?" Hắn thấp hỏi.
Lãnh Tang Thanh ra vẻ thoải mái mà kéo khóe môi ra: "Không có việc gì."
"Hôm nay nhìn qua em cực kỳ xinh đẹp, anh biết em mệt chết rồi, chờ sau khi
hôn lễ kết thúc nghỉ ngơi tốt một chút." Niếp Tích ôn nhu nói."Tuần trăng mật là
ngày mai, đừng lo lắng."
Lãnh Tang Thanh gật gật đầu, cô biết hắn đã chuẩn bị tốt tất cả, tất nhiên cô
cũng không lo lắng gì .
Cha sứ bắt đầu nhớ kỹ lời tân hôn chúc mừng, khuôn mặt Niếp Tích chuyển đổi
vì ngưng trọng cùng nghiêm túc, tay hắn vẫn để trên eo Lãnh Tang Thanh, sợ
không cẩn thận sẽ đánh mất cô.
ở chỗ ngồi khách quý, Niếp Thâm nhếch môi nhìn đôi cô dâu chú rể mới này,
rất nhanh, lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài ở mặt trên nhẹ nhàng trượt, nhắn
"20 phút sau bắt đầu hành động", ân nút phím giửi đi, làm xong, hắn lại thong
dong vắt chéo chân, đem thân mình dự lưng vào trên ghế.
5 phút sau, hắn sẽ từ nơi này rời đi, đến lúc đó, hắn nhưng thật ra rất thích
đứng ở trên cao nhìn Niếp môn sẽ biến thành đống tro tàn.
Lời chúc mừng kết hôn sau khi nói xong, cha sứ nhân tiện nói: “Khi hôn ước
sắp thành công, nếu có chút trở ngại gì từ hai bên, mởi lập tức đưa tay ra, hoặc
vĩnh viễn cứ im lặng."
Hai người gật đầu.
Đầu tiên cha sứ là nhìn về phía Lãnh Tang Thanh ——
"Cô dâu Lãnh Tang Thanh, cô có nguyện ý để Niếp Tích tiên sinh trở thành
chồng cô và cùng anh ấy ký kết hôn ước không? Vô luận tật bệnh hay là khỏe
mạnh, hoặc mọi lý do khác, đều yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy,
tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn không thay đổi cho tới khi tận mệnh?"
Niếp Tích nhìn Lãnh Tang Thanh, lòng bàn tay lại nắm lại.
Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu nhìn Niếp Tích một cái, hơi hơi trầm mặc một chút,
trong đầu cũng không ngừng hiện lên hình ảnh Niếp Ngân ngã xuống núi cốc, lại
hiện lên cảm giác ôn tồn triền mien dị thường của đêm đó, cô hít sâu một hơi,
liếm liếm môi đáp: "Tôi... Nguyện ý."
Niếp Tích theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Thần phụ lại nhìn về phía Niếp Tích, hỏi như vừa rồi, Niếp Tích cười cười, khi
vừa muốn trả lời "Tôi nguyện ý" , ai ngờ cửa lớn đột nhiên bị người đẩy ra, là
giọng nói bén nhọn của một cô gái ——
"Anh ta không thể cưới cô ấy!"
Mọi người kinh hãi, tính cả Niếp Tích cùng Lãnh Tang Thanh đều kinh ngạc ,
theo tiếng nói nhìn lại, hít sâu một hơi, dĩ nhiên là —— Tu Nguyệt!
Đáy mắt Lãnh Tang Thanh bỗng dưng lui tới khích động, Tu Nguyệt đã trở lại,
cô ấy... Thật sự đã trở lại!
Niếp Tích lại ngây ngẩn cả người, quần áo giày da trong nháy mắt trở nên có
chút lãnh cứng.
Trước mắt bao người, Tu Nguyệt đi lên trước, ở giữa chỗ điện phủ tân hôn thì
dừng lại, khuôn mặt nhỏ quật cường ngưỡng nhìn về phía Niếp Tích, ngay sau
đó thốt ra lời nói làm người ta chấn động ——
"Niếp Tích, tôi mang thai con của anh, rốt cuộc anh đã thừa nhận nhưng cứ
chối bỏ ?
Mọi người ồ lên.
Lãnh Tang Thanh trừng lớn hai mắt, theo bản năng bưng kín miệng, Tu Nguyệt
mang thai con của Niếp Tích ? Đây... Làm sao có thể? Cô ấy đã rời đi một thời
gian dài.
Niếp Tích nhíu chặt mày: "Tu Nguyệt, cô làm liều?"
"Ai làm liều với anh ? Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh có nhận hay không chối bỏ, hay
là nghĩ xấu lắm?" Tu Nguyệt lớn tiếng nói, "Anh nói sẽ nhận, sẽ không muốn kết
hôn với cô giái này!"
Niếp Tích hơi giận, sải bước đi tới giữ chặt lấy cô, nghiến răng nghiến lợi nói
nhỏ: "Cô chạy nơi này náo loạn làm gì?"
"Các vị ——" Tu Nguyệt bỏ tay Niếp Tích ra, chuyển hướng chỗ các vị khách
quý: "Mặc kệ ra sao, tôi từng coi là người trong Niếp môn, Niếp Tích anh ta
chiếm tiện nghi của tôi xong lại phủ nhận đi cưới cô gái khác, chuyện này tôi
còn muốn mời các vị phân xử cho tôi ! Lúc trước, Niếp Tích luôn miệng nói sẽ
chỉ yêu một mình tôi, nhưng hiện tại anh ta hoàn toàn phụ lòng người! Tôi
không lo mình, nhưng con tôi không thể không có cha!"
Mọi người đều xì xầm, nhưng càng còn nhiều náo nhiệt đều xem. Đó là Niếp
Thâm đã mở miệng, lười biếng tà mị: "Niếp Tích, sao anh lại không cẩn thận
như vậy? Muốn một hôn lễ hoàn thiện, ít nhất cũng phải giải quyết tình nhân cũ
chứ." Dù sao thời gian coi như dư dả, hắn rất vui lại được nhìn trò hay trong
giây lát.
Sắc mặt Niếp Tích lạnh lùng, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy một giọng nói
truyền tới, giọng nói này trầm thấp mà hữu lực, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt
người. Dương quang như tản ra trên bóng dáng của hắn, tất cả mọi người đều
khiếp sợ từ chỗ ngồi đứng lên !
"Cuộc hôn lễ này, ngày từ đầu đã không nên cử hành!"
Cửa giáo đường chậm rãi đẩy ra, ánh nắng bên ngoài mãnh liệt đến chói mắt,
bóng dáng người đàn ông đứng ở trước cửa được chiếu ra thật dài, trực tiếp
hiện lên trên mặt thảm đỏ, gây cho mọi người cảm giác áp lực rất lớn.
Người đàn ông mang bộ tây trang tối màu, bởi vì thời tiết rét lạnh, lại phối hợp
sắc màu của áo, góc áo vì gió mà hơi bay bay, đôi mắt hắn giống như bộ tây
trang đó, thâm thúy hắc ám.
Hắn tiếng nói không cao không thấp, lại đủ để kinh động toàn hội trường, mỗi
một bước đi lại lộ ra cảm giác quyền uy.
Ánh mặt trời lệch khỏi quỹ đạo sườn mặt của hắn, làm cho toàn hội trường có
thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn!
Lộ ra hai chú rể có khuôn mặt giống nhau đúc!
"Đây... Anh ta, anh ta là Niếp Ngân?" Mọi người kinh ngạc.
"Anh ta còn chưa có chết! Anh ta còn sống!" Mọi người kinh ngạc hô lên.
"Ông trời... Điều này sao có thể?"
Trong giáo đường nhất thời hỗn loạn ồn ào, trừ bỏ vẻ mặt xem kịch vui của
Niếp Thâm, còn có —— Niếp Tích đang giật mình tại chỗ
Đương nhiên, còn có người trừ bỏ khiếp sợ ra là thật lâu không thể khôi phục
lại lý trí, người này, chính là Lãnh Tang Thanh. Khi cửa giáo đường bị đẩy ra,
khi tiếng nói quen thuộc quyền uy dị thường của người đàn ông vang lên, cô
không biết mình có phải đang ở trong mộng hay không, trong mơ rất nhiều lần
thấy bóng dáng đó, nó cứ quanh quẩn bên cạnh cô...
Ngón tay mảnh khảnh theo bản năng buông lỏng, bó hao cầu trong tay rơi
xuống kêu lên một tiếng "Bốp" !
Lãnh Tang Thanh nhìn chằm chằm người đàn ông đang đi từng bước kia, đôi
mắt từ vẻ vô thần dần dần trừng lớn, cả người đều giật mình, nhìn gương mặt
quen thuộc kia cách cô càng ngày càng gần, càng ngày càng gần... Tận lúc, tay
cô có thể duỗi ra liền có thể chạm vào hắn.
Một bên sắc mặt Niếp Tích rất khó coi, chuyện hắn lo lắng cuối cùng cũng xảy
ra, không hề nghĩ ngợi, hắn kéo tay Lãnh Tang Thanh, mạnh mẽ cấp tốc muốn
đeo nhẫn cưới cho cô, Lãnh Tang Thanh chỉ lo khiếp sợ, trong lúc nhất thời
không có phản ứng lại, tùy ý để Niếp Tích kéo ngón tay qua.
Tu Nguyệt thấy tình thế như vậy, muốn xông lên ngăn cản, đã thấy Niếp Ngân
sải bước bắt lấy tay Lãnh Tang Thanh, chiếc nhẫn kim cương thất bại rơi
xuống đất, nhảy lên vài lần.
"Niếp... Ngân..." Lãnh Tang Thanh rốt cục tìm lại giọng nói của mình, lại phát
hiện, như bị hóc cá ở yết hầu, đôi mắt trong suốt ngay sau đó bị tầng hơi nước
cấp bách bao bọc, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đó mờ mờ.
Cô đang nằm mơ sao?
Là Niếp Ngân?
Hắn không phải... Đã ngã xuống sườn núi sao?
Trong toàn bộ giáo đường, sắc mặt Niếp Tích là khó coi nhất, hắn đã sớm từ
trong khiếp sợ phản ứng lại liền nhanh chóng sườn mặt anh tuấn cơ hồ thành
xanh mét.
Niếp Ngân nhìn cô gái trong lòng rưng rưng, ngực đột nhiên đau xót, lập tức
quay đầu nhìn về phía Niếp Tích, tay hắn ở trên vai Niếp Tích vỗ vỗ ——
"Em à, thực xin lỗi !"
Khi Niếp Tích không kịp phản ứng, chỉ thấy Niếp Ngân lấy ra một khẩu súng từ
trong người, đặt trong tay Lãnh Tang Thanh, hắn nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn
được ánh mặt trời chiếu lên làm hắn thật sinh động ——
"Hoặc là em giết anh, hoặc là —— đi theo anh."
Bởi vì đêm hôm triền miên đó, hắn biết mình không thể bỏ Lãnh Tang Thanh
được, cũng vì đêm triền miên đó, hắn càng thêm xác định cô vẫn còn yêu hắn.
Hắn và cô đã cách xa nhau nhiều năm như vậy, hắn trốn tránh cô, lần lượt từ
một nơi bí mật đó nhìn khuôn mặt bi thương của cô, mỗi một lần đều cưỡng
chế xúc động trong lòng muốn tiến lên an ủi cô, chỉ là vì, hắn sợ cô không bỏ
xuống cừu hận đối với hắn.
Bởi vì hắn mất đi cha, cho nên biết, tư vị đối với kẻ thù là như thế nào.
Cô như vậy sao? Cô càng yêu hắn, lại càng thống khổ.
Nhưng trải qua đêm đó, khi hắn nghe nói cô sẽ gả gấp cho Niếp Tích, hắn vẫn
nhịn không được mà đi vào phòng cô, một hồi triền miên tình yêu kiều diễm kia,
làm cho hắn càng không thể buông cô ra.
Hắn ghen tị, ghen tị nổi cơn điên!
Lãnh Tang Thanh cảm thấy thứ trong tay mình thật nặng nề, nặng đến làm tay
cô phát đau, ánh mắt dọc theo hắn mặt dừng ở trên bàn tay, là một khẩu súng,
mặt trên còn mang theo hơi thở ôn hòa dễ ngửi của hắn.
Là hắn đã trở lại...
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này, Niếp Ngân tìm
được đường sống trong chỗ chết lại xuất hiện ở trước mắt mọi người, một
màn này đã đủ để làm người ta kinh ngạc , càng kinh ngạc là, hắn lại khác
thường đến quấy rối hôn lễ của em trai mình, chỉ vì một cô gái?
Đây là tính cách Niếp Ngân sao?
Ánh mắt bọn họ đã nhìn hết lên người Lãnh Tang Thanh, tính cả Niếp Tích cũng
giống vậy, hô hấp của hắn bắt đầu trở nên dồn dập, tay nắm chặt
Niếp Ngân nhìn bộ quần áo cưới của cô gái trước, hắn chỉ biết, khi cô mặc
thêm áo cưới xong sẽ xinh đẹp làm người ta hít thở không thông, nhưng mà,
bộ áo cưới này hắn muốn cô cởi ra!
"Thanh Nhi, nếu em còn hận anh, hãy nổ súng, nếu em còn yêu anh, thì hãy đi
theo anh." Giọng nói của hắn trầm thấp quanh quẩn trên dưới giáo đường,
xoay quanh ở đỉnh đầu Lãnh Tang Thanh, như bàn thạch nặng nề mà đặt khẩu
súng vào tay cô.
Lí trí Lãnh Tang Thanh trở lại, nhìn Niếp Ngân, cố gắng thu lại nước mắt, nhưng
mà vô dụng, cô càng nhìn hắn lại càng muốn khóc, rốt cục, cô làm hành động,
một cái làm toàn hội trường đều lâm vào chép miệng!
Cô đột nhiên cầm lấy súng lục, trực tiếp chỉ vào Niếp Ngân, họng tối như mực
thẳng vào mi tâm của hắn!
Niếp Tích ở bên cạnh khiếp sợ trừng lớn hai mắt, ngay cả Tu Nguyệt cũng sợ
tới bịt kín miệng, không khí ồ một tiếng lớn, sợ Lãnh Tang Thanh không cẩn
thận khai súng, bắn chết Niếp Ngân.
Mà sắc mặt Niếp Ngân không chút thay đổi, thủy chung vẫn nhìn mặt cô, đôi
mắt thâm thúy đen như đêm không chút gợn sóng, tựa hồ đối với hành động
trước mặt của cô không chút ngoài ý muốn, cứ lẳng lặng đứng ở tại chỗ nhìn
cô như vậy, đôi mắt vẫn nồng đậm cưng chiều.
Giọt lệ ở hốc mắt dần dần tan biến, Lãnh Tang Thanh cầm súng chĩa thẳng vào
hắn, nhìn hắn bình tĩnh đối diện với cô, tay cầm súng của cô vẫn cứ run run .
Cô không phải đại ca, thìra súng lục lại nặng như vậy.
Cảm giác giết một người, thật sự tốt lắm sao?
Tu Nguyệt ở một bên nhịn không được mà mở miệng, "Tang, Tang Thanh... Cô
bình tĩnh một chút, cô nghe Niếp Ngân giải thích ——" nói đến một nửa, đã thấy
Niếp Ngân nâng tay ra ý ngăn cản, hắn như trước nhìn cô, sắc mặt trầm tĩnh.
Môi Lãnh Tang Thanh run run, đi hướng hắn, họng súng trực tiếp ở trên yết hầu
hắn, gằn từng tiếng mở miệng nói——
"Nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh đi nơi nào?"
Niếp Tích ở phía sau đáy mắt nổi lên đau đớn, hắn biết, đại thế đã mất...
Niếp Ngân nhìn Lãnh Tang Thanh, nhẹ giọng mở miệng, "Luôn luôn ở bên cạnh
em."
Đáy mắt Lãnh Tang Thanh khiếp sợ, sau đó nổi lên một trận đau đớn thống
hận: "Luôn luôn ở bên cạnh tôi? Thà rằng nhìn tôi thống khổ cũng không muốn
đi ra gặp tôi?"
“Anh cũng muốn như vậy, nhưng anh phát hiện không thể, anh càng ngày càng
muốn gặp em, bao gồm ——" Tay Niếp Ngân nâng lên, bàn tay to bao vây lấy
bàn tay bé nhỏ cầm súng của cô, ánh mắt thâm tình như nước, bạc môi hé mở,
kế tiếp nói hai chữ ——
"Tiền trễ." (lần trước chậm)
Tay Lãnh Tang Thanh cầm súng run run, cả người như bị thạch hóa, sững sờ
và sảng khoái. Toàn hội trường ai cũng không hiểu ý nghĩ câu nói này của Niếp
Ngân, bao gồm Niếp Tích cũng giống vậy, hơi hơi nheo ánh mắt lại, lại đoán
không ra ý nghĩa của những lời này.
Nhưng Niếp Ngân xác thực không muốn cho mọi người hiểu hết, hắn chỉ cần
bên trong toàn hội trường này có một người hiểu được hàm nghĩa của câu nói
này, mà phản ứng của cô, thực hiển nhiên là trong nháy mắt liền bừng tỉnh .
Niếp Ngân vẫn lẳng lặng đứng ở tại chỗ như trước, tùy ý để Lãnh Tang Thanh
cầm súng chĩa thẳng vào mình, bạc môi hơi hơi gợi lên một đường cong dịu
dàng, giọng điệu trầm thấp tự nhiên giống như nói một chuyện vô cùng bình
thường, lại đủ để đem Lãnh Tang Thanh sợ tới mức hồn bay phách tán!
Thật lâu sau, rốt cục cô mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm Niếp Ngân, hé mở
môi anh đào, rốt cục run run nói ra một câu ——
"Tiền trễ, là anh?" Câu nói này chỉ có hai người mới hiểu.
Niếp Ngân nhìn cô "Ừ."
Trong lòng Lãnh Tang Thanh có chút hoảng hốt, rất nhanh hốc mắt bị hơi nước
bao bọc, loại cảm giác tình cảm hỗn tạp này khó có thể dùng ngôn ngữ biểu
đạt, tâm tình thúc đẩy của cô trong lúc nhất thời chậm rãi buông súng xuống.
Tu Nguyệt ở bên cạnh theo bản năng nhẹ nhàng thở ra
Niếp Tích vẫn luôn nhíu mày lại, có lẽ, hắn nghĩ tới có chuyện gì !
Niếp Ngân đi đến trước mặt Lãnh Tang Thanh, gằn từng tiếng nói "Đi theo
anh." Nói xong, bàn tay to của hắn đưa ra, động tác như giọng điệu chậm rãi của
hắn.
Một giọt nước mặt lẳng lặng rơi xuống hai má Lãnh Tang Thanh, xuyên thấu
qua lệ nhìn chằm chằm bàn tay to của người đàn ông trước mắt, tay hắn dày
rộng như vậy, cho dù nhìn, cô cũng có thể cảm nhận được rõ, tay hắn thon dài
sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, hắn có thân phận đặc thù, cô tựa hồ cũng có thể
cảm nhận rõ được, tay hắn chỉ nhẹ nhàng lướt qua thân thể sẽ có cảm thấy hữu
lực thô ráp.
Dần dần , cô theo bản năng đưa tay về phía Niếp Ngân, như ma xui quỷ khiến,
đúng vậy, cô vĩnh viễn không thể cự tuyệt người đàn ông này!
Nhưng mà, ngay tại khi cô vừa định chạm vào bàn tay Niếp Ngân, chỉ cảm thấy
súng trong tay bị tuột ra, súng lục lại bị Niếp Tích ở bên cạnh đoạt mất, trực tiếp
chĩa về phía Niếp Ngân!
"Tích, anh điên rồi?" Tu Nguyệt thấy vậy kinh hoàng kêu to.
Người trong toàn hội trường đều nóng lòng.
Lãnh Tang Thanh đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nhanh chóng phản ứng lại,
theo bản năng chắn trước mặt Niếp Ngân, nhìn về phía Niếp Tích: "Anh muốn
làm gì?"
"Thanh Nhi, em đã đáp ứng gả cho anh rồi, hôm nay vô luận như thế nào anh
và em phải làm xong hôn lễ này!" Niếp Tích nhìn chằm chằm cô, gằn từng tiếng
nói.
Niếp Ngân lại một tay kéo Lãnh Tang Thanh về phía sau, nhìn ánh mắt Niếp
Tích nổi lên một tia khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt ——
"Em cướp súng đi phải là cùng anh đối phó với người ngoài, thế nhưng em lại
dùng nó để chĩa thẳng vào anh, nếu em muốn nổ súng, tùy em!" Trừ đau lòng
ra, hắn không e ngại chút nào.
"Anh có ý gì?" Niếp Tích lớn tiếng rít gào nói: "Tôi chỉ biết là, hôm nay nếu anh
mang Thanh Nhi đi, từ nay về sau chúng ta chấm dứt tình anh em!"
"Phải không? Em không làm em trai anh, chẳng lẽ muốn cùng cậu ta sao?"
Niếp Ngân quay đầu nhìn về phía Niếp Thâm lẳng lặng rời đi, ánh mắt đột nhiên
chuyển lạnh, ngay sau đó dùng tốc độ cực nhanh tiến lên phía trước, bỗng
dưng chắn trước mặt Niếp Thâm.
Niếp Thâm đang muốn rời đi thì đột nhiên dừng bước lại, hé ra gương mặt
quen thuộc lại không quen trước mặt hắn, không quen thì là khuôn mặt không
gặp, quen thuộc là khí thế sắc bén, loại cảm giác áp bách này, hắn chỉ cần trải
gặp qua một lần sẽ không thể quên được . Người có thể cho thấy cảm giác
này, thì chỉ có Niếp Ngân.
"Anh muốn làm gì?" Niếp Thâm không chút hoang mang hỏi một câu.
"Những lời này hẳn là tôi hỏi cậu mới đúng!" Niếp Ngân cười lạnh, quay đầu
nhìn về phía mọi người, "Hôm nay tôi không chỉ muốn dẫn đi cô gái quan trong
này, còn muốn đến ngăn cản âm mưu của Niếp Thâm!"
" Âm mưu của Niếp Thâm?" Mọi người đồng loạt cảnh giác.
"Hơn mười máy bay chiến đấu, tất cả đều trang bị đầy tên lửa, giờ phút này đã
khẩn cấp bay tới nơi này, Niếp Thâm, tôi nói có đúng không?" Niếp Ngân nhìn
chằm chằm Niếp Thâm, ý lạnh trong mắt dần dần tản ra.
Mọi người kinh hãi, hiện trường rối loạn.
"Thật là chê cười, vô duyên vô cớ sao tôi lại làm như vậy? Tôi bề bộn nhiều
việc, không có thời gian lãng phí ở đây với anh!" Niếp Thâm sắc mặt không
chút thay đổi, nhưng bên trong hai mắt đã bắn ra hàn ý vô tận, nói xong câu đó,
hắn xoay người muốn đi
"Vội vã rời đi như vậy, sợ tên lửa bắn vào người cậu sao?" Niếp Ngân lại cười
lạnh, nhắm hai mắt, hoặc như u linh chắn trước mặt Niếp Thâm trước, nghe
hắn nói.
Niếp Thâm ngẩn ra, ánh mắt hắn đột nhiên tràn ngập cảnh giác.
Mọi người trong hội trường sớm đã rối tung lên.
"Các vị đừng kinh hoảng, tên lửa không đến được đâu." Niếp Ngân lớn giọng
trấn an một tiếng.
Ánh mắt Niếp Thâm ngẩn ra: "Anh có ý gì?"
Niếp Ngân lại nhìn về phía hắn một lần nữa, gằn từng chữ: "Mẹ cậu đang đợi
cậu, chẳng lẽ cậu không muốn gặp bà ấy sao? Cho tới bây giờ, ở trong lòng
bà ấy người bà ấy muốn giữ lại nhất chỉ có cậu!"
"Tôi không rõ ý của anh." Niếp Thâm ra vẻ bình tĩnh.
"Cậu có cha Rawson chịu trách nhiệm, nhưng cậu đừng quên, chết ở trong tay
ông ta đã có bao nhiêu người?" Niếp Ngân lạnh như băng nói.
Niếp Thâm đột nhiên nheo lại hai mắt.
Mọi người nhìn nhau.
Đúng lúc này, ngoài giáo đường có một người đi tới, đầu tiên giọng nói vang
lên: "Đây là lần đầu tiên tôi dùng thuật hàng đầu để ngăn cản tên lửa, nói ra
nhất định không có người nào tin tưởng."
Mọi người kinh hãi, tất cả đều nhìn lại, một cô gái mặc bộ quần áo dài, bên môi
thản nhiên cười: "Niếp tiên sinh, lần này giúp anh, xem như huề nhau."
Niếp Ngân nhìn lại rồi gật đầu, cho rằng cám ơn qua, trước tiên hắn tìm vị trí tên
lửa bắn, mà cô lợi dụng chuyên môn hàng đầu để khống chế thao túng những
kẻ phóng tên lửa, đây là biện phát nhanh nhất mà không làm tổn thương người.
Mọi người trong Niếp môn đều nhận ra cô, mã đến nổi tiếng, nhà chuyên môn
hàng đầu Mặc Di Nhiễm Dung!
Niếp Thâm thấy đại thế đã mất, thừa dịp không ai cản liền chạy, Niếp Ngân
thấy vậy, vừa muốn xông lên cản lại, đã thấy Mặc Di Nhiễm Dung đứng ở trước
cửa khoát tay, miệng không biết niệm cái gì, chỉ thấy Niếp Thâm lập tức ngã
mạnh xuống đất, toàn thân không thể động đậy, chỉ có thể trừng lớn hai mắt, há
mồm muốn nói gì cũng không thể.
Niếp Ngân thấy thế, sửng sốt một chút.
Mặc Di Nhiễm Dung lại chân thành tiến lên, cười cười, "Thực xin lỗi, không trải
qua đồng ý của anh tôi sẽ không hạ độc ở trong yến hội này, đương nhiên, may
mắn anh ta có uống, nếu không chiêu này đối hắn không có tác dụng."
Mọi người vừa nghe, sợ tới mức thiếu chút nữa can đảm đều bị phá, Mặc Di
Nhiễm Dung quay đầu nhìn về phía mọi người, tích tắc thản nhiên nói: "Mọi
người yên tâm, hàng đầu không hạ đến các ngươi."
"Không khách khí như vậy, nếu không, muốn tôi giúp anh tu chỉnh người em trai
cố của anh một chút chứ?" Mặc Di Nhiễm Dung quay đầu nhìn về phía Niếp
Tích, bên môi cười có điểm mềm nhẹ, lại thẩm thấu cong người, thần bí siêu
việt
Niếp Tích nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, ánh mắt tràn ngập cảnh giác, đôi
mắt hơi hơi nheo lại, bắn ra ý lạnh như băng.
Không đợi Niếp Ngân mở miệng, Tu Nguyệt đã trực tiếp che trước mặt Niếp
Tích, nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, "Cô không được hại anh ấy." Ngay sau đó lại bị
Niếp Tích kéo về phía sau.
Hắn cau mày, không hờn giận nói: "Cô làm gì? Nghĩ đến mình là siêu nhân hay
là chiến sĩ?"
"Anh ngoan ngoãn câm miệng đi, chẳng lẽ thật muốn để cho người ta khống
chế sao?" Tu Nguyệt tức giận quát một câu.
Mặc Di Nhiễm Dung khó hiểu nhìn Tu Nguyệt, "Anh ta cưới người khác, sao cô
lại còn che chở cho anh ta?"
"Yêu một người, chỉ hy vọng anh ta hạnh phúc không phải sao?" Tu Nguyệt hơi
giật mình.
Mặc Di Nhiễm Dung hơi hơi giật mình.
Niếp Ngân kéo Lãnh Tang Thanh vào trong lòng, lúc này đây, tay hắn ôm cô
thật chặt, không chút nghĩ muốn buông ra. Lãnh Tang Thanh chỉnh trang lại cái
đầu gỗ, tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức làm cho cô không kịp phản
ứng.
"Thanh Nhi, em thật sự quyết định theo anh ấy?" Niếp Tích mở miệng, ánh mắt
đau đớn.
Lãnh Tang Thanh nhìn về phía Niếp Tích, dần dần, ánh mắt chuyển sang trong
suốt, thản nhiên ——
"Niếp Tích, kỳ thật anh hay ngẫm lại xem, anh cưới tôi là vì cái gì, yêu, hay là
—— muốn chứng minh mình với anh trai ai mạnh hơn?"
Tuy nói khiếp sợ, nhưng cô không phải đứa ngốc, từ khi Niếp Ngân xuất hiện,
khuôn mặt Niếp Tích hiện lên vẻ kì quái, từ vẻ mặt của Niếp Tích cô không khó
nhìn ra, phải là Niếp Tích đã biết trước Niếp Ngân không chết, cho tới nay, hắn
đều lừa cô.
Niếp Tích vừa nghe lời này, trong lòng cũng biết cô đã đoán được cái gì, loại
cảm giác này giống như bị người ta đem qua phẫu thuật thật không xong, cau
mày, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh, không nói gì một lúc lâu.
Tu Nguyệt thấy thế, ánh quang trong đáy mắt dần dần biến mất, nhìn về phía
Niếp Tích nhẹ giọng nói: "Những lời vừa rồi tôi nói đều là để ngăn cản đám
cưới, tôi không mang thai, lại càng không bắt buộc chuyện gì, cứ như vậy đi, tôi
đi đây." Nói xong, cô cũng không quay đầu rời khỏi giáo đường.
Ánh mặt trời kéo dài bóng dáng của cô, dần dần trở nên mờ nhạt.
Niếp Tích quay đầu nhìn về phía Tu Nguyệt, ánh mắt trầm xuống đáy cốc.
"Anh còn muốn mất cô ấy một lần nữa sao?" Lãnh Tang Thanh đi đến bên cạnh
Niếp Tích, nhẹ giọng thở dài: "Chẳng lẽ, anh thật sự không có chút cảm giác gì
với cô ấy sao?"
"Thanh Nhi, anh chỉ yêu em." Niếp Tích gằn từng chữ.
"Tôi ti bỉ , kỳ thật tôi vẫn rất rõ, nguyên nhân tôi muốn gả cho anh là vì tôi muốn
nhớ tới anh ấy, anh có biết, tôi cũng không yêu anh, nhiều năm qua, tôi chỉ cảm
động và ỷ lại vào anh." Lãnh Tang Thanh thở dài, tự đáy lòng nói.
"Nói như vậy, em đã quyết định ?" Niếp Tích tâm như đao cắt.
Lãnh Tang Thanh đưa lưng về phía Niếp Ngân, bên môi cười nhẹ nhàng
khoang khái, nhìn về phía Niếp Tích, "Không phải anh cũng nên quyết định sớm
một chút sao? Nếu anh không chút cảm giác đối với cô ấy, như vậy khi cô ấy
xuất hiện ở giáo đường, vì sao ánh mắt anh lại kích động; nếu anh thật không
có cảm giác với cô ấy, như vậy khi cô ấy nói mình không mang thai con anh, vì
sao ánh mắt anh lại nổi lên sự mất mất, anh chờ mong cái gì? Tôi không rõ
ràng lắm, nhưng tôi nghĩ, chỉ cần anh suy nghĩ cẩn thận, thì sẽ biết được lòng
mình muốn cái gì ."
Hơi thở của Niếp Tích dồn dập.
Niếp Ngân kéo Lãnh Tang Thanh qua, nhìn chằm chằm cô, đáy mắt che kín vui
mừng:"Thanh Nhi, em nguyện ý theo anh sao?"
"Bởi vì anh phải giải thích cho em rất nhiều." Ngữ khí Lãnh Tang Thanh chuyển
lạnh, nhìn hắn.
Ánh mắt Niếp Ngân nổi lên kích động.
"Niếp tiên sinh, người này tôi sẽ thay anh đưa đi Tu Viện, các người cách xa
nhau giờ mới gặp lại, hay là không cần đi." Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Niếp
Ngân thâm tình nhìn Lãnh Tang Thanh, trong lòng nổi lên từng đợt chua xót.
Niếp Ngân nhìn Niếp Thâm, ánh mắt chuyển sang phức tạp.
Mọi người không buông tha, "Không được, người này có tâm mưu hại Niếp
môn, không thể dễ dàng buông tha anh ta."
Trong lúc nhất thời, người trong giáo đường lại lần nữa lâm vào hỗn loạn.
"Các vị ——" Niếp Ngân lớn tiếng mở miệng.
Mọi người an tĩnh lại.
"Mầm tai vạ đã ngăn trở, tôi khuyên mọi người hãy khoan dung mà độ lượng,
đừng làm quá mức tuyệt tình, về phần xử lí cậu ta thế nào, tôi nghĩ ở đây cũng
không có ai có quyền phán xét." Ngữ khí Niếp Ngân trầm thấp hữu lực, rất có
sức thuyết phục.
Sắc mặt mọi người xấu hổ.
Niếp Ngân quay đầu nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, "Cô có một mình thì
mang cậu ta đi kiểu gì?"
"Bản lãnh của anh ta sẽ không lớn đến mức làm hại được tôi." Ánh mắt Mặc Di
Nhiễm Dung nhìn về phía Niếp Ngân đầy nhu hòa, trong mỉm cười lộ ra nhu tình.
Niếp Ngân có chút chần chờ.
Đúng lúc này, cửa giáo đường lại hiện ra một người, tiếng nói thuần hậu lộ ra
giọt sương sáng sớm sang sảng ——
"Tôi sẽ cùng đi cùng Nhiễm Dung."
Mọi người vừa thấy, đúng là một người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông này cực kì đẹp trai, thân thể cao to, quần áo cắt may khéo léo,
vật liệu may mặc nhìn qua liền biết cực kì xa hoa, hắn đi từng bước, không chút
để ý cứ tươi cười, mỗi một giơ tay nhấc chân đều lộ ra vô cùng cao quý.
Lãnh Tang Thanh trừng lớn hai mắt, kinh thanh nói: "Ngạn Thương..." ( Có lẽ
đây là Lão Tam trong nhà họ Hoàng Phủ)
Hoàng Phủ Ngạn Thương không đoán được lại thấy Lãnh Tang Thanh ở đây,
đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nhếch môi, tiến lên vừa muốn ôm cô, lại bị Niếp
Ngân bình tĩnh chặn ngang, cùng hắn vươn bàn tay to ——
"Hoàng Phủ tiên sinh, hôm nay có ngọn gió nào mà khiến anh phải tới đây
vậy?
"Đương nhiên là một làn gió thơm ." Hoàng Phủ Ngạn Thương cười cười, nhìn
ra Niếp Ngân, đảo mắt nhìn thoáng qua Mặc Di Nhiễm Dung, nhẹ giọng nói.
Mặc Di Nhiễm Dung nghe thấy lí do thoái thác của hắn, hai má hơi hơi đỏ lên,
đôi mắt hạ xuống không nhìn hắn.
Niếp Ngân thấy Hoàng Phủ Ngạn Thương không hề chớp mắt nhìn chằm chằm
Mặc Di Nhiễm Dung, trong lòng cũng hiểu đôi chút, tuy nói hắn cùng Hoàng Phủ
Ngạn Thương này không có tiếp xúc nhiều, nhưng cũng không tính là chán ghét,
bạc môi hơi hơi nhếch lên, buông tay ra, thản nhiên nói: "Nếu là Hoàng Phủ tiên
sinh giúp đỡ, như vậy tất nhiên là không thể tốt hơn được nữa rồi."
"Đương nhiên, chuyện của Nhiễm Dung cũng là chuyện của tôi." Hoàng Phủ
Ngạn Thương đối với Niếp Ngân cũng không hẳn thích, cũng không hẳn là chán
ghét, chỉ có thể là bè nước gặp gỡ, nhưng bởi vì Mặc Di Nhiễm Dung, hắn đối
với Niếp Ngân có chút cảnh giác.
Niếp Ngân cười cười, không nói gì.
Ồn ào huyên náo có chút hạ xuống, chẳng qua khi Hoàng Phủ Ngạn Thương
rời đi, đột nhiên thấp giọng nói một câu với Niếp Ngân: "Anh vẫn nên cẩn thận
một chút, đối thủ của anh lại là Lãnh Thiên Dục."
"Cảm ơn đã quan tâm." Niếp Ngân ôn hoà nói.
Hoàng Phủ Ngạn Thương cùng Mặc Di Nhiễm Dung mang Niếp Thâm rời đi.
Một hồi hôn lễ thành mưu sát, lại từ mưu sát biến thành trò khôi hài.
Niếp Tích cảm thấy, đây là một trò khôi hài.
Niếp Ngân đi đến bên cạnh Niếp Tích, tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, từ đáy lòng
nói: "Tích, kỳ thật em vẫn không thua anh, ít nhất, em thắng Niếp môn."
Ánh mắt Niếp Tích ngẩn ra, thật lâu không nói gì
Niếp môn trên dưới đều rực rõ, kim bích huy hoàng, độ vui mừng so với được
với Niếp môn ngày trước còn nhiều hơn vì đây là một thời khắc quan trọng, dù
sao vài năm nay Niếp môn trải qua vài chuyện không thoải mái lắm. Lần nghi
thức kết hôn này ý nghĩa không riêng gì nghi thức thân mình, còn bao hàm nhiều
trong tiềm thức mong đợi của mỗi ngừoi, vô luận ra sao, Niếp môn, vẫn còn
tiếp tục.
Lãnh Tang Thanh một mình lẳng lặng ngồi ở trong phòng, nhìn hải mặt bằng xa
xa qua cửa sổ. Khuôn mặt không có vui sướng, nhưng cũng không bi thương.
Chuyện kết hôn, cô cũng không có nói cho bạn bè cô và người nhà, Niếp Tích
từng hỏi qua cô, cô chỉ thản nhiên lắc lắc đầu, Niếp Tích cũng không có truy vấn
tiếp, dù sao cũng liên quan đên chuyện Niếp Ngân và Lãnh Thiên Dục, Niếp
Tích cũng biết.
Nhưng nguyên nhân thật sự của Lãnh Tang Thanh là cô còn chưa xác định
được mình có thật sự muốn gả cho Niếp Tích hay không, cô sợ mình nói không
muốn giây sau sẽ hé lộ tất cả, cô không rõ ràng lắm, vì sao trong nháy mắt lại
quyết định gả cho Niếp Tích, đơn giản là qua một đêm triền miên sao?
Trên sân thượng, mặt Niếp Thâm không chút thay đổi, nhìn mỗi người ở dưới.
Hôm nay tất cả mọi người đến đông đủ, vô luận là người gia tộc Niếp môn hay
là người cùng quan hệ với Niếp môn, chỉ cần còn sống, đều xuất hiện ở tại nơi
này. Khóe miệng Niếp Thâm hơi hơi gây xích mích, sau đó lấy điện thoại ra, ấn
một dãy số gọi đi, phía sau truyền đến thanh âm, hắn không chút hoang mang
mà hơi hơi nghiêng đầu, phát hiện người đi tới là Niếp Tích, liền không để ý
đến âm thanh trong điện thoại có chút lo lắng, rất tự nhiên cắt máy
"Sao thế? Hôm nay đối với anh mà nói là ngày quan trọng, lại còn thời gian tới
đây sao?" Niếp Thâm bình tĩnh nói một câu.
Niếp Tích không để ý đến hắn, hai tay yên lặng để trên rào chắn sân thượng,
biểu hiện ở trên mặt cũng chẳng phải sáng.
Niếp Thâm không nói gì nữa, tất nhiên hắn biết trong lòng Niếp Tích cái gì, Niếp
Tích gặp hắn cũng không có nhiều lời, xoay người rời khỏi sân thượng.
Niếp Thâm rời đi xong, khuôn mặt Niếp Tích trầm trọng càng thêm mãnh liệt .
Khách quý tuy nhiều, nhưng đều đâu vào đấy.
Niếp Tích thực hiện yêu cầu của Lãnh Tang Thanh, không có khoa trương để
truyền thông đưa tin, cũng không có để ngôi sao biểu diễn, chỉ có người Niếp
môn, Niếp môn trải qua một hồi tai nạn, lần hôn lễ này cũng trở nên cực kì quan
trọng, tối thiểu có công hiệu xung hỉ.
Khi hôn lễ như cử hành, khách và bạn ngồi rất nhiều, Niếp Tích cùng Lãnh Tang
Thanh đứng ở trước mặt cha sứ, mà biểu hiện trên mặt hai người lại cùng
cảnh quan hôn lễ này rất không làm nổi bật.
Lãnh Tang Thanh chỉ nhìn thẳng chằm chằm vào bó hoa trong tay, khuôn mặt
như đang suy nghĩ, không có nửa điểm tươi cười. Mà lực chú ý của Niếp Tích
lại toàn nhin tới đám người, cẩn thận tìm kiếm một chút hương vị gì đó làm cho
hắn mẫn cảm. Một đôi nhẫn cưới đặt ở trước mặt hai người, không hề sáng
bóng.
(ha m.n biết hắn tìm gì ko ?)
Tay Niếp Tích kéo tay Lãnh Tang Thanh qua, thấy khuôn mặt cô khác thường,
nhẹ giọng gọi tên cô một tiếng. Lãnh Tang Thanh phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn
vào đôi mắt thân thiện của hắn, miễn cưỡng tọa ra một nụ cười.
"Không có việc gì đi?" Hắn thấp hỏi.
Lãnh Tang Thanh ra vẻ thoải mái mà kéo khóe môi ra: "Không có việc gì."
"Hôm nay nhìn qua em cực kỳ xinh đẹp, anh biết em mệt chết rồi, chờ sau khi
hôn lễ kết thúc nghỉ ngơi tốt một chút." Niếp Tích ôn nhu nói."Tuần trăng mật là
ngày mai, đừng lo lắng."
Lãnh Tang Thanh gật gật đầu, cô biết hắn đã chuẩn bị tốt tất cả, tất nhiên cô
cũng không lo lắng gì .
Cha sứ bắt đầu nhớ kỹ lời tân hôn chúc mừng, khuôn mặt Niếp Tích chuyển đổi
vì ngưng trọng cùng nghiêm túc, tay hắn vẫn để trên eo Lãnh Tang Thanh, sợ
không cẩn thận sẽ đánh mất cô.
ở chỗ ngồi khách quý, Niếp Thâm nhếch môi nhìn đôi cô dâu chú rể mới này,
rất nhanh, lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài ở mặt trên nhẹ nhàng trượt, nhắn
"20 phút sau bắt đầu hành động", ân nút phím giửi đi, làm xong, hắn lại thong
dong vắt chéo chân, đem thân mình dự lưng vào trên ghế.
5 phút sau, hắn sẽ từ nơi này rời đi, đến lúc đó, hắn nhưng thật ra rất thích
đứng ở trên cao nhìn Niếp môn sẽ biến thành đống tro tàn.
Lời chúc mừng kết hôn sau khi nói xong, cha sứ nhân tiện nói: “Khi hôn ước
sắp thành công, nếu có chút trở ngại gì từ hai bên, mởi lập tức đưa tay ra, hoặc
vĩnh viễn cứ im lặng."
Hai người gật đầu.
Đầu tiên cha sứ là nhìn về phía Lãnh Tang Thanh ——
"Cô dâu Lãnh Tang Thanh, cô có nguyện ý để Niếp Tích tiên sinh trở thành
chồng cô và cùng anh ấy ký kết hôn ước không? Vô luận tật bệnh hay là khỏe
mạnh, hoặc mọi lý do khác, đều yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy,
tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn không thay đổi cho tới khi tận mệnh?"
Niếp Tích nhìn Lãnh Tang Thanh, lòng bàn tay lại nắm lại.
Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu nhìn Niếp Tích một cái, hơi hơi trầm mặc một chút,
trong đầu cũng không ngừng hiện lên hình ảnh Niếp Ngân ngã xuống núi cốc, lại
hiện lên cảm giác ôn tồn triền mien dị thường của đêm đó, cô hít sâu một hơi,
liếm liếm môi đáp: "Tôi... Nguyện ý."
Niếp Tích theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Thần phụ lại nhìn về phía Niếp Tích, hỏi như vừa rồi, Niếp Tích cười cười, khi
vừa muốn trả lời "Tôi nguyện ý" , ai ngờ cửa lớn đột nhiên bị người đẩy ra, là
giọng nói bén nhọn của một cô gái ——
"Anh ta không thể cưới cô ấy!"
Mọi người kinh hãi, tính cả Niếp Tích cùng Lãnh Tang Thanh đều kinh ngạc ,
theo tiếng nói nhìn lại, hít sâu một hơi, dĩ nhiên là —— Tu Nguyệt!
Đáy mắt Lãnh Tang Thanh bỗng dưng lui tới khích động, Tu Nguyệt đã trở lại,
cô ấy... Thật sự đã trở lại!
Niếp Tích lại ngây ngẩn cả người, quần áo giày da trong nháy mắt trở nên có
chút lãnh cứng.
Trước mắt bao người, Tu Nguyệt đi lên trước, ở giữa chỗ điện phủ tân hôn thì
dừng lại, khuôn mặt nhỏ quật cường ngưỡng nhìn về phía Niếp Tích, ngay sau
đó thốt ra lời nói làm người ta chấn động ——
"Niếp Tích, tôi mang thai con của anh, rốt cuộc anh đã thừa nhận nhưng cứ
chối bỏ ?
Mọi người ồ lên.
Lãnh Tang Thanh trừng lớn hai mắt, theo bản năng bưng kín miệng, Tu Nguyệt
mang thai con của Niếp Tích ? Đây... Làm sao có thể? Cô ấy đã rời đi một thời
gian dài.
Niếp Tích nhíu chặt mày: "Tu Nguyệt, cô làm liều?"
"Ai làm liều với anh ? Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh có nhận hay không chối bỏ, hay
là nghĩ xấu lắm?" Tu Nguyệt lớn tiếng nói, "Anh nói sẽ nhận, sẽ không muốn kết
hôn với cô giái này!"
Niếp Tích hơi giận, sải bước đi tới giữ chặt lấy cô, nghiến răng nghiến lợi nói
nhỏ: "Cô chạy nơi này náo loạn làm gì?"
"Các vị ——" Tu Nguyệt bỏ tay Niếp Tích ra, chuyển hướng chỗ các vị khách
quý: "Mặc kệ ra sao, tôi từng coi là người trong Niếp môn, Niếp Tích anh ta
chiếm tiện nghi của tôi xong lại phủ nhận đi cưới cô gái khác, chuyện này tôi
còn muốn mời các vị phân xử cho tôi ! Lúc trước, Niếp Tích luôn miệng nói sẽ
chỉ yêu một mình tôi, nhưng hiện tại anh ta hoàn toàn phụ lòng người! Tôi
không lo mình, nhưng con tôi không thể không có cha!"
Mọi người đều xì xầm, nhưng càng còn nhiều náo nhiệt đều xem. Đó là Niếp
Thâm đã mở miệng, lười biếng tà mị: "Niếp Tích, sao anh lại không cẩn thận
như vậy? Muốn một hôn lễ hoàn thiện, ít nhất cũng phải giải quyết tình nhân cũ
chứ." Dù sao thời gian coi như dư dả, hắn rất vui lại được nhìn trò hay trong
giây lát.
Sắc mặt Niếp Tích lạnh lùng, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy một giọng nói
truyền tới, giọng nói này trầm thấp mà hữu lực, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt
người. Dương quang như tản ra trên bóng dáng của hắn, tất cả mọi người đều
khiếp sợ từ chỗ ngồi đứng lên !
"Cuộc hôn lễ này, ngày từ đầu đã không nên cử hành!"
Cửa giáo đường chậm rãi đẩy ra, ánh nắng bên ngoài mãnh liệt đến chói mắt,
bóng dáng người đàn ông đứng ở trước cửa được chiếu ra thật dài, trực tiếp
hiện lên trên mặt thảm đỏ, gây cho mọi người cảm giác áp lực rất lớn.
Người đàn ông mang bộ tây trang tối màu, bởi vì thời tiết rét lạnh, lại phối hợp
sắc màu của áo, góc áo vì gió mà hơi bay bay, đôi mắt hắn giống như bộ tây
trang đó, thâm thúy hắc ám.
Hắn tiếng nói không cao không thấp, lại đủ để kinh động toàn hội trường, mỗi
một bước đi lại lộ ra cảm giác quyền uy.
Ánh mặt trời lệch khỏi quỹ đạo sườn mặt của hắn, làm cho toàn hội trường có
thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn!
Lộ ra hai chú rể có khuôn mặt giống nhau đúc!
"Đây... Anh ta, anh ta là Niếp Ngân?" Mọi người kinh ngạc.
"Anh ta còn chưa có chết! Anh ta còn sống!" Mọi người kinh ngạc hô lên.
"Ông trời... Điều này sao có thể?"
Trong giáo đường nhất thời hỗn loạn ồn ào, trừ bỏ vẻ mặt xem kịch vui của
Niếp Thâm, còn có —— Niếp Tích đang giật mình tại chỗ
Đương nhiên, còn có người trừ bỏ khiếp sợ ra là thật lâu không thể khôi phục
lại lý trí, người này, chính là Lãnh Tang Thanh. Khi cửa giáo đường bị đẩy ra,
khi tiếng nói quen thuộc quyền uy dị thường của người đàn ông vang lên, cô
không biết mình có phải đang ở trong mộng hay không, trong mơ rất nhiều lần
thấy bóng dáng đó, nó cứ quanh quẩn bên cạnh cô...
Ngón tay mảnh khảnh theo bản năng buông lỏng, bó hao cầu trong tay rơi
xuống kêu lên một tiếng "Bốp" !
Lãnh Tang Thanh nhìn chằm chằm người đàn ông đang đi từng bước kia, đôi
mắt từ vẻ vô thần dần dần trừng lớn, cả người đều giật mình, nhìn gương mặt
quen thuộc kia cách cô càng ngày càng gần, càng ngày càng gần... Tận lúc, tay
cô có thể duỗi ra liền có thể chạm vào hắn.
Một bên sắc mặt Niếp Tích rất khó coi, chuyện hắn lo lắng cuối cùng cũng xảy
ra, không hề nghĩ ngợi, hắn kéo tay Lãnh Tang Thanh, mạnh mẽ cấp tốc muốn
đeo nhẫn cưới cho cô, Lãnh Tang Thanh chỉ lo khiếp sợ, trong lúc nhất thời
không có phản ứng lại, tùy ý để Niếp Tích kéo ngón tay qua.
Tu Nguyệt thấy tình thế như vậy, muốn xông lên ngăn cản, đã thấy Niếp Ngân
sải bước bắt lấy tay Lãnh Tang Thanh, chiếc nhẫn kim cương thất bại rơi
xuống đất, nhảy lên vài lần.
"Niếp... Ngân..." Lãnh Tang Thanh rốt cục tìm lại giọng nói của mình, lại phát
hiện, như bị hóc cá ở yết hầu, đôi mắt trong suốt ngay sau đó bị tầng hơi nước
cấp bách bao bọc, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đó mờ mờ.
Cô đang nằm mơ sao?
Là Niếp Ngân?
Hắn không phải... Đã ngã xuống sườn núi sao?
Trong toàn bộ giáo đường, sắc mặt Niếp Tích là khó coi nhất, hắn đã sớm từ
trong khiếp sợ phản ứng lại liền nhanh chóng sườn mặt anh tuấn cơ hồ thành
xanh mét.
Niếp Ngân nhìn cô gái trong lòng rưng rưng, ngực đột nhiên đau xót, lập tức
quay đầu nhìn về phía Niếp Tích, tay hắn ở trên vai Niếp Tích vỗ vỗ ——
"Em à, thực xin lỗi !"
Khi Niếp Tích không kịp phản ứng, chỉ thấy Niếp Ngân lấy ra một khẩu súng từ
trong người, đặt trong tay Lãnh Tang Thanh, hắn nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn
được ánh mặt trời chiếu lên làm hắn thật sinh động ——
"Hoặc là em giết anh, hoặc là —— đi theo anh."
Bởi vì đêm hôm triền miên đó, hắn biết mình không thể bỏ Lãnh Tang Thanh
được, cũng vì đêm triền miên đó, hắn càng thêm xác định cô vẫn còn yêu hắn.
Hắn và cô đã cách xa nhau nhiều năm như vậy, hắn trốn tránh cô, lần lượt từ
một nơi bí mật đó nhìn khuôn mặt bi thương của cô, mỗi một lần đều cưỡng
chế xúc động trong lòng muốn tiến lên an ủi cô, chỉ là vì, hắn sợ cô không bỏ
xuống cừu hận đối với hắn.
Bởi vì hắn mất đi cha, cho nên biết, tư vị đối với kẻ thù là như thế nào.
Cô như vậy sao? Cô càng yêu hắn, lại càng thống khổ.
Nhưng trải qua đêm đó, khi hắn nghe nói cô sẽ gả gấp cho Niếp Tích, hắn vẫn
nhịn không được mà đi vào phòng cô, một hồi triền miên tình yêu kiều diễm kia,
làm cho hắn càng không thể buông cô ra.
Hắn ghen tị, ghen tị nổi cơn điên!
Lãnh Tang Thanh cảm thấy thứ trong tay mình thật nặng nề, nặng đến làm tay
cô phát đau, ánh mắt dọc theo hắn mặt dừng ở trên bàn tay, là một khẩu súng,
mặt trên còn mang theo hơi thở ôn hòa dễ ngửi của hắn.
Là hắn đã trở lại...
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này, Niếp Ngân tìm
được đường sống trong chỗ chết lại xuất hiện ở trước mắt mọi người, một
màn này đã đủ để làm người ta kinh ngạc , càng kinh ngạc là, hắn lại khác
thường đến quấy rối hôn lễ của em trai mình, chỉ vì một cô gái?
Đây là tính cách Niếp Ngân sao?
Ánh mắt bọn họ đã nhìn hết lên người Lãnh Tang Thanh, tính cả Niếp Tích cũng
giống vậy, hô hấp của hắn bắt đầu trở nên dồn dập, tay nắm chặt
Niếp Ngân nhìn bộ quần áo cưới của cô gái trước, hắn chỉ biết, khi cô mặc
thêm áo cưới xong sẽ xinh đẹp làm người ta hít thở không thông, nhưng mà,
bộ áo cưới này hắn muốn cô cởi ra!
"Thanh Nhi, nếu em còn hận anh, hãy nổ súng, nếu em còn yêu anh, thì hãy đi
theo anh." Giọng nói của hắn trầm thấp quanh quẩn trên dưới giáo đường,
xoay quanh ở đỉnh đầu Lãnh Tang Thanh, như bàn thạch nặng nề mà đặt khẩu
súng vào tay cô.
Lí trí Lãnh Tang Thanh trở lại, nhìn Niếp Ngân, cố gắng thu lại nước mắt, nhưng
mà vô dụng, cô càng nhìn hắn lại càng muốn khóc, rốt cục, cô làm hành động,
một cái làm toàn hội trường đều lâm vào chép miệng!
Cô đột nhiên cầm lấy súng lục, trực tiếp chỉ vào Niếp Ngân, họng tối như mực
thẳng vào mi tâm của hắn!
Niếp Tích ở bên cạnh khiếp sợ trừng lớn hai mắt, ngay cả Tu Nguyệt cũng sợ
tới bịt kín miệng, không khí ồ một tiếng lớn, sợ Lãnh Tang Thanh không cẩn
thận khai súng, bắn chết Niếp Ngân.
Mà sắc mặt Niếp Ngân không chút thay đổi, thủy chung vẫn nhìn mặt cô, đôi
mắt thâm thúy đen như đêm không chút gợn sóng, tựa hồ đối với hành động
trước mặt của cô không chút ngoài ý muốn, cứ lẳng lặng đứng ở tại chỗ nhìn
cô như vậy, đôi mắt vẫn nồng đậm cưng chiều.
Giọt lệ ở hốc mắt dần dần tan biến, Lãnh Tang Thanh cầm súng chĩa thẳng vào
hắn, nhìn hắn bình tĩnh đối diện với cô, tay cầm súng của cô vẫn cứ run run .
Cô không phải đại ca, thìra súng lục lại nặng như vậy.
Cảm giác giết một người, thật sự tốt lắm sao?
Tu Nguyệt ở một bên nhịn không được mà mở miệng, "Tang, Tang Thanh... Cô
bình tĩnh một chút, cô nghe Niếp Ngân giải thích ——" nói đến một nửa, đã thấy
Niếp Ngân nâng tay ra ý ngăn cản, hắn như trước nhìn cô, sắc mặt trầm tĩnh.
Môi Lãnh Tang Thanh run run, đi hướng hắn, họng súng trực tiếp ở trên yết hầu
hắn, gằn từng tiếng mở miệng nói——
"Nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh đi nơi nào?"
Niếp Tích ở phía sau đáy mắt nổi lên đau đớn, hắn biết, đại thế đã mất...
Niếp Ngân nhìn Lãnh Tang Thanh, nhẹ giọng mở miệng, "Luôn luôn ở bên cạnh
em."
Đáy mắt Lãnh Tang Thanh khiếp sợ, sau đó nổi lên một trận đau đớn thống
hận: "Luôn luôn ở bên cạnh tôi? Thà rằng nhìn tôi thống khổ cũng không muốn
đi ra gặp tôi?"
“Anh cũng muốn như vậy, nhưng anh phát hiện không thể, anh càng ngày càng
muốn gặp em, bao gồm ——" Tay Niếp Ngân nâng lên, bàn tay to bao vây lấy
bàn tay bé nhỏ cầm súng của cô, ánh mắt thâm tình như nước, bạc môi hé mở,
kế tiếp nói hai chữ ——
"Tiền trễ." (lần trước chậm)
Tay Lãnh Tang Thanh cầm súng run run, cả người như bị thạch hóa, sững sờ
và sảng khoái. Toàn hội trường ai cũng không hiểu ý nghĩ câu nói này của Niếp
Ngân, bao gồm Niếp Tích cũng giống vậy, hơi hơi nheo ánh mắt lại, lại đoán
không ra ý nghĩa của những lời này.
Nhưng Niếp Ngân xác thực không muốn cho mọi người hiểu hết, hắn chỉ cần
bên trong toàn hội trường này có một người hiểu được hàm nghĩa của câu nói
này, mà phản ứng của cô, thực hiển nhiên là trong nháy mắt liền bừng tỉnh .
Niếp Ngân vẫn lẳng lặng đứng ở tại chỗ như trước, tùy ý để Lãnh Tang Thanh
cầm súng chĩa thẳng vào mình, bạc môi hơi hơi gợi lên một đường cong dịu
dàng, giọng điệu trầm thấp tự nhiên giống như nói một chuyện vô cùng bình
thường, lại đủ để đem Lãnh Tang Thanh sợ tới mức hồn bay phách tán!
Thật lâu sau, rốt cục cô mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm Niếp Ngân, hé mở
môi anh đào, rốt cục run run nói ra một câu ——
"Tiền trễ, là anh?" Câu nói này chỉ có hai người mới hiểu.
Niếp Ngân nhìn cô "Ừ."
Trong lòng Lãnh Tang Thanh có chút hoảng hốt, rất nhanh hốc mắt bị hơi nước
bao bọc, loại cảm giác tình cảm hỗn tạp này khó có thể dùng ngôn ngữ biểu
đạt, tâm tình thúc đẩy của cô trong lúc nhất thời chậm rãi buông súng xuống.
Tu Nguyệt ở bên cạnh theo bản năng nhẹ nhàng thở ra
Niếp Tích vẫn luôn nhíu mày lại, có lẽ, hắn nghĩ tới có chuyện gì !
Niếp Ngân đi đến trước mặt Lãnh Tang Thanh, gằn từng tiếng nói "Đi theo
anh." Nói xong, bàn tay to của hắn đưa ra, động tác như giọng điệu chậm rãi của
hắn.
Một giọt nước mặt lẳng lặng rơi xuống hai má Lãnh Tang Thanh, xuyên thấu
qua lệ nhìn chằm chằm bàn tay to của người đàn ông trước mắt, tay hắn dày
rộng như vậy, cho dù nhìn, cô cũng có thể cảm nhận được rõ, tay hắn thon dài
sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, hắn có thân phận đặc thù, cô tựa hồ cũng có thể
cảm nhận rõ được, tay hắn chỉ nhẹ nhàng lướt qua thân thể sẽ có cảm thấy hữu
lực thô ráp.
Dần dần , cô theo bản năng đưa tay về phía Niếp Ngân, như ma xui quỷ khiến,
đúng vậy, cô vĩnh viễn không thể cự tuyệt người đàn ông này!
Nhưng mà, ngay tại khi cô vừa định chạm vào bàn tay Niếp Ngân, chỉ cảm thấy
súng trong tay bị tuột ra, súng lục lại bị Niếp Tích ở bên cạnh đoạt mất, trực tiếp
chĩa về phía Niếp Ngân!
"Tích, anh điên rồi?" Tu Nguyệt thấy vậy kinh hoàng kêu to.
Người trong toàn hội trường đều nóng lòng.
Lãnh Tang Thanh đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nhanh chóng phản ứng lại,
theo bản năng chắn trước mặt Niếp Ngân, nhìn về phía Niếp Tích: "Anh muốn
làm gì?"
"Thanh Nhi, em đã đáp ứng gả cho anh rồi, hôm nay vô luận như thế nào anh
và em phải làm xong hôn lễ này!" Niếp Tích nhìn chằm chằm cô, gằn từng tiếng
nói.
Niếp Ngân lại một tay kéo Lãnh Tang Thanh về phía sau, nhìn ánh mắt Niếp
Tích nổi lên một tia khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt ——
"Em cướp súng đi phải là cùng anh đối phó với người ngoài, thế nhưng em lại
dùng nó để chĩa thẳng vào anh, nếu em muốn nổ súng, tùy em!" Trừ đau lòng
ra, hắn không e ngại chút nào.
"Anh có ý gì?" Niếp Tích lớn tiếng rít gào nói: "Tôi chỉ biết là, hôm nay nếu anh
mang Thanh Nhi đi, từ nay về sau chúng ta chấm dứt tình anh em!"
"Phải không? Em không làm em trai anh, chẳng lẽ muốn cùng cậu ta sao?"
Niếp Ngân quay đầu nhìn về phía Niếp Thâm lẳng lặng rời đi, ánh mắt đột nhiên
chuyển lạnh, ngay sau đó dùng tốc độ cực nhanh tiến lên phía trước, bỗng
dưng chắn trước mặt Niếp Thâm.
Niếp Thâm đang muốn rời đi thì đột nhiên dừng bước lại, hé ra gương mặt
quen thuộc lại không quen trước mặt hắn, không quen thì là khuôn mặt không
gặp, quen thuộc là khí thế sắc bén, loại cảm giác áp bách này, hắn chỉ cần trải
gặp qua một lần sẽ không thể quên được . Người có thể cho thấy cảm giác
này, thì chỉ có Niếp Ngân.
"Anh muốn làm gì?" Niếp Thâm không chút hoang mang hỏi một câu.
"Những lời này hẳn là tôi hỏi cậu mới đúng!" Niếp Ngân cười lạnh, quay đầu
nhìn về phía mọi người, "Hôm nay tôi không chỉ muốn dẫn đi cô gái quan trong
này, còn muốn đến ngăn cản âm mưu của Niếp Thâm!"
" Âm mưu của Niếp Thâm?" Mọi người đồng loạt cảnh giác.
"Hơn mười máy bay chiến đấu, tất cả đều trang bị đầy tên lửa, giờ phút này đã
khẩn cấp bay tới nơi này, Niếp Thâm, tôi nói có đúng không?" Niếp Ngân nhìn
chằm chằm Niếp Thâm, ý lạnh trong mắt dần dần tản ra.
Mọi người kinh hãi, hiện trường rối loạn.
"Thật là chê cười, vô duyên vô cớ sao tôi lại làm như vậy? Tôi bề bộn nhiều
việc, không có thời gian lãng phí ở đây với anh!" Niếp Thâm sắc mặt không
chút thay đổi, nhưng bên trong hai mắt đã bắn ra hàn ý vô tận, nói xong câu đó,
hắn xoay người muốn đi
"Vội vã rời đi như vậy, sợ tên lửa bắn vào người cậu sao?" Niếp Ngân lại cười
lạnh, nhắm hai mắt, hoặc như u linh chắn trước mặt Niếp Thâm trước, nghe
hắn nói.
Niếp Thâm ngẩn ra, ánh mắt hắn đột nhiên tràn ngập cảnh giác.
Mọi người trong hội trường sớm đã rối tung lên.
"Các vị đừng kinh hoảng, tên lửa không đến được đâu." Niếp Ngân lớn giọng
trấn an một tiếng.
Ánh mắt Niếp Thâm ngẩn ra: "Anh có ý gì?"
Niếp Ngân lại nhìn về phía hắn một lần nữa, gằn từng chữ: "Mẹ cậu đang đợi
cậu, chẳng lẽ cậu không muốn gặp bà ấy sao? Cho tới bây giờ, ở trong lòng
bà ấy người bà ấy muốn giữ lại nhất chỉ có cậu!"
"Tôi không rõ ý của anh." Niếp Thâm ra vẻ bình tĩnh.
"Cậu có cha Rawson chịu trách nhiệm, nhưng cậu đừng quên, chết ở trong tay
ông ta đã có bao nhiêu người?" Niếp Ngân lạnh như băng nói.
Niếp Thâm đột nhiên nheo lại hai mắt.
Mọi người nhìn nhau.
Đúng lúc này, ngoài giáo đường có một người đi tới, đầu tiên giọng nói vang
lên: "Đây là lần đầu tiên tôi dùng thuật hàng đầu để ngăn cản tên lửa, nói ra
nhất định không có người nào tin tưởng."
Mọi người kinh hãi, tất cả đều nhìn lại, một cô gái mặc bộ quần áo dài, bên môi
thản nhiên cười: "Niếp tiên sinh, lần này giúp anh, xem như huề nhau."
Niếp Ngân nhìn lại rồi gật đầu, cho rằng cám ơn qua, trước tiên hắn tìm vị trí tên
lửa bắn, mà cô lợi dụng chuyên môn hàng đầu để khống chế thao túng những
kẻ phóng tên lửa, đây là biện phát nhanh nhất mà không làm tổn thương người.
Mọi người trong Niếp môn đều nhận ra cô, mã đến nổi tiếng, nhà chuyên môn
hàng đầu Mặc Di Nhiễm Dung!
Niếp Thâm thấy đại thế đã mất, thừa dịp không ai cản liền chạy, Niếp Ngân
thấy vậy, vừa muốn xông lên cản lại, đã thấy Mặc Di Nhiễm Dung đứng ở trước
cửa khoát tay, miệng không biết niệm cái gì, chỉ thấy Niếp Thâm lập tức ngã
mạnh xuống đất, toàn thân không thể động đậy, chỉ có thể trừng lớn hai mắt, há
mồm muốn nói gì cũng không thể.
Niếp Ngân thấy thế, sửng sốt một chút.
Mặc Di Nhiễm Dung lại chân thành tiến lên, cười cười, "Thực xin lỗi, không trải
qua đồng ý của anh tôi sẽ không hạ độc ở trong yến hội này, đương nhiên, may
mắn anh ta có uống, nếu không chiêu này đối hắn không có tác dụng."
Mọi người vừa nghe, sợ tới mức thiếu chút nữa can đảm đều bị phá, Mặc Di
Nhiễm Dung quay đầu nhìn về phía mọi người, tích tắc thản nhiên nói: "Mọi
người yên tâm, hàng đầu không hạ đến các ngươi."
"Không khách khí như vậy, nếu không, muốn tôi giúp anh tu chỉnh người em trai
cố của anh một chút chứ?" Mặc Di Nhiễm Dung quay đầu nhìn về phía Niếp
Tích, bên môi cười có điểm mềm nhẹ, lại thẩm thấu cong người, thần bí siêu
việt
Niếp Tích nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, ánh mắt tràn ngập cảnh giác, đôi
mắt hơi hơi nheo lại, bắn ra ý lạnh như băng.
Không đợi Niếp Ngân mở miệng, Tu Nguyệt đã trực tiếp che trước mặt Niếp
Tích, nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, "Cô không được hại anh ấy." Ngay sau đó lại bị
Niếp Tích kéo về phía sau.
Hắn cau mày, không hờn giận nói: "Cô làm gì? Nghĩ đến mình là siêu nhân hay
là chiến sĩ?"
"Anh ngoan ngoãn câm miệng đi, chẳng lẽ thật muốn để cho người ta khống
chế sao?" Tu Nguyệt tức giận quát một câu.
Mặc Di Nhiễm Dung khó hiểu nhìn Tu Nguyệt, "Anh ta cưới người khác, sao cô
lại còn che chở cho anh ta?"
"Yêu một người, chỉ hy vọng anh ta hạnh phúc không phải sao?" Tu Nguyệt hơi
giật mình.
Mặc Di Nhiễm Dung hơi hơi giật mình.
Niếp Ngân kéo Lãnh Tang Thanh vào trong lòng, lúc này đây, tay hắn ôm cô
thật chặt, không chút nghĩ muốn buông ra. Lãnh Tang Thanh chỉnh trang lại cái
đầu gỗ, tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức làm cho cô không kịp phản
ứng.
"Thanh Nhi, em thật sự quyết định theo anh ấy?" Niếp Tích mở miệng, ánh mắt
đau đớn.
Lãnh Tang Thanh nhìn về phía Niếp Tích, dần dần, ánh mắt chuyển sang trong
suốt, thản nhiên ——
"Niếp Tích, kỳ thật anh hay ngẫm lại xem, anh cưới tôi là vì cái gì, yêu, hay là
—— muốn chứng minh mình với anh trai ai mạnh hơn?"
Tuy nói khiếp sợ, nhưng cô không phải đứa ngốc, từ khi Niếp Ngân xuất hiện,
khuôn mặt Niếp Tích hiện lên vẻ kì quái, từ vẻ mặt của Niếp Tích cô không khó
nhìn ra, phải là Niếp Tích đã biết trước Niếp Ngân không chết, cho tới nay, hắn
đều lừa cô.
Niếp Tích vừa nghe lời này, trong lòng cũng biết cô đã đoán được cái gì, loại
cảm giác này giống như bị người ta đem qua phẫu thuật thật không xong, cau
mày, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh, không nói gì một lúc lâu.
Tu Nguyệt thấy thế, ánh quang trong đáy mắt dần dần biến mất, nhìn về phía
Niếp Tích nhẹ giọng nói: "Những lời vừa rồi tôi nói đều là để ngăn cản đám
cưới, tôi không mang thai, lại càng không bắt buộc chuyện gì, cứ như vậy đi, tôi
đi đây." Nói xong, cô cũng không quay đầu rời khỏi giáo đường.
Ánh mặt trời kéo dài bóng dáng của cô, dần dần trở nên mờ nhạt.
Niếp Tích quay đầu nhìn về phía Tu Nguyệt, ánh mắt trầm xuống đáy cốc.
"Anh còn muốn mất cô ấy một lần nữa sao?" Lãnh Tang Thanh đi đến bên cạnh
Niếp Tích, nhẹ giọng thở dài: "Chẳng lẽ, anh thật sự không có chút cảm giác gì
với cô ấy sao?"
"Thanh Nhi, anh chỉ yêu em." Niếp Tích gằn từng chữ.
"Tôi ti bỉ , kỳ thật tôi vẫn rất rõ, nguyên nhân tôi muốn gả cho anh là vì tôi muốn
nhớ tới anh ấy, anh có biết, tôi cũng không yêu anh, nhiều năm qua, tôi chỉ cảm
động và ỷ lại vào anh." Lãnh Tang Thanh thở dài, tự đáy lòng nói.
"Nói như vậy, em đã quyết định ?" Niếp Tích tâm như đao cắt.
Lãnh Tang Thanh đưa lưng về phía Niếp Ngân, bên môi cười nhẹ nhàng
khoang khái, nhìn về phía Niếp Tích, "Không phải anh cũng nên quyết định sớm
một chút sao? Nếu anh không chút cảm giác đối với cô ấy, như vậy khi cô ấy
xuất hiện ở giáo đường, vì sao ánh mắt anh lại kích động; nếu anh thật không
có cảm giác với cô ấy, như vậy khi cô ấy nói mình không mang thai con anh, vì
sao ánh mắt anh lại nổi lên sự mất mất, anh chờ mong cái gì? Tôi không rõ
ràng lắm, nhưng tôi nghĩ, chỉ cần anh suy nghĩ cẩn thận, thì sẽ biết được lòng
mình muốn cái gì ."
Hơi thở của Niếp Tích dồn dập.
Niếp Ngân kéo Lãnh Tang Thanh qua, nhìn chằm chằm cô, đáy mắt che kín vui
mừng:"Thanh Nhi, em nguyện ý theo anh sao?"
"Bởi vì anh phải giải thích cho em rất nhiều." Ngữ khí Lãnh Tang Thanh chuyển
lạnh, nhìn hắn.
Ánh mắt Niếp Ngân nổi lên kích động.
"Niếp tiên sinh, người này tôi sẽ thay anh đưa đi Tu Viện, các người cách xa
nhau giờ mới gặp lại, hay là không cần đi." Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Niếp
Ngân thâm tình nhìn Lãnh Tang Thanh, trong lòng nổi lên từng đợt chua xót.
Niếp Ngân nhìn Niếp Thâm, ánh mắt chuyển sang phức tạp.
Mọi người không buông tha, "Không được, người này có tâm mưu hại Niếp
môn, không thể dễ dàng buông tha anh ta."
Trong lúc nhất thời, người trong giáo đường lại lần nữa lâm vào hỗn loạn.
"Các vị ——" Niếp Ngân lớn tiếng mở miệng.
Mọi người an tĩnh lại.
"Mầm tai vạ đã ngăn trở, tôi khuyên mọi người hãy khoan dung mà độ lượng,
đừng làm quá mức tuyệt tình, về phần xử lí cậu ta thế nào, tôi nghĩ ở đây cũng
không có ai có quyền phán xét." Ngữ khí Niếp Ngân trầm thấp hữu lực, rất có
sức thuyết phục.
Sắc mặt mọi người xấu hổ.
Niếp Ngân quay đầu nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, "Cô có một mình thì
mang cậu ta đi kiểu gì?"
"Bản lãnh của anh ta sẽ không lớn đến mức làm hại được tôi." Ánh mắt Mặc Di
Nhiễm Dung nhìn về phía Niếp Ngân đầy nhu hòa, trong mỉm cười lộ ra nhu tình.
Niếp Ngân có chút chần chờ.
Đúng lúc này, cửa giáo đường lại hiện ra một người, tiếng nói thuần hậu lộ ra
giọt sương sáng sớm sang sảng ——
"Tôi sẽ cùng đi cùng Nhiễm Dung."
Mọi người vừa thấy, đúng là một người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông này cực kì đẹp trai, thân thể cao to, quần áo cắt may khéo léo,
vật liệu may mặc nhìn qua liền biết cực kì xa hoa, hắn đi từng bước, không chút
để ý cứ tươi cười, mỗi một giơ tay nhấc chân đều lộ ra vô cùng cao quý.
Lãnh Tang Thanh trừng lớn hai mắt, kinh thanh nói: "Ngạn Thương..." ( Có lẽ
đây là Lão Tam trong nhà họ Hoàng Phủ)
Hoàng Phủ Ngạn Thương không đoán được lại thấy Lãnh Tang Thanh ở đây,
đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nhếch môi, tiến lên vừa muốn ôm cô, lại bị Niếp
Ngân bình tĩnh chặn ngang, cùng hắn vươn bàn tay to ——
"Hoàng Phủ tiên sinh, hôm nay có ngọn gió nào mà khiến anh phải tới đây
vậy?
"Đương nhiên là một làn gió thơm ." Hoàng Phủ Ngạn Thương cười cười, nhìn
ra Niếp Ngân, đảo mắt nhìn thoáng qua Mặc Di Nhiễm Dung, nhẹ giọng nói.
Mặc Di Nhiễm Dung nghe thấy lí do thoái thác của hắn, hai má hơi hơi đỏ lên,
đôi mắt hạ xuống không nhìn hắn.
Niếp Ngân thấy Hoàng Phủ Ngạn Thương không hề chớp mắt nhìn chằm chằm
Mặc Di Nhiễm Dung, trong lòng cũng hiểu đôi chút, tuy nói hắn cùng Hoàng Phủ
Ngạn Thương này không có tiếp xúc nhiều, nhưng cũng không tính là chán ghét,
bạc môi hơi hơi nhếch lên, buông tay ra, thản nhiên nói: "Nếu là Hoàng Phủ tiên
sinh giúp đỡ, như vậy tất nhiên là không thể tốt hơn được nữa rồi."
"Đương nhiên, chuyện của Nhiễm Dung cũng là chuyện của tôi." Hoàng Phủ
Ngạn Thương đối với Niếp Ngân cũng không hẳn thích, cũng không hẳn là chán
ghét, chỉ có thể là bè nước gặp gỡ, nhưng bởi vì Mặc Di Nhiễm Dung, hắn đối
với Niếp Ngân có chút cảnh giác.
Niếp Ngân cười cười, không nói gì.
Ồn ào huyên náo có chút hạ xuống, chẳng qua khi Hoàng Phủ Ngạn Thương
rời đi, đột nhiên thấp giọng nói một câu với Niếp Ngân: "Anh vẫn nên cẩn thận
một chút, đối thủ của anh lại là Lãnh Thiên Dục."
"Cảm ơn đã quan tâm." Niếp Ngân ôn hoà nói.
Hoàng Phủ Ngạn Thương cùng Mặc Di Nhiễm Dung mang Niếp Thâm rời đi.
Một hồi hôn lễ thành mưu sát, lại từ mưu sát biến thành trò khôi hài.
Niếp Tích cảm thấy, đây là một trò khôi hài.
Niếp Ngân đi đến bên cạnh Niếp Tích, tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, từ đáy lòng
nói: "Tích, kỳ thật em vẫn không thua anh, ít nhất, em thắng Niếp môn."
Ánh mắt Niếp Tích ngẩn ra, thật lâu không nói gì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.