Chương 96: Nhìn như thuận lợi
Ân Tầm
17/09/2014
Editor: Mã Mã
Tu Nguyệt kinh ngạc nhìn người ngồi dưới đất, cảm giác Isabella tràn ngập bất lực, trong lòng không khỏi nổi lên một tia thương hại, bà luôn xuất hiện ở với bộ dạng cường thế, bình tĩnh, chưa bao giờ lao lung, luôn công bằng .
Hiện tại nghĩ đến, Isabella nhất định là có khổ riêng ở bên trong , nếu nói Niếp Nhân Nghĩa và Rawson làm bạn, là vì mượn lực lượng và âm mưu của Rawson, để được đứng đầu vị trí nhà Niếp môn, Isabella kia xác thực không động cơ gì, lại liên hợp một quản gia để điều khiển chính người nhà mình, cho dù là trăm phương nghìn kế xoay chuyển vận mệnh Niếp môn hiện tại, cho nên bà nhất định là bị uy hiếp, mới có thể cam nguyện ở bên cạnh Rawson.
"Đối với điểm ấy, tôi cũng thật có lỗi, tự cầu nhiều phúc đi, nhưng hy vọng bác có thể giải." Tu Nguyệt chớp mi, ngữ khí mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng có kiên định thủy chung không thay đổi.
Isabella cầm cổ chân Tu Nguyệt, cầu xin nói: "Tôi muốn gặp Niếp Ngân và Niếp Tích, van cầu cô cho tôi gặp bọn họ, bọn họ nhất định có thể giúp tôi ."
Tu Nguyệt đứng ở tại chỗ dài thở dài một hơi, không nói gì.
Trong đại sảnh người đến càng nhiều, mọi người đều giật mình vì một màn trước mắt này, Niếp Nhân Nghĩa ôm đứa con chết, đã không thể khóc thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy, Isabella cúi đầu, ngồi dưới đất, không ngừng mà khóc thút thít , Tu Nguyệt cũng làm bộ mặt uể oải, nhưng ánh mắt không ngừng tuần tra bốn phía, bởi vì vài chưởng sự nhân đều không nói gì cho nên vì bọn người hầu xung quanh cũng không dám ra tiếng, chính là vào giúp khóc theo thôi.
Niếp Tích xuất hiện ở tại bên trong đám người, nhìn Tu Nguyệt, vụng trộm làm thủ thế, cái này là bọn họ trao đổi tốt ám hiệu với nhau trước, bởi vì Niếp Tích hiện tại đang dịch dung, thì ngay cả Tu Nguyệt cũng không nhận ra được.
Tu Nguyệt nhận được ám hiệu, đi tới chỗ Niếp Tích, đi vài bước, lại ngừng lại, quay đầu nhìn nhìn Isabella, trong lòng lại dâng lên một tia không đành lòng, đứng tại chỗ suy tư một lát rồi ghé vào tai Isabella, bất đắc dĩ thở dài: "Đi theo tôi."
Phòng Y tế, Niếp Ngân, Niếp Nhân Quân và Niếp Hoán gặp mặt, đem tất cả tiến triển của kế hoạch tiến báo cho đối phương biết.
"Niếp Thâm? Người này rốt cuộc muốn làm gì? Mọi cách ân cần, tuyệt đối không phải chuyện tốt, con phải đề phòng cậu ta." Niếp Nhân Quân lạnh thấu xương nói.
"Cậu ta tàn nhẫn, trước kia con cũng nhìn qua, nhìn đến bây giờ mà nói cậu ta so với ngày xưa càng thêm làm cho người khác sợ hãi." Niếp Hoán nhìn Niếp Ngân, chậm rãi nói.
Niếp Ngân không nói gì, nhưng biểu tình thực thong dong, hắn cũng muốn biết Niếp Thâm năm lần bảy lượt tương trợ đến tột cùng là có mục đích gì, hiện tại không phải là thời điểm nghĩ đến điểm này sau đó hắn đem cái USB của Niếp Thâm đưa cho cắm vào máy tính, hắn phải kiểm tra nội dung bên trong một chút.
Sau khi hắn cắm vào xong, hắn cũng không có lập tức mở video mà thoáng dừng một chút, hơi suy tư quay đầu nhìn qua Niếp Hoán, Niếp Hoán hiểu được dụng tâm của hắn, cười khổ một tiếng, tự mình điều chỉnh xe lăn lùi xuống, xoay người sang chỗ khác.
Trên màn hình hiện ra hình ảnh sự việc ngày hôm đó xảy ra, thật thật nhất thiết, Niếp Nhân Quân ở một bên nhìn hưng phấn mà cười lớn: "Tôi Niếp Nhân Quân nói qua hôm nay sẽ cho mọi người một công đạo thì nhất định sẽ làm được!"
Hắn hoàn toàn không có bận tâm đến tâm tình Niếp Hoán, phân ghi hình này Niếp Hoán đã xem, tuy giờ phút này không xem lại, nhưng hình ảnh cha hắn bị giết lần trước lại lặp lại trong lòng hắn, tâm hắn vẫn cứ chảy máu hai mắt hồng lên hô hấp khó có thể bình tĩnh.
Nhưng vào lúc này, đoàn người Niếp Tích chạy trở về, mọi người nhìn thấy Isabella đi theo sau, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Này... Đây là có chuyện gì?" Niếp Nhân Quân tựa hồ có chút bất mãn.
Không đợi Niếp Tích mở miệng, Isabella lập tức bổ nhào tới dưới chân Niếp Ngân, cầm lấy hai chân hắn, lớn tiếng khóc: "Ngân! Là lỗi của bác, bác không nên cùng Rawson âm mưu hãm hãi các người, cầu cháu tha thứ cho bác, bác thật sự không có cách nào, ông ta bắt con gái bác, các người lại bắt chồng bác, bác thật sự không có cách nào , cháu nhất định phải cứu con gái bác!"
Trong lúc kêu khác, bà có thể nhìn thấy Niếp Hoán ở trong phòng, lại thấy được khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh như: "Đúng! Ông ta giết Niếp Nhân Thế! Bác có thể thay các người chưởng sự nhân khác đi làm chứng cứ! Các người nhất định phải nghĩ biện pháp giúp bác!"
Không ngoài dự liệu, quả nhiên là bị uy hiếp , Niếp Ngân bình tĩnh, cúi người xuống: "Không có vấn đề, con gái bác sẽ được an toàn, nhưng bác phải nói cho tôi biết kế tiếp Rawson muốn làm gì."
Isabella nghe câu nói này của Niếp Ngân, ánh mắt lòe sáng ra nhìn hắn như vị cứu tinh phát ra hào quang, hô hấp của bà nhất thời xúc động, lớn tiếng nói : "Ông ta... Ông ta... Ông ta còn muốn..." Nói còn không nói xong, bà liền ngất đi.
" Thật không ngờ bà ấy lại có một mặt như vậy, thật sự là không thể tưởng được." Niếp Tích nói một cậu, ngồi xổm bên cạnh Isabella, vỗ vào khuôn mặt bà muốn bà tỉnh lại.
Niếp Ngân nhìn Isabella té xỉu, bất đắc dĩ thở dài: "Cha và Niếp Hoán tới trước lầu hai phòng hội nghị, con đi kêu các chưởng sự nhân khác đến, Tích, em nghĩ biện pháp cho bà ấy tỉnh lại xem có thể hỏi ra chuyện gì hay không, đừng quên đem chứng cớ bảo quản tốt."
Hắn đi tới cửa, Niếp Hoán bắt lấy tay hắn, khuôn mặt chua xót nhìn hắn nói: "Hôm nay, vô luận như thế nào, cũng phải thay cha tôi báo thù!"
Niếp Ngân cười lạnh một tiếng: "Hừ hừ, báo thù không phải nghĩa vụ của chúng tôi, nhưng hôm nay Rawson nhất định sẽ chết." Nói xong, hắn đẩy cửa ra, lập tức rời đi.
Niếp Nhân Quân nhìn nhìn Isabella trên mặt đất, muốn nói cái gì đó, nhưng tựa hồ lười nói, đi thong thả đến cửa, lại ghé mắt nhìn nhìn Niếp Hoán trên xe lăn, lãnh xuy một câu: "Cần hỗ trợ sao?"
Niếp Hoán lắc lắc đầu, điều khiển xe lăn, đi ra ở đến bên cạnh hắn.
Niếp Tích lấy một chén nước, hắt lên trên mặt Isabella, nhưng mà lại không hề có phản ứng, khiến cho hắn có chút buồn bực, căm giận ngồi xuống trên ghế.
"Các người xác định Rawson nhất định sẽ tới nơi này sao?" Tu Nguyệt vẫn có chút lo lắng.
Niếp Tích kiên định nói: "Đầu tiên bị lấy mất chứng cớ, sau đó lại bị ly gián những người bên cạnh, tiếp theo Rawson nhất định sẽ nhịn không được , chỉ cần hắn đến đến nơi đây, hắn liền chạy không thoát ."
"Vậy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Không có chết, chết tiệt ông chưa có chết! Niếp Nhân Quân, tên hỗn đản này đùa giỡn chúng ta sao?" Phía sau, ngoài cửa thản nhiên truyền đến tiếng hét của Niếp Nhân Hằng tuy rằng rất xa, nhưng nghe rất rõ ràng.
Trong lòng Niếp Tích trầm xuống, ánh mắt trói chặt lại: "Trước tiên hai người ở trong này xem, con đi xem có chuyện gì xảy ra ."
Sau đó, hắn vội vàng rời phòng.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người Tu Nguyệt và Isabella.
Tu Nguyệt kinh ngạc nhìn người ngồi dưới đất, cảm giác Isabella tràn ngập bất lực, trong lòng không khỏi nổi lên một tia thương hại, bà luôn xuất hiện ở với bộ dạng cường thế, bình tĩnh, chưa bao giờ lao lung, luôn công bằng .
Hiện tại nghĩ đến, Isabella nhất định là có khổ riêng ở bên trong , nếu nói Niếp Nhân Nghĩa và Rawson làm bạn, là vì mượn lực lượng và âm mưu của Rawson, để được đứng đầu vị trí nhà Niếp môn, Isabella kia xác thực không động cơ gì, lại liên hợp một quản gia để điều khiển chính người nhà mình, cho dù là trăm phương nghìn kế xoay chuyển vận mệnh Niếp môn hiện tại, cho nên bà nhất định là bị uy hiếp, mới có thể cam nguyện ở bên cạnh Rawson.
"Đối với điểm ấy, tôi cũng thật có lỗi, tự cầu nhiều phúc đi, nhưng hy vọng bác có thể giải." Tu Nguyệt chớp mi, ngữ khí mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng có kiên định thủy chung không thay đổi.
Isabella cầm cổ chân Tu Nguyệt, cầu xin nói: "Tôi muốn gặp Niếp Ngân và Niếp Tích, van cầu cô cho tôi gặp bọn họ, bọn họ nhất định có thể giúp tôi ."
Tu Nguyệt đứng ở tại chỗ dài thở dài một hơi, không nói gì.
Trong đại sảnh người đến càng nhiều, mọi người đều giật mình vì một màn trước mắt này, Niếp Nhân Nghĩa ôm đứa con chết, đã không thể khóc thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy, Isabella cúi đầu, ngồi dưới đất, không ngừng mà khóc thút thít , Tu Nguyệt cũng làm bộ mặt uể oải, nhưng ánh mắt không ngừng tuần tra bốn phía, bởi vì vài chưởng sự nhân đều không nói gì cho nên vì bọn người hầu xung quanh cũng không dám ra tiếng, chính là vào giúp khóc theo thôi.
Niếp Tích xuất hiện ở tại bên trong đám người, nhìn Tu Nguyệt, vụng trộm làm thủ thế, cái này là bọn họ trao đổi tốt ám hiệu với nhau trước, bởi vì Niếp Tích hiện tại đang dịch dung, thì ngay cả Tu Nguyệt cũng không nhận ra được.
Tu Nguyệt nhận được ám hiệu, đi tới chỗ Niếp Tích, đi vài bước, lại ngừng lại, quay đầu nhìn nhìn Isabella, trong lòng lại dâng lên một tia không đành lòng, đứng tại chỗ suy tư một lát rồi ghé vào tai Isabella, bất đắc dĩ thở dài: "Đi theo tôi."
Phòng Y tế, Niếp Ngân, Niếp Nhân Quân và Niếp Hoán gặp mặt, đem tất cả tiến triển của kế hoạch tiến báo cho đối phương biết.
"Niếp Thâm? Người này rốt cuộc muốn làm gì? Mọi cách ân cần, tuyệt đối không phải chuyện tốt, con phải đề phòng cậu ta." Niếp Nhân Quân lạnh thấu xương nói.
"Cậu ta tàn nhẫn, trước kia con cũng nhìn qua, nhìn đến bây giờ mà nói cậu ta so với ngày xưa càng thêm làm cho người khác sợ hãi." Niếp Hoán nhìn Niếp Ngân, chậm rãi nói.
Niếp Ngân không nói gì, nhưng biểu tình thực thong dong, hắn cũng muốn biết Niếp Thâm năm lần bảy lượt tương trợ đến tột cùng là có mục đích gì, hiện tại không phải là thời điểm nghĩ đến điểm này sau đó hắn đem cái USB của Niếp Thâm đưa cho cắm vào máy tính, hắn phải kiểm tra nội dung bên trong một chút.
Sau khi hắn cắm vào xong, hắn cũng không có lập tức mở video mà thoáng dừng một chút, hơi suy tư quay đầu nhìn qua Niếp Hoán, Niếp Hoán hiểu được dụng tâm của hắn, cười khổ một tiếng, tự mình điều chỉnh xe lăn lùi xuống, xoay người sang chỗ khác.
Trên màn hình hiện ra hình ảnh sự việc ngày hôm đó xảy ra, thật thật nhất thiết, Niếp Nhân Quân ở một bên nhìn hưng phấn mà cười lớn: "Tôi Niếp Nhân Quân nói qua hôm nay sẽ cho mọi người một công đạo thì nhất định sẽ làm được!"
Hắn hoàn toàn không có bận tâm đến tâm tình Niếp Hoán, phân ghi hình này Niếp Hoán đã xem, tuy giờ phút này không xem lại, nhưng hình ảnh cha hắn bị giết lần trước lại lặp lại trong lòng hắn, tâm hắn vẫn cứ chảy máu hai mắt hồng lên hô hấp khó có thể bình tĩnh.
Nhưng vào lúc này, đoàn người Niếp Tích chạy trở về, mọi người nhìn thấy Isabella đi theo sau, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Này... Đây là có chuyện gì?" Niếp Nhân Quân tựa hồ có chút bất mãn.
Không đợi Niếp Tích mở miệng, Isabella lập tức bổ nhào tới dưới chân Niếp Ngân, cầm lấy hai chân hắn, lớn tiếng khóc: "Ngân! Là lỗi của bác, bác không nên cùng Rawson âm mưu hãm hãi các người, cầu cháu tha thứ cho bác, bác thật sự không có cách nào, ông ta bắt con gái bác, các người lại bắt chồng bác, bác thật sự không có cách nào , cháu nhất định phải cứu con gái bác!"
Trong lúc kêu khác, bà có thể nhìn thấy Niếp Hoán ở trong phòng, lại thấy được khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh như: "Đúng! Ông ta giết Niếp Nhân Thế! Bác có thể thay các người chưởng sự nhân khác đi làm chứng cứ! Các người nhất định phải nghĩ biện pháp giúp bác!"
Không ngoài dự liệu, quả nhiên là bị uy hiếp , Niếp Ngân bình tĩnh, cúi người xuống: "Không có vấn đề, con gái bác sẽ được an toàn, nhưng bác phải nói cho tôi biết kế tiếp Rawson muốn làm gì."
Isabella nghe câu nói này của Niếp Ngân, ánh mắt lòe sáng ra nhìn hắn như vị cứu tinh phát ra hào quang, hô hấp của bà nhất thời xúc động, lớn tiếng nói : "Ông ta... Ông ta... Ông ta còn muốn..." Nói còn không nói xong, bà liền ngất đi.
" Thật không ngờ bà ấy lại có một mặt như vậy, thật sự là không thể tưởng được." Niếp Tích nói một cậu, ngồi xổm bên cạnh Isabella, vỗ vào khuôn mặt bà muốn bà tỉnh lại.
Niếp Ngân nhìn Isabella té xỉu, bất đắc dĩ thở dài: "Cha và Niếp Hoán tới trước lầu hai phòng hội nghị, con đi kêu các chưởng sự nhân khác đến, Tích, em nghĩ biện pháp cho bà ấy tỉnh lại xem có thể hỏi ra chuyện gì hay không, đừng quên đem chứng cớ bảo quản tốt."
Hắn đi tới cửa, Niếp Hoán bắt lấy tay hắn, khuôn mặt chua xót nhìn hắn nói: "Hôm nay, vô luận như thế nào, cũng phải thay cha tôi báo thù!"
Niếp Ngân cười lạnh một tiếng: "Hừ hừ, báo thù không phải nghĩa vụ của chúng tôi, nhưng hôm nay Rawson nhất định sẽ chết." Nói xong, hắn đẩy cửa ra, lập tức rời đi.
Niếp Nhân Quân nhìn nhìn Isabella trên mặt đất, muốn nói cái gì đó, nhưng tựa hồ lười nói, đi thong thả đến cửa, lại ghé mắt nhìn nhìn Niếp Hoán trên xe lăn, lãnh xuy một câu: "Cần hỗ trợ sao?"
Niếp Hoán lắc lắc đầu, điều khiển xe lăn, đi ra ở đến bên cạnh hắn.
Niếp Tích lấy một chén nước, hắt lên trên mặt Isabella, nhưng mà lại không hề có phản ứng, khiến cho hắn có chút buồn bực, căm giận ngồi xuống trên ghế.
"Các người xác định Rawson nhất định sẽ tới nơi này sao?" Tu Nguyệt vẫn có chút lo lắng.
Niếp Tích kiên định nói: "Đầu tiên bị lấy mất chứng cớ, sau đó lại bị ly gián những người bên cạnh, tiếp theo Rawson nhất định sẽ nhịn không được , chỉ cần hắn đến đến nơi đây, hắn liền chạy không thoát ."
"Vậy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Không có chết, chết tiệt ông chưa có chết! Niếp Nhân Quân, tên hỗn đản này đùa giỡn chúng ta sao?" Phía sau, ngoài cửa thản nhiên truyền đến tiếng hét của Niếp Nhân Hằng tuy rằng rất xa, nhưng nghe rất rõ ràng.
Trong lòng Niếp Tích trầm xuống, ánh mắt trói chặt lại: "Trước tiên hai người ở trong này xem, con đi xem có chuyện gì xảy ra ."
Sau đó, hắn vội vàng rời phòng.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người Tu Nguyệt và Isabella.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.