Chương 117: Ruột rỗng
Ân Tầm
10/11/2015
"Bên ngoài còn có bệnh nhân không?" Lãnh Tang Thanh lạnh nhạt nói một câu.
Trợ lý thực tập ân cần, chạy nhanh đi ra ngoài cửa, cố ý cẩn thận tuần tra một
lần, trở về nói cho Lãnh Tang Thanh: "Bác sĩ Lãnh, đã không còn."
Đem bệnh án của bệnh nhân cuối cùng sửa lại một chút, việc xong rồi, Lãnh
Tang Thanh thầm thở một hơi dài, đứng lên xoay cái vòng eo mềm mại, chậm
rãi đi thong thả đến bên cửa sổ, có chút suy nghĩ nhìn bên ngoài.
Khó được có một hồi rảnh rỗi, nhưng Lãnh Tang Thanh cũng không hy vọng
như vậy, bởi vì chỉ cần có một chút rảnh rỗi, cô sẽ cảm thấy mình thật cô đơn,
trong lòng luôn có một cỗ xao động, không thể nói rõ là vì sao, cảm thấy tựa hồ
có một chuyện gì đó xảy ra, nhưng không biết là tốt hay xấu.
Rất nhiều ngày qua Niếp Tích không thấy, điện thoại và tin tức cũng không có,
xác thực, điều này làm cho Lãnh Tang Thanh thực không quen, chuyện này đối
với cô có chút lệch hướng, mấy ngày nay, cô vẫn buồn bực không vui.
Một người bồi mình ba năm, mỗi ngày đều cùng một chỗ, hiện tại đột nhiên
liền mất tiêu, thậm chí có cảm giác mất đi hắn, Lãnh Tang Thanh cảm thấy
không điều chỉnh được trái tim.
Là cô nói lời cương ngạnh như vậy, là cô đuổi hắn đi, hiện tại lại muốn thấy
hắn...
Lãnh Tang Thanh tự giễu cười khổ một tiếng.
Lấy điện thoại ra nhìn nhìn, hơn ba mươi điều kia chưa xóa là trò chuyện ghi lại
tám ngày trước, ngón tay cô ấn nút "Cắt bỏ" , nhưng mà ở chữ "Xác định cắt
bỏ" cô lại do dự ở, thế rồi lại ấn nút "Hủy bỏ" .
"Hiện tại anh ta có thể đang đuổi theo Tu Nguyệt không..." Trong lòng cô thở
dài, sao đó lấy ra số điện thoại của Tu Nguyệt, gọi qua.
Điện thoại truyền đến đối phương đã kêu lên tiếng không có tin hiệu, lập lại hai
lần, cô cúp điện thoại, xem ra Tu Nguyệt không muốn liên lạc với những người
trước đây , trên mặt Lãnh Tang Thanh vô cùng mất mát.
Tất cả đều biến mất, tất cả những người trong quá khứ của cô , có chuyện liên
quan , tất cả đều không còn bên cô, thật giống như chưa từng cô chuyện gì xảy
ra, chẳng lẽ tất cả những mạng người trước đây cũng trở thành mộng sao?
Xa xa ngoài của là cỏ, có bệnh nhân chống gậy đi bộ, thấy được một màn này,
trong ba năm nhiều điểm giọt giọt, ở Lãnh Tang Thanh trong đầu chậm rãi hiện
lên.
Lúc trước Ngân rời đi, hơn nữa Niếp Ngân đã thừa nhận là kể thù giết cha mẹ
cô, làm cho tâm cô bị đả kích, đau đến không muốn sống, kỳ thật Niếp Tích như
người gậy, vẫn ở lại cái nơi thương tàn này, cẩn thận chiếu cố cô, mà hiện tại
cô sống tốt sao? Đã muốn không cần gậy nữa sao? Cô hi vong người ở bên
mình không phải Niếp Tích, mà là Niếp Ngân, bởi vì không có hắn cô mới trọn
vẹn, có hắn, tâm cô mới có thể đầy đủ, giờ phút này vết sẹo ở trái tim cô lại có
đau đớn, chưa từng có luyến ái qua cô, thật sự cảm nhận được tình yêu có lực
sát thương.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Lãnh Tang Thanh lại hồng nhuận lên, nhưng biểu tình
trên mặt đã không hề là thương cảm, rối rắm, mà là càng còn nhiều mỏi mệt,
ẩn nhẫn.
"Chúng ta... Đi ra ngoài tán tản bộ đi." Trợ lý thực tập là một cô gái nhỏ, cô nhìn
thấy cảm xúc của Lãnh Tang Thanh mấy ngày nay không đúng, muốn cô vui vẻ
trở lại.
"A!" Lãnh Tang Thanh sửng sốt, lập tức ngừng suy nghĩ, quay đầu nói: "Một hồi
nữa có khả năng còn có thể có bệnh nhân đấy."
"Sẽ không , lúc này trên cơ bản sẽ không còn người đến , đi thôi! Đi thôi!" Trợ
lý lôi kéo Lãnh Tang Thanh cánh tay, cùng nhau đi ra ngoài cửa.
Dọc theo đường đi líu ríu, bất tri bất giác đi tới khu vườn đào...
Lá cây đều đã rơi xuống, còn sót lại phiến lá khô, nhìn cây sơ xác, một mảnh lại
một mảnh.
Lãnh Tang Thanh đi tới phiến lá khô phía trước, đau lòng nhìn nó, trợ lý bên
cạnh vẫn như cũ không ngừng nói, nhưng Lãnh Tang Thanh tựa hồ nghe không
đến một câu, nhìn phiến lá khô một hồi, nàng đi tới thân cây , dùng sức lắc lư,
nhưng thân cây tráng kiện căn bản không động.
Nàng không buông nó, bỏ thêm một phen kính lại phụ giúp thân cây, phía sau
trợ lý nhìn ra ý cô, tuy cảm thấy không hiểu, nhưng cũng không có hỏi nhiều, đi
đến bên cạnh cô, hỗ trợ cùng nhau lắc thân cây.
Cho dù hai người làm cách gì thì nó cũng không động, cuối cùng vẫn là ở đột
nhiên có một trận gió thổi tới, phiến lá cây lung lay sắp đổ kia mới hạ xuống, rơi
xuống các ghế dài.
Tiểu trợ lý sôi nổi đi rồi đi tới, nhặt lên phiến lá khô , lại cao hứng phấn chấn trở
lại bên người Lãnh Tang Thanh: " Bác sĩ Lãnh, cô muốn nó sao?"
Lãnh Tang Thanh miễn cưỡng cười cười, lấy qua chiếc lá khô, lại lập tức ném
xuống đất, nhiều chiếc lá khô lẫn vào nhau.
"Thật vất vả lấy được , vì sao lai muốn ném xuống?" Tiểu trợ lý thực không hiểu
hành động của Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh dài thở dài một hơi, thản nhiên đáp lại một câu: "Tôi... sợ nó
cô đơn."
Tiểu trợ lý không thể hiểu nổi, bất đắc dĩ nhún vai, lấy tay phủi chiếc ghế, sau đó
ngồi xuống, tựa hồ vẫn như cũ không có cách nào khiến Lãnh Tang Thanh vui
vẻ .
Lãnh Tang Thanh cũng hiểu được ý của cô, nhưng cũng thực bất đắc dĩ, chiếc
ái màu trắng có khả năng vì vẫn đề thời tiết mà nó trở nên có chút loang lổ , và
trong trí nhớ của cô cái cảnh tượng kia chiếc áo dài càng thêm gần , kinh ngạc
nhìn chiếc áo dài, không tự giác mà nghĩ đến cảnh tượng tràn ngập cây anh
đào kia.
Đột nhiên cô nhớ tới cái gì đó, lúc trước Niếp Tích đưa đến chiếc áo dài, giống
như không phải là thuần trắng ...
——— —————— —————————
Chạng vạng thời gian.
Niếp Tích cùng hai tên sát thủ khác chờ ở chỗ đã định, đây là một có vẻ khá ẩn
nấp, nơi này là chỗ tổ chức BABY-M ở các nơi trên toàn thế giới đều chính là
nơi bọn họ tập trung.
Hai người bên cạnh giống hai pho tượng, đứng ở phía sau Niếp Tích vẫn
không nhúc nhích, hai tay Niếp Tích để trong ở túi quần, lòng bàn tay đã ướt
đẫm mồ hôi, vạn loại suy nghĩ tất cả đều loạn lên trong đầu hắn, ba năm không
gặp, hắn có nhiều lời nói với đại ca, bất quá chuyện quan trong nhất là đại ca
còn sống.
Phi cơ trực thăng dần dần xuất hiện ở tại trên trời, tốc độ rất nhanh, không lâu
xuất hiện trên đầu Niếp Tích, nhất thời trong lúc gió cuốn mây tan, thổi góc áo
Niếp Tích vang lên tiếng "A a", tóc loạn thành một đoàn, nhưng không chút nào
không hề có thể động đến cấp bách trong lòng hắn.
Chậm rãi hạ xuống, cửa khoang thuyền mở ra, mấy cô gái đi ra mở của, nhìn
thấy Niếp Tích có chút sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: "Chủ thượng đại nhân có
chuyện quan trọng hơn, cần ở lại chỗ này."
Sau đó cô gái ra ý mời hắn Niếp Tích, ý bảo hắn đi lên.
Niếp Tích theo sau một cái bước xa nhảy đi lên, không nói 1 câu.
Phi cơ trực thăng chậm rãi bay lên, hướng tới ánh sáng, cấp tốc bay tới.
Trợ lý thực tập ân cần, chạy nhanh đi ra ngoài cửa, cố ý cẩn thận tuần tra một
lần, trở về nói cho Lãnh Tang Thanh: "Bác sĩ Lãnh, đã không còn."
Đem bệnh án của bệnh nhân cuối cùng sửa lại một chút, việc xong rồi, Lãnh
Tang Thanh thầm thở một hơi dài, đứng lên xoay cái vòng eo mềm mại, chậm
rãi đi thong thả đến bên cửa sổ, có chút suy nghĩ nhìn bên ngoài.
Khó được có một hồi rảnh rỗi, nhưng Lãnh Tang Thanh cũng không hy vọng
như vậy, bởi vì chỉ cần có một chút rảnh rỗi, cô sẽ cảm thấy mình thật cô đơn,
trong lòng luôn có một cỗ xao động, không thể nói rõ là vì sao, cảm thấy tựa hồ
có một chuyện gì đó xảy ra, nhưng không biết là tốt hay xấu.
Rất nhiều ngày qua Niếp Tích không thấy, điện thoại và tin tức cũng không có,
xác thực, điều này làm cho Lãnh Tang Thanh thực không quen, chuyện này đối
với cô có chút lệch hướng, mấy ngày nay, cô vẫn buồn bực không vui.
Một người bồi mình ba năm, mỗi ngày đều cùng một chỗ, hiện tại đột nhiên
liền mất tiêu, thậm chí có cảm giác mất đi hắn, Lãnh Tang Thanh cảm thấy
không điều chỉnh được trái tim.
Là cô nói lời cương ngạnh như vậy, là cô đuổi hắn đi, hiện tại lại muốn thấy
hắn...
Lãnh Tang Thanh tự giễu cười khổ một tiếng.
Lấy điện thoại ra nhìn nhìn, hơn ba mươi điều kia chưa xóa là trò chuyện ghi lại
tám ngày trước, ngón tay cô ấn nút "Cắt bỏ" , nhưng mà ở chữ "Xác định cắt
bỏ" cô lại do dự ở, thế rồi lại ấn nút "Hủy bỏ" .
"Hiện tại anh ta có thể đang đuổi theo Tu Nguyệt không..." Trong lòng cô thở
dài, sao đó lấy ra số điện thoại của Tu Nguyệt, gọi qua.
Điện thoại truyền đến đối phương đã kêu lên tiếng không có tin hiệu, lập lại hai
lần, cô cúp điện thoại, xem ra Tu Nguyệt không muốn liên lạc với những người
trước đây , trên mặt Lãnh Tang Thanh vô cùng mất mát.
Tất cả đều biến mất, tất cả những người trong quá khứ của cô , có chuyện liên
quan , tất cả đều không còn bên cô, thật giống như chưa từng cô chuyện gì xảy
ra, chẳng lẽ tất cả những mạng người trước đây cũng trở thành mộng sao?
Xa xa ngoài của là cỏ, có bệnh nhân chống gậy đi bộ, thấy được một màn này,
trong ba năm nhiều điểm giọt giọt, ở Lãnh Tang Thanh trong đầu chậm rãi hiện
lên.
Lúc trước Ngân rời đi, hơn nữa Niếp Ngân đã thừa nhận là kể thù giết cha mẹ
cô, làm cho tâm cô bị đả kích, đau đến không muốn sống, kỳ thật Niếp Tích như
người gậy, vẫn ở lại cái nơi thương tàn này, cẩn thận chiếu cố cô, mà hiện tại
cô sống tốt sao? Đã muốn không cần gậy nữa sao? Cô hi vong người ở bên
mình không phải Niếp Tích, mà là Niếp Ngân, bởi vì không có hắn cô mới trọn
vẹn, có hắn, tâm cô mới có thể đầy đủ, giờ phút này vết sẹo ở trái tim cô lại có
đau đớn, chưa từng có luyến ái qua cô, thật sự cảm nhận được tình yêu có lực
sát thương.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Lãnh Tang Thanh lại hồng nhuận lên, nhưng biểu tình
trên mặt đã không hề là thương cảm, rối rắm, mà là càng còn nhiều mỏi mệt,
ẩn nhẫn.
"Chúng ta... Đi ra ngoài tán tản bộ đi." Trợ lý thực tập là một cô gái nhỏ, cô nhìn
thấy cảm xúc của Lãnh Tang Thanh mấy ngày nay không đúng, muốn cô vui vẻ
trở lại.
"A!" Lãnh Tang Thanh sửng sốt, lập tức ngừng suy nghĩ, quay đầu nói: "Một hồi
nữa có khả năng còn có thể có bệnh nhân đấy."
"Sẽ không , lúc này trên cơ bản sẽ không còn người đến , đi thôi! Đi thôi!" Trợ
lý lôi kéo Lãnh Tang Thanh cánh tay, cùng nhau đi ra ngoài cửa.
Dọc theo đường đi líu ríu, bất tri bất giác đi tới khu vườn đào...
Lá cây đều đã rơi xuống, còn sót lại phiến lá khô, nhìn cây sơ xác, một mảnh lại
một mảnh.
Lãnh Tang Thanh đi tới phiến lá khô phía trước, đau lòng nhìn nó, trợ lý bên
cạnh vẫn như cũ không ngừng nói, nhưng Lãnh Tang Thanh tựa hồ nghe không
đến một câu, nhìn phiến lá khô một hồi, nàng đi tới thân cây , dùng sức lắc lư,
nhưng thân cây tráng kiện căn bản không động.
Nàng không buông nó, bỏ thêm một phen kính lại phụ giúp thân cây, phía sau
trợ lý nhìn ra ý cô, tuy cảm thấy không hiểu, nhưng cũng không có hỏi nhiều, đi
đến bên cạnh cô, hỗ trợ cùng nhau lắc thân cây.
Cho dù hai người làm cách gì thì nó cũng không động, cuối cùng vẫn là ở đột
nhiên có một trận gió thổi tới, phiến lá cây lung lay sắp đổ kia mới hạ xuống, rơi
xuống các ghế dài.
Tiểu trợ lý sôi nổi đi rồi đi tới, nhặt lên phiến lá khô , lại cao hứng phấn chấn trở
lại bên người Lãnh Tang Thanh: " Bác sĩ Lãnh, cô muốn nó sao?"
Lãnh Tang Thanh miễn cưỡng cười cười, lấy qua chiếc lá khô, lại lập tức ném
xuống đất, nhiều chiếc lá khô lẫn vào nhau.
"Thật vất vả lấy được , vì sao lai muốn ném xuống?" Tiểu trợ lý thực không hiểu
hành động của Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh dài thở dài một hơi, thản nhiên đáp lại một câu: "Tôi... sợ nó
cô đơn."
Tiểu trợ lý không thể hiểu nổi, bất đắc dĩ nhún vai, lấy tay phủi chiếc ghế, sau đó
ngồi xuống, tựa hồ vẫn như cũ không có cách nào khiến Lãnh Tang Thanh vui
vẻ .
Lãnh Tang Thanh cũng hiểu được ý của cô, nhưng cũng thực bất đắc dĩ, chiếc
ái màu trắng có khả năng vì vẫn đề thời tiết mà nó trở nên có chút loang lổ , và
trong trí nhớ của cô cái cảnh tượng kia chiếc áo dài càng thêm gần , kinh ngạc
nhìn chiếc áo dài, không tự giác mà nghĩ đến cảnh tượng tràn ngập cây anh
đào kia.
Đột nhiên cô nhớ tới cái gì đó, lúc trước Niếp Tích đưa đến chiếc áo dài, giống
như không phải là thuần trắng ...
——— —————— —————————
Chạng vạng thời gian.
Niếp Tích cùng hai tên sát thủ khác chờ ở chỗ đã định, đây là một có vẻ khá ẩn
nấp, nơi này là chỗ tổ chức BABY-M ở các nơi trên toàn thế giới đều chính là
nơi bọn họ tập trung.
Hai người bên cạnh giống hai pho tượng, đứng ở phía sau Niếp Tích vẫn
không nhúc nhích, hai tay Niếp Tích để trong ở túi quần, lòng bàn tay đã ướt
đẫm mồ hôi, vạn loại suy nghĩ tất cả đều loạn lên trong đầu hắn, ba năm không
gặp, hắn có nhiều lời nói với đại ca, bất quá chuyện quan trong nhất là đại ca
còn sống.
Phi cơ trực thăng dần dần xuất hiện ở tại trên trời, tốc độ rất nhanh, không lâu
xuất hiện trên đầu Niếp Tích, nhất thời trong lúc gió cuốn mây tan, thổi góc áo
Niếp Tích vang lên tiếng "A a", tóc loạn thành một đoàn, nhưng không chút nào
không hề có thể động đến cấp bách trong lòng hắn.
Chậm rãi hạ xuống, cửa khoang thuyền mở ra, mấy cô gái đi ra mở của, nhìn
thấy Niếp Tích có chút sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: "Chủ thượng đại nhân có
chuyện quan trọng hơn, cần ở lại chỗ này."
Sau đó cô gái ra ý mời hắn Niếp Tích, ý bảo hắn đi lên.
Niếp Tích theo sau một cái bước xa nhảy đi lên, không nói 1 câu.
Phi cơ trực thăng chậm rãi bay lên, hướng tới ánh sáng, cấp tốc bay tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.