Chương 53
Tiểu Trư Tước
21/11/2014
Mã xa của Đoan Mộc Thanh Lam và Đoan Mộc Dĩnh đã đến Cẩm Vân thành, dọc
theo đường đi bôn ba lao lực hôm nay cũng về tới nhà, hai người thở dài
một hơi. Dạ Dương cùng Long Uyên ở lại chiêu hiền quán, Đoan Mộc Phi dẫn đầu văn võ bá quan ra ngoài cung nghênh tiếp bọn họ, Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam bôn ba ngày dài, gầy đi một vòng, nhưng rất có tinh
thần.
Đoan Mộc Thanh Lam tiếp thu nghênh tiếp của văn võ bá quan, vừa vào cung lập tức gọi thừa tướng và Thành thân vương tới thương lượng quốc sự. Thời gian bọn họ đi ra ngoài, thái tử thay thế quân vương xử lý triều chính, hiện tại hoàng thượng đã trở về, Đoan Mộc Phi thoát khỏi đống tấu chương nặng nề, thế là hắn đi tới chỗ đệ đệ mình nói chuyện.
“Lâu không gặp, lục đệ đã cao lên một chút.” Đoan Mộc Phi sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, cười ha hả.
“Dĩnh nhi cao lên? Dĩnh nhi không có thấy a.” Đoan Mộc Dĩnh lập tức quay đầu hỏi thái giám Thập Lục và cung nữ Thúy Trúc, “Bản vương cao lên sao?”
“. . .” Thập Lục và Thúy Trúc rất muốn nói người không hề thay đổi, thế nhưng lại không dám nói, Thập Lục vốn khôn khéo, lập tức nói, “Trước lúc điện hạ rời đi, đã từng đo chiều cao, nô tài còn khắc lại cho người một ký hiệu trên thân cây tại Phi Oánh cung, bây giờ người có thể xem thử. “
“Đúng vậy, ta phải đi xem, nhìn ta đến tột cùng là có cao thêm không.” Đoan Mộc Dĩnh dắt con khuyển Trung Thành màu đỏ siêu cấp lớn, nói với Đoan Mộc Phi, “Thái tử ca ca cùng đi nhìn Dĩnh nhi có cao thêm không a.”
“Được.” Đoan Mộc Phi cười tủm tỉm, huynh đệ hai người cùng cung nữ thái giám đi kiểm chứng.
Một hồi sau, Đoan Mộc Phi cười ha hả, Đoan Mộc Dĩnh bĩu môi, dắt Khuynh Thành đi, không hài lòng, nhỏ giọng bất mãn, “Cười cái gì cười, không phải là không thay đổi thôi sao, một thời gian nữa ta có khả năng là một nam nhân cao lớn.”
“Đúng đúng đúng, Dĩnh nhi là nam tử hán nho nhỏ của Tề quốc tương lại sẽ cao lớn.” Đoan Mộc Phi lập tức thoải mái nói. Hắn cũng kỳ quái, cái đệ đệ này không cao to giống như bọn họ, đã một thời gian dài mà hắn không thay đổi chút nào.
“Ai!” Đoan Mộc Dĩnh thở dài một hơi, kiếp trước hắn là một nam nhân cao to như thế, sao bây giờ lại biến thành như vậy? Đoan Mộc Dĩnh cũng không rõ nguyên nhân, vì sao mà thân thể này không sinh trưởng, hình như là từ lúc hắn sống lại trên thân thể này thì nó đã không còn thay đổi.
Sáng sớm Đoan Mộc Dư đã bị Đoan Mộc Thanh Lam truyền gọi, Sỏa Căn rời giường trễ, không thấy Đoan Mộc Dư, hắn đi dùng bữa sáng sao, liền nói: “Ta muốn đi tìm ca ca.” Thái giám ngăn cản hắn, nhưng thái giám trói gà không chặt sao là đối thủ của Sỏa Căn, Sỏa Căn đơn giản thoát khỏi thái giám, ngơ ngơ ngác ngác đi trong cung tìm kiếm Đoan Mộc Dư.
Đoan Mộc Dĩnh và con khuyển Trung Thành ở tại ngự hoa viên phơi nắng, buổi sáng vốn yên lặng lại bị mấy con chích điểu quấy rầy, Đoan Mộc Dĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, một con bồ câu trắng bay vào rừng cây, Đoan Mộc Dĩnh nói với Khuynh Thành: “Khuynh Thành, đi, chúng ta đi bắt bồ câu, ngày hôm nay sẽ có thịt bồ câu ăn.”
“Uông!” Khuynh Thành lên tiếng, cùng Đoan Mộc Dĩnh chạy hướng bồ câu bay đi, Đoan Mộc Dĩnh nghĩ nên giữ hay thịt bồ câu đây, thái giám Thập Lục lập tức đuổi theo phía sau, “Điện hạ chờ nô tài một chút!”
Từ xa xa Đoan Mộc Dĩnh nhìn thấy Sỏa Căn lấy một tờ giấy ra từ chân của bồ câu, cho bồ câu ăn một chút, rồi cho phép cất cánh. Đoan Mộc Dĩnh liền biết Sỏa Căn này là một gián điệp, hắn vọt tới trước mặt Sỏa Căn, “Sỏa Căn, ngươi là mật thám! Giả vờ thật giỏi, ngươi là do ai phái tới, là Tố Vân cung sao!”
Khuôn mặt Sỏa Căn âm trầm, nhãn thần lợi hại, sát khí tỏa ra trên người, con ngươi co rút lại nổi hắc tuyến, tựa như dã thú. Sỏa Căn một chưởng chộp tới, mục đích của hắn phi thường rõ ràng, muốn giết chết Đoan Mộc Dĩnh. Đoan Mộc Dĩnh thân pháp linh hoạt, tránh khỏi một chưởng của Sỏa Căn. Trở tay một chút, Đoan Mộc Dĩnh xuất chiêu, cùng Sỏa Căn đánh một chỗ. Khuynh Thành nhìn thấy chủ nhân của mình bị đánh, phát sinh tiếng rống giận dữ như hổ gầm, Thập Lục sợ hãi, vội đi gọi viện binh.
Khuynh Thành giơ chi trước nhảy lên cao, giống mãnh hổ mãnh phi tới, cắn cánh tay Sỏa Căn không buông, Sỏa Căn bị cắn, giãy không ra, hàm răng ngao khuyển khảm nhập cơ thể hắn, cảm giác đau đớn khiến Sỏa Căn thanh tỉnh, hắn muốn giết chết Đoan Mộc Dĩnh là một quyết định ngu xuẩn, Đoan Mộc Dĩnh là đệ đệ của Đoan Mộc Dư, nếu Đoan Mộc Dư biết ta hại chết đệ đệ của hắn, ta sẽ mất hết.
“Không cần đánh, ta đầu hàng!” Sỏa Căn lập tức nhấc tay đầu hàng, Đoan Mộc Dĩnh hô một tiếng, Khuynh Thành buông ra, chạy về bên người chủ nhân vẫy đuôi, đợi chủ nhân khích lệ. Đoan Mộc Dĩnh lấy ra trong lòng một miếng thịt kiền, cho Khuynh Thành ăn.
“Rốt cuộc ngươi là ai, ngươi tiếp cận nhị ca ta có mục đích gì!” Đoan Mộc Dĩnh khẽ vuốt đầu Khuynh Thành, Khuynh Thành phát sinh thanh âm ô ô, nhìn chằm chằm Sỏa Căn, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn chết hắn.
“Ta đối với nhị ca ngươi không có ác ý, có thể nói ta đối với Tề quốc cũng không có ác ý. Lúc ta sắp chết nhị ca ngươi đã cứu ta, ta nói ta là Tấn quốc quốc chủ, các ngươi tin sao.” Sỏa Căn nghiêm trang nói.
Quốc chủ? Đoan Mộc Dĩnh tỉ mỉ quan sát Sỏa Căn, diện mạo của hắn xác thực không giống người thường, nhưng lời hắn nói cũng không thể tin hoàn toàn.
“Ngươi nói ngươi là Tấn quốc quốc chủ, thế nhưng tại hoàng cung Tấn quốc, lúc Nguyệt Mịch công chúa xuất giá, hắn tự mình tiễn đưa. Nếu ngươi là quốc chủ, vậy người đưa tiễn công chúa là ai?”
“Hắn là người giả mạo ta!” Nhắc tới chuyện này, hai hàm răng Sỏa Căn nghiến chặt khanh khách rung động, cái người giả mạo ta, dám đem muội muội ta gả cho Lương quốc quốc chủ, chuyện này không để yên, chờ ta trở lại, ta sẽ xử lý các ngươi thế nào!
“Ngươi nói ngươi là Tấn quốc quốc chủ chân chính, có chứng cứ gì.” Đoan Mộc Dĩnh sẽ không nghe lời nói của một bên, không có chứng cứ ai dám tin tưởng một quốc chủ từ trên trời giáng xuống.
Lúc này Thập Lục chạy phía trước, Đoan Mộc Thanh Lam cùng đại nội thị vệ theo sau, Đoan Mộc Dư cũng dẫn người vội vã tới , Sỏa Căn vừa nhìn trận thế, biết là muốn tiêu diệt hắn, nhưng Sỏa Căn cũng không có kinh hoảng. Hắn vô cùng định thần nhàn nhã. Đoan Mộc Dĩnh nghĩ người này rất quái lạ, Đoan Mộc Thanh Lam tới, hắn sẽ xử lý thế nào.
“Sỏa Căn, ngươi muốn giết ái tử của trẫm, phải chịu tội gì.” Đoan Mộc Thanh Lam quát lên một tiếng lớn, cái kẻ ngu si này võ công rất tốt, không biết Dĩnh nhi của ta có bị thương không. Đoan Mộc Thanh Lam nhìn trên nhìn dưới Đoan Mộc Dĩnh, hoàn hảo không có việc gì. Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh vào lòng, trợn mắt nhìn Sỏa Căn, “Nhị hoàng tử của trẫm cứu mạng ngươi, ngươi lại muốn hại ái tử của tử trẫm, ngươi lấy oán trả ơn, trẫm không tha ngươi!”
Đoan Mộc Dư cảm giác chính mình bị lừa dối, tức giận chạy đến trước mặt Sỏa Căn, chất vấn hắn: “Ngươi rốt cuộc là người phương nào, vì sao phải giả dạng làm kẻ ngu si lừa dối bản vương!”
“Ta không có lừa ngươi, nói ngươi cũng không tin, ta là Tấn quốc quốc chủ, bị người hãm hại, hiện tại quốc chủ tại triều đình Tấn quốc là kẻ giả mạo ta. Ta không muốn sát hại bất luận kẻ nào, lại càng không làm bị thương đệ đệ của ngươi, đó là một hiểu lầm.” Sỏa Căn nói.
“Ngươi nói ngươi là Tấn quốc quốc chủ Tiêu Thanh Phong?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi. Đoan Mộc Thanh Lam cũng không quá tin tưởng lời Tiêu Thanh Phong, trừ phi Tiêu Thanh Phong có khả năng chứng minh đó là sự thật.
“Ở đây không phải chỗ nói chuyện, có một số việc ta muốn cùng quốc chủ mật đàm.” Tiêu Thanh Phong giả vờ thần bí, nói khẽ với Đoan Mộc Thanh Lam.
“Mật đàm.” Đoan Mộc Thanh Lam chau mày, Đoan Mộc Dĩnh kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói, “Nhi thần muốn xem hắn có thể nói cái gì, nhất định rất thú vị.”
Trữ thái điện, thái giám cung nữ đều đi ra bên ngoài, tử y vệ gác trụ đại môn Trữ thái điện. Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Dư, Đoan Mộc Dĩnh cùng Tiêu Thanh Phong, khách và chủ ngồi xuống, bọn họ muốn nghe Tiêu Thanh Phong giải thích. Đoan Mộc Thanh Lam hạ quyết tâm, nếu phát hiện Tiêu Thanh Phong nói dối, lập tức động thủ giết hắn.
Tiêu Thanh Phong lấy ra từ trong lòng một cái hộp nhỏ, Đoan Mộc Dư từng thấy cái hộp này, lúc hắn cứu Tiêu Thanh Phong lên, trên cổ Tiêu Thanh Phong đeo nó. Đoan Mộc Dư cho rằng đó bảo bối của hắn, có thể nhờ cái hộp này tìm được người nhà, nên đã giữ lại. Hôm nay nhìn thấy Tiêu Thanh Phong lấy ra, mở cái hộp, giao cho Đoan Mộc Thanh Lam xem.
“Đây là ngọc tỷ truyền quốc của Tấn quốc quốc chủ, quốc chủ tự nhìn xem.” Tiêu Thanh Phong nói.
Ngọc tỷ của Tấn quốc trong suốt như thủy tinh điêu khắc hình chim trả, rất ít người được xem qua. Đoan Mộc Thanh Lam kiến thức rộng rãi, liếc mắt nhìn ra đây là ngọc tỷ thật, hắn tỉ mỉ quan sát nhiều lần, không phải là giả. Hai mắt Đoan Mộc Thanh Lam chợt lóe linh quang, chẳng lẽ có người dùng chi kế thay mận đổi đào, mưu kế thật nham hiểm. Cho dù Tiêu Thanh Phong có thực sự là hoàng thượng hay không, giả như ta giúp hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, hắn sẽ là hoàng đế chân chính.
Đoan Mộc Thanh Lam vui vẻ ra mặt, bộ dáng áy náy, nói rằng: “Ngươi quả thật là Tấn quốc quốc chủ, trẫm thất lễ, thỉnh thứ tội.”
“Không có gì, lục hoàng tử hiểu lầm ta không thể trách được. Hôm nay ta lưu lạc ra nông nỗi này, tất cả đều là tiên tri Phi Nhiễm bày ra!” Tiêu Thanh Phong oán hận, nhắc tới Phi Nhiễm hắn hận không thể uống máu ăn thịt Phi Nhiễm.
“Là tiên tri làm hại ngươi, vì sao tiên tri muốn hãm hại ngươi?” Đoan Mộc Dư kinh ngạc hỏi. Tiên tri sẽ không hãm hại quốc chủ, bọn họ dựa vào quốc chủ bảo hộ bọn họ cơ mà, Phi Nhiễm cũng quá lớn mật.
“Phi Nhiễm muốn tiên đoán của hắn trở thành sự thật, hắn muốn ta chết!” Tiêu Thanh Phong nhắc tới chuyện này, trong lòng vừa đau vừa căm hận, tiên tri của Tấn quốc –Mạch Mộc là một tong những đệ tử của Phi Nhiễm, song song cũng là tình nhân của hắn, tên phiến tử chết tiệt!
Tiêu Thanh Phong nhớ tới tiên tri Mạch Mộc, luôn luôn vô thanh vô tức xuất hiện bên người hắn, cho hắn ấm áp. Hắn giống như mùa xuân, linh hồn luống cuống bất an của Tiêu Thanh Phong được hắn an ủi. Không ngờ hắn lại là kẻ âm hiểm nhất, sự ghê tởm giấu ở vẻ mỹ lệ thuần khiết bề ngoài. Tu La ác quỷ đều là người có bề ngoài mỹ lệ!
“Phi Nhiễm, là hắn, để chứng minh mình là sứ giả của thần, Phi Nhiễm thực sự là nhọc lòng. Tại Lương quốc hắn muốn ám sát ái tử của trẫm nhiều lần, hắn nói với trẫm lục hoàng tử là một người không may mắn, muốn trẫm giết lục hoàng tử. Nói năng bậy bạ loạn ngữ, lục hoàng tử của trẫm trung hiếu song toàn, chỉ bằng một câu nói của hắn mà muốn trẫm giết chết người vô tội, hắn cho rằng hắn là thần tiên, vọng tưởng bao trùm hoàng quyền!” Đoan Mộc Thanh Lam hừ lạnh một tiếng, nhớ tới lần ảo cảnh kia, Phi Nhiễm muốn giết chết Đoan Mộc Dĩnh, nhất thời không khí ở Trữ thái điện ngưng kết thành hàn băng ngàn năm, sát ý của Đoan Mộc Thanh Lam ngày càng đậm, khiến Tiêu Thanh Phong cũng có chút chịu không nổi, khí thế của Đoan Mộc Thanh Lam quá đáng sợ. Đoan Mộc Dĩnh và Đoan Mộc Dư tựa hồ đã quen, vẻ mặt bọn họ diện vô biểu tình, vẫn ổn định thư thái mà ngồi.
“Đúng là như thế, chúng ta cùng chung mối thù, chúng ta liên thủ đối phó Tố Vân cung, tiêu diệt những tiên tri này.” Tiêu Thanh Phong hạ quyết tâm nói.
“Tiêu quốc chủ, chuyện này ngươi không cần vướng tay chân, trẫm sai người đi làm, ngươi cứ chờ tin lành a.” Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam có khác tính toán, cười sáng lạn, phi thường khách khí.
“Đa tạ quốc chủ, bây giờ ta vẫn làm một kẻ ngu si đi theo bên người Nhân thân vương a.” Tiêu Thanh Phong cười nói, hắn nhìn cánh tay bị thương của mình, vết thương còn chưa có băng bó ni. Xoay người, Tiêu Thanh Phong ngây ngô kéo tay Đoan Mộc Dư nói: “Ca ca, tay của ta, chảy máu.”
“. . .” Trong lòng Đoan Mộc Dư không thoải mái, thế nhưng trên mặt vẫn tươi cười ôn nhu, “Đau không, lại đây, ca ca băng bó vết thương cho ngươi.”
Đoan Mộc Dư mang Tiêu Thanh Phong rời đi, trong lòng Đoan Mộc Dĩnh buồn cười, Tiêu Thanh Phong, nhị ca ta sẽ “ôn nhu” xử lý vết thương cho ngươi.
“Phụ hoàng người này không phải người tốt, lúc hắn phát hiện nhi thần nhìn thấy hắn thả bồ câu đưa tin, hắn xác thực muốn giết chết nhi thần.” Đoan Mộc Dĩnh nói với Đoan Mộc Thanh Lam.
“Tiểu tử thối, trẫm muốn nhìn ngươi có khả năng làm ra chuyện gì.” Đoan Mộc Thanh Lam cầm lấy tấu chương vừa định phê duyệt, chợt nghe bên ngoài một trận tiếng động lớn nháo, một tử y vệ vội vã tiến tới, người này vừa thấy Đoan Mộc Thanh Lam liền hô: “Bệ hạ, việc lớn, không tốt!”
Đoan Mộc Thanh Lam tiếp thu nghênh tiếp của văn võ bá quan, vừa vào cung lập tức gọi thừa tướng và Thành thân vương tới thương lượng quốc sự. Thời gian bọn họ đi ra ngoài, thái tử thay thế quân vương xử lý triều chính, hiện tại hoàng thượng đã trở về, Đoan Mộc Phi thoát khỏi đống tấu chương nặng nề, thế là hắn đi tới chỗ đệ đệ mình nói chuyện.
“Lâu không gặp, lục đệ đã cao lên một chút.” Đoan Mộc Phi sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, cười ha hả.
“Dĩnh nhi cao lên? Dĩnh nhi không có thấy a.” Đoan Mộc Dĩnh lập tức quay đầu hỏi thái giám Thập Lục và cung nữ Thúy Trúc, “Bản vương cao lên sao?”
“. . .” Thập Lục và Thúy Trúc rất muốn nói người không hề thay đổi, thế nhưng lại không dám nói, Thập Lục vốn khôn khéo, lập tức nói, “Trước lúc điện hạ rời đi, đã từng đo chiều cao, nô tài còn khắc lại cho người một ký hiệu trên thân cây tại Phi Oánh cung, bây giờ người có thể xem thử. “
“Đúng vậy, ta phải đi xem, nhìn ta đến tột cùng là có cao thêm không.” Đoan Mộc Dĩnh dắt con khuyển Trung Thành màu đỏ siêu cấp lớn, nói với Đoan Mộc Phi, “Thái tử ca ca cùng đi nhìn Dĩnh nhi có cao thêm không a.”
“Được.” Đoan Mộc Phi cười tủm tỉm, huynh đệ hai người cùng cung nữ thái giám đi kiểm chứng.
Một hồi sau, Đoan Mộc Phi cười ha hả, Đoan Mộc Dĩnh bĩu môi, dắt Khuynh Thành đi, không hài lòng, nhỏ giọng bất mãn, “Cười cái gì cười, không phải là không thay đổi thôi sao, một thời gian nữa ta có khả năng là một nam nhân cao lớn.”
“Đúng đúng đúng, Dĩnh nhi là nam tử hán nho nhỏ của Tề quốc tương lại sẽ cao lớn.” Đoan Mộc Phi lập tức thoải mái nói. Hắn cũng kỳ quái, cái đệ đệ này không cao to giống như bọn họ, đã một thời gian dài mà hắn không thay đổi chút nào.
“Ai!” Đoan Mộc Dĩnh thở dài một hơi, kiếp trước hắn là một nam nhân cao to như thế, sao bây giờ lại biến thành như vậy? Đoan Mộc Dĩnh cũng không rõ nguyên nhân, vì sao mà thân thể này không sinh trưởng, hình như là từ lúc hắn sống lại trên thân thể này thì nó đã không còn thay đổi.
Sáng sớm Đoan Mộc Dư đã bị Đoan Mộc Thanh Lam truyền gọi, Sỏa Căn rời giường trễ, không thấy Đoan Mộc Dư, hắn đi dùng bữa sáng sao, liền nói: “Ta muốn đi tìm ca ca.” Thái giám ngăn cản hắn, nhưng thái giám trói gà không chặt sao là đối thủ của Sỏa Căn, Sỏa Căn đơn giản thoát khỏi thái giám, ngơ ngơ ngác ngác đi trong cung tìm kiếm Đoan Mộc Dư.
Đoan Mộc Dĩnh và con khuyển Trung Thành ở tại ngự hoa viên phơi nắng, buổi sáng vốn yên lặng lại bị mấy con chích điểu quấy rầy, Đoan Mộc Dĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, một con bồ câu trắng bay vào rừng cây, Đoan Mộc Dĩnh nói với Khuynh Thành: “Khuynh Thành, đi, chúng ta đi bắt bồ câu, ngày hôm nay sẽ có thịt bồ câu ăn.”
“Uông!” Khuynh Thành lên tiếng, cùng Đoan Mộc Dĩnh chạy hướng bồ câu bay đi, Đoan Mộc Dĩnh nghĩ nên giữ hay thịt bồ câu đây, thái giám Thập Lục lập tức đuổi theo phía sau, “Điện hạ chờ nô tài một chút!”
Từ xa xa Đoan Mộc Dĩnh nhìn thấy Sỏa Căn lấy một tờ giấy ra từ chân của bồ câu, cho bồ câu ăn một chút, rồi cho phép cất cánh. Đoan Mộc Dĩnh liền biết Sỏa Căn này là một gián điệp, hắn vọt tới trước mặt Sỏa Căn, “Sỏa Căn, ngươi là mật thám! Giả vờ thật giỏi, ngươi là do ai phái tới, là Tố Vân cung sao!”
Khuôn mặt Sỏa Căn âm trầm, nhãn thần lợi hại, sát khí tỏa ra trên người, con ngươi co rút lại nổi hắc tuyến, tựa như dã thú. Sỏa Căn một chưởng chộp tới, mục đích của hắn phi thường rõ ràng, muốn giết chết Đoan Mộc Dĩnh. Đoan Mộc Dĩnh thân pháp linh hoạt, tránh khỏi một chưởng của Sỏa Căn. Trở tay một chút, Đoan Mộc Dĩnh xuất chiêu, cùng Sỏa Căn đánh một chỗ. Khuynh Thành nhìn thấy chủ nhân của mình bị đánh, phát sinh tiếng rống giận dữ như hổ gầm, Thập Lục sợ hãi, vội đi gọi viện binh.
Khuynh Thành giơ chi trước nhảy lên cao, giống mãnh hổ mãnh phi tới, cắn cánh tay Sỏa Căn không buông, Sỏa Căn bị cắn, giãy không ra, hàm răng ngao khuyển khảm nhập cơ thể hắn, cảm giác đau đớn khiến Sỏa Căn thanh tỉnh, hắn muốn giết chết Đoan Mộc Dĩnh là một quyết định ngu xuẩn, Đoan Mộc Dĩnh là đệ đệ của Đoan Mộc Dư, nếu Đoan Mộc Dư biết ta hại chết đệ đệ của hắn, ta sẽ mất hết.
“Không cần đánh, ta đầu hàng!” Sỏa Căn lập tức nhấc tay đầu hàng, Đoan Mộc Dĩnh hô một tiếng, Khuynh Thành buông ra, chạy về bên người chủ nhân vẫy đuôi, đợi chủ nhân khích lệ. Đoan Mộc Dĩnh lấy ra trong lòng một miếng thịt kiền, cho Khuynh Thành ăn.
“Rốt cuộc ngươi là ai, ngươi tiếp cận nhị ca ta có mục đích gì!” Đoan Mộc Dĩnh khẽ vuốt đầu Khuynh Thành, Khuynh Thành phát sinh thanh âm ô ô, nhìn chằm chằm Sỏa Căn, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn chết hắn.
“Ta đối với nhị ca ngươi không có ác ý, có thể nói ta đối với Tề quốc cũng không có ác ý. Lúc ta sắp chết nhị ca ngươi đã cứu ta, ta nói ta là Tấn quốc quốc chủ, các ngươi tin sao.” Sỏa Căn nghiêm trang nói.
Quốc chủ? Đoan Mộc Dĩnh tỉ mỉ quan sát Sỏa Căn, diện mạo của hắn xác thực không giống người thường, nhưng lời hắn nói cũng không thể tin hoàn toàn.
“Ngươi nói ngươi là Tấn quốc quốc chủ, thế nhưng tại hoàng cung Tấn quốc, lúc Nguyệt Mịch công chúa xuất giá, hắn tự mình tiễn đưa. Nếu ngươi là quốc chủ, vậy người đưa tiễn công chúa là ai?”
“Hắn là người giả mạo ta!” Nhắc tới chuyện này, hai hàm răng Sỏa Căn nghiến chặt khanh khách rung động, cái người giả mạo ta, dám đem muội muội ta gả cho Lương quốc quốc chủ, chuyện này không để yên, chờ ta trở lại, ta sẽ xử lý các ngươi thế nào!
“Ngươi nói ngươi là Tấn quốc quốc chủ chân chính, có chứng cứ gì.” Đoan Mộc Dĩnh sẽ không nghe lời nói của một bên, không có chứng cứ ai dám tin tưởng một quốc chủ từ trên trời giáng xuống.
Lúc này Thập Lục chạy phía trước, Đoan Mộc Thanh Lam cùng đại nội thị vệ theo sau, Đoan Mộc Dư cũng dẫn người vội vã tới , Sỏa Căn vừa nhìn trận thế, biết là muốn tiêu diệt hắn, nhưng Sỏa Căn cũng không có kinh hoảng. Hắn vô cùng định thần nhàn nhã. Đoan Mộc Dĩnh nghĩ người này rất quái lạ, Đoan Mộc Thanh Lam tới, hắn sẽ xử lý thế nào.
“Sỏa Căn, ngươi muốn giết ái tử của trẫm, phải chịu tội gì.” Đoan Mộc Thanh Lam quát lên một tiếng lớn, cái kẻ ngu si này võ công rất tốt, không biết Dĩnh nhi của ta có bị thương không. Đoan Mộc Thanh Lam nhìn trên nhìn dưới Đoan Mộc Dĩnh, hoàn hảo không có việc gì. Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh vào lòng, trợn mắt nhìn Sỏa Căn, “Nhị hoàng tử của trẫm cứu mạng ngươi, ngươi lại muốn hại ái tử của tử trẫm, ngươi lấy oán trả ơn, trẫm không tha ngươi!”
Đoan Mộc Dư cảm giác chính mình bị lừa dối, tức giận chạy đến trước mặt Sỏa Căn, chất vấn hắn: “Ngươi rốt cuộc là người phương nào, vì sao phải giả dạng làm kẻ ngu si lừa dối bản vương!”
“Ta không có lừa ngươi, nói ngươi cũng không tin, ta là Tấn quốc quốc chủ, bị người hãm hại, hiện tại quốc chủ tại triều đình Tấn quốc là kẻ giả mạo ta. Ta không muốn sát hại bất luận kẻ nào, lại càng không làm bị thương đệ đệ của ngươi, đó là một hiểu lầm.” Sỏa Căn nói.
“Ngươi nói ngươi là Tấn quốc quốc chủ Tiêu Thanh Phong?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi. Đoan Mộc Thanh Lam cũng không quá tin tưởng lời Tiêu Thanh Phong, trừ phi Tiêu Thanh Phong có khả năng chứng minh đó là sự thật.
“Ở đây không phải chỗ nói chuyện, có một số việc ta muốn cùng quốc chủ mật đàm.” Tiêu Thanh Phong giả vờ thần bí, nói khẽ với Đoan Mộc Thanh Lam.
“Mật đàm.” Đoan Mộc Thanh Lam chau mày, Đoan Mộc Dĩnh kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói, “Nhi thần muốn xem hắn có thể nói cái gì, nhất định rất thú vị.”
Trữ thái điện, thái giám cung nữ đều đi ra bên ngoài, tử y vệ gác trụ đại môn Trữ thái điện. Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Dư, Đoan Mộc Dĩnh cùng Tiêu Thanh Phong, khách và chủ ngồi xuống, bọn họ muốn nghe Tiêu Thanh Phong giải thích. Đoan Mộc Thanh Lam hạ quyết tâm, nếu phát hiện Tiêu Thanh Phong nói dối, lập tức động thủ giết hắn.
Tiêu Thanh Phong lấy ra từ trong lòng một cái hộp nhỏ, Đoan Mộc Dư từng thấy cái hộp này, lúc hắn cứu Tiêu Thanh Phong lên, trên cổ Tiêu Thanh Phong đeo nó. Đoan Mộc Dư cho rằng đó bảo bối của hắn, có thể nhờ cái hộp này tìm được người nhà, nên đã giữ lại. Hôm nay nhìn thấy Tiêu Thanh Phong lấy ra, mở cái hộp, giao cho Đoan Mộc Thanh Lam xem.
“Đây là ngọc tỷ truyền quốc của Tấn quốc quốc chủ, quốc chủ tự nhìn xem.” Tiêu Thanh Phong nói.
Ngọc tỷ của Tấn quốc trong suốt như thủy tinh điêu khắc hình chim trả, rất ít người được xem qua. Đoan Mộc Thanh Lam kiến thức rộng rãi, liếc mắt nhìn ra đây là ngọc tỷ thật, hắn tỉ mỉ quan sát nhiều lần, không phải là giả. Hai mắt Đoan Mộc Thanh Lam chợt lóe linh quang, chẳng lẽ có người dùng chi kế thay mận đổi đào, mưu kế thật nham hiểm. Cho dù Tiêu Thanh Phong có thực sự là hoàng thượng hay không, giả như ta giúp hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, hắn sẽ là hoàng đế chân chính.
Đoan Mộc Thanh Lam vui vẻ ra mặt, bộ dáng áy náy, nói rằng: “Ngươi quả thật là Tấn quốc quốc chủ, trẫm thất lễ, thỉnh thứ tội.”
“Không có gì, lục hoàng tử hiểu lầm ta không thể trách được. Hôm nay ta lưu lạc ra nông nỗi này, tất cả đều là tiên tri Phi Nhiễm bày ra!” Tiêu Thanh Phong oán hận, nhắc tới Phi Nhiễm hắn hận không thể uống máu ăn thịt Phi Nhiễm.
“Là tiên tri làm hại ngươi, vì sao tiên tri muốn hãm hại ngươi?” Đoan Mộc Dư kinh ngạc hỏi. Tiên tri sẽ không hãm hại quốc chủ, bọn họ dựa vào quốc chủ bảo hộ bọn họ cơ mà, Phi Nhiễm cũng quá lớn mật.
“Phi Nhiễm muốn tiên đoán của hắn trở thành sự thật, hắn muốn ta chết!” Tiêu Thanh Phong nhắc tới chuyện này, trong lòng vừa đau vừa căm hận, tiên tri của Tấn quốc –Mạch Mộc là một tong những đệ tử của Phi Nhiễm, song song cũng là tình nhân của hắn, tên phiến tử chết tiệt!
Tiêu Thanh Phong nhớ tới tiên tri Mạch Mộc, luôn luôn vô thanh vô tức xuất hiện bên người hắn, cho hắn ấm áp. Hắn giống như mùa xuân, linh hồn luống cuống bất an của Tiêu Thanh Phong được hắn an ủi. Không ngờ hắn lại là kẻ âm hiểm nhất, sự ghê tởm giấu ở vẻ mỹ lệ thuần khiết bề ngoài. Tu La ác quỷ đều là người có bề ngoài mỹ lệ!
“Phi Nhiễm, là hắn, để chứng minh mình là sứ giả của thần, Phi Nhiễm thực sự là nhọc lòng. Tại Lương quốc hắn muốn ám sát ái tử của trẫm nhiều lần, hắn nói với trẫm lục hoàng tử là một người không may mắn, muốn trẫm giết lục hoàng tử. Nói năng bậy bạ loạn ngữ, lục hoàng tử của trẫm trung hiếu song toàn, chỉ bằng một câu nói của hắn mà muốn trẫm giết chết người vô tội, hắn cho rằng hắn là thần tiên, vọng tưởng bao trùm hoàng quyền!” Đoan Mộc Thanh Lam hừ lạnh một tiếng, nhớ tới lần ảo cảnh kia, Phi Nhiễm muốn giết chết Đoan Mộc Dĩnh, nhất thời không khí ở Trữ thái điện ngưng kết thành hàn băng ngàn năm, sát ý của Đoan Mộc Thanh Lam ngày càng đậm, khiến Tiêu Thanh Phong cũng có chút chịu không nổi, khí thế của Đoan Mộc Thanh Lam quá đáng sợ. Đoan Mộc Dĩnh và Đoan Mộc Dư tựa hồ đã quen, vẻ mặt bọn họ diện vô biểu tình, vẫn ổn định thư thái mà ngồi.
“Đúng là như thế, chúng ta cùng chung mối thù, chúng ta liên thủ đối phó Tố Vân cung, tiêu diệt những tiên tri này.” Tiêu Thanh Phong hạ quyết tâm nói.
“Tiêu quốc chủ, chuyện này ngươi không cần vướng tay chân, trẫm sai người đi làm, ngươi cứ chờ tin lành a.” Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam có khác tính toán, cười sáng lạn, phi thường khách khí.
“Đa tạ quốc chủ, bây giờ ta vẫn làm một kẻ ngu si đi theo bên người Nhân thân vương a.” Tiêu Thanh Phong cười nói, hắn nhìn cánh tay bị thương của mình, vết thương còn chưa có băng bó ni. Xoay người, Tiêu Thanh Phong ngây ngô kéo tay Đoan Mộc Dư nói: “Ca ca, tay của ta, chảy máu.”
“. . .” Trong lòng Đoan Mộc Dư không thoải mái, thế nhưng trên mặt vẫn tươi cười ôn nhu, “Đau không, lại đây, ca ca băng bó vết thương cho ngươi.”
Đoan Mộc Dư mang Tiêu Thanh Phong rời đi, trong lòng Đoan Mộc Dĩnh buồn cười, Tiêu Thanh Phong, nhị ca ta sẽ “ôn nhu” xử lý vết thương cho ngươi.
“Phụ hoàng người này không phải người tốt, lúc hắn phát hiện nhi thần nhìn thấy hắn thả bồ câu đưa tin, hắn xác thực muốn giết chết nhi thần.” Đoan Mộc Dĩnh nói với Đoan Mộc Thanh Lam.
“Tiểu tử thối, trẫm muốn nhìn ngươi có khả năng làm ra chuyện gì.” Đoan Mộc Thanh Lam cầm lấy tấu chương vừa định phê duyệt, chợt nghe bên ngoài một trận tiếng động lớn nháo, một tử y vệ vội vã tiến tới, người này vừa thấy Đoan Mộc Thanh Lam liền hô: “Bệ hạ, việc lớn, không tốt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.