Niết Bàn Trọng Sinh Bốn Kiếp Người Đấu Mưu Với Các Nam Chính
Chương 1: Trò Cười Của Triều Đình
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
17/07/2024
Trăm năm trước, trung châu đại lục chiến hỏa lan tràn, tiếng kêu than ngập trời đất, dân chúng lầm than, nhưng vào lúc này, huynh đệ Hách Liên ngang trời xuất thế.
Ca ca Hách Liên Minh giỏi võ, ra vào trận địa của địch như vào chỗ không người. Đệ đệ Hách Liên Cẩm giỏi văn, bày mưu lập kế chiến thắng ngàn dặm.
Huynh đệ hai người một văn một võ phối hợp ăn ý, ngắn ngủn mười năm đã nhất thống trung châu, kiến tạo Đại Du vương triều, kết thúc cục diện 485 năm dài quần hùng cắt cứ*.
*quần hùng cắt cứ: các thế lực tranh đấu nhau giành thuộc địa
Đáng tiếc một bầu trời không thể có hai mặt trời, dân không thể có hai chủ, cho dù huynh đệ hai người hòa thuận, ngôi vị hoàng đế cũng chỉ có thể do một người đảm nhiệm, trong triều đình, chư vị đại thần vì thế cũng giương cung bạt kiếm. Cuối cùng, đệ đệ Hách Liên Cẩm chủ động đề cử ca ca Hách Liên Minh lên làm vua, chính mình cam nguyện làm thần tử, việc này như vậy xem như bình ổn xuống. Hách Liên Minh cứ thế kế vị, xưng là Thánh Tổ.
Thánh Tổ cảm nhận được tấm lòng của đệ đệ, lập lời thề với trời rằng sau khi bản thân quy tiên chắc chắn sẽ trả lại ngôi vua cho Hách Liên Cẩm.
Hách Liên Cẩm được phong làm hoàng thân vương, địa vị chỉ ở sau hoàng đế, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Nhưng 5 năm sau, Hàn Lâm Viện gặp phải lôi hỏa tập kích, Hách Liên Cẩm vì bảo vệ 《 Đại Du hiến luật 》vừa được biên soạn xong nên bị nhốt trong biển lửa, cuối cùng bị thương nặng không thể trị khỏi, buông tay nhân gian. Vương phi tự thỉnh cầu được lui về đất bắc, cam nguyện đời đời gìn giữ biên cương đất đai vì Đại Du.
Thánh Tổ niệm tình người thân của đệ đệ, cô nhi quả phụ vất vả, không chuẩn tấu chương của Vương phi mà dựa theo lễ nghi thể chế của Đông Cung, xây dựng Thánh* cung tưởng niệm, phong Lư thị làm hoàng hậu Thánh cung, nghi thức lễ chế tương tự hoàng hậu. Trưởng tử được phong làm hoàng tử Thánh cung, toàn bộ nghi thức lễ chế cũng giống như của thái tử. Con thứ thì phong làm thân vương Thánh cung, cũng chế theo thân vương nghi lễ. Về sau con cháu có thể được đặt tên theo hoàng tộc thân thuộc, phân biệt là “Trí Tín Nhân Dũng, Phụng Thiên Thừa Đức, Trung Liêm Khác Lễ”
*Thánh cung: ở đây hiểu là vị vua đã mất của đất nước, đây là sự tưởng nhớ của Hách Liên Minh dành cho người em của mình.
++++++++
Sau khi kiến tạo Đại Du, Thánh Tổ vì sự yên ổn của xã tắc, đem dân chúng khắp thiên hạ chia thành 5 cấp 15 bậc. 5 cấp lần lượt là: Quý, Thông quý, Thân quý, Thứ dân và Tiện dân.
Trong đó, Quý chia thành: Tông tịch và Quý tịch, một cái là họ hàng của hoàng thất, cái còn lại là người có tước vị cùng người nhà.
Mà Thông quý chính là những vị khách khanh* được hoàng thượng mời đến và các vị quan viên triều đình từ ngũ phẩm trở lên cùng người nhà của họ. Khách khanh lấy tài đức vì nước, quan viên lấy sức lực trợ giúp vua**.
*khách khanh: chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.
**Câu này đều nói lên một lòng phò tá vua xây dựng đất nước.
Còn đối với Thân quý, Quan là chỉ những quan viên dưới ngũ phẩm cùng người nhà của họ, có thể kế tục làm quan trong hai đời. Ba cái còn lại chỉ những người tự mình phấn đấu, con cháu không được kế thừa. Lần lượt là: Sĩ, 10 vị tú tài đầu bảng kì thi văn hoặc là đệ tử ghi danh trong Quốc Tử Giám. Tướng, 10 vị đầu bản kì thi võ. Học, chỉ các tiên sinh dạy học trong học viện, trong dân gian và các huấn luyện dạy kinh kịch*.
*kinh kịch: hí kịch của Trung Quốc thịnh hành thời vua Càng Long.
Kế tiếp là Thứ dân, chia làm Nông, Công, Thương, Võ, cách phân chia này là dựa theo nghề nghiệp của mỗi gia tộc mà gọi.
Cuối cùng là Tiện dân, chia làm Linh, Lưu, Nô. Linh là những người bán nghệ không bán thân cùng người nhà của họ. Lưu là lưu dân, không có công việc và người thân. Còn lại Nô là tù binh, tội nhân, kĩ nữ cùng người nhà của họ.
Thân phận Thứ dân và Tiện dân đều kế thừa từ đời này sang đời khác.
Đại Du cấp bậc rõ ràng, các cấp đều có tiêu chuẩn ăn mặc tương ứng, bất kì kẻ nào làm trái với tiêu chuẩn sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng, nhẹ thì giáng cấp, nặng thì tịch thu gia sản. Cho nên thân phận mỗi người ở Đại Du chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra được.
Như vậy chỗ tốt của các cấp bậc chính là thuận lợi cho việc nhanh chóng bình ổn xã tắc sau loạn thế, mà chỗ xấu chính là sự bất công trong cấp bậc. Một người nếu xuất thân thấp hèn, hắn chẳng những phải gánh công việc tay chân nặng nề hoặc đầu quân làm binh, còn không được quyền tham gia tuyển tú cùng khoa cử. Nói cách khác, cơ hồ khả năng muốn xoay người* là bằng không.
*xoay người: đổi đời
Đảo mắt qua đi hết hơn một trăm năm, Đại Du thoạt nhìn bình ổn kỳ thật đã hủ bại thối rữa, nhiều thế hệ quyền quý hưởng thụ hết vinh hoa phú quý, mà các bá tánh lại vĩnh viễn không thể xoay người, dần dần, sự oán giận của người dân bất tri bất giác đã chậm rãi tăng vọt.
++++
Trung Châu năm 1169, đầu xuân Thiên Đức năm thứ 28, Đại Du.
Hàn Xuyên Thành nằm ở phía đông bắc Đại Du, nơi này bốn mùa rõ rệt, sản vật phong phú, dân chúng dũng mãnh, là lá chắn những người du mục phương bắc từ xưa tới nay cho Đại Du. Thành trì nơi này cùng Đại Du giống nhau, đều là đất phong của các vị công thần khai quốc năm đó, cha truyền con nối. Thành chủ hiện tại của Hàn Xuyên Thành tên là Hàn Thủ Thành, được thừa hưởng từ phụ thân, trở thành Hàn quốc công.
Giờ phút này bên ngoài Hàn Xuyên Thành, một nhóm binh lính hơn ba mươi người được võ trang đầy đủ đang hộ tống một chiếc xe ngựa, chậm rãi đi tới. Tạo hình của xe ngựa trông rất quy củ, nhưng vẫn nhìn ra được sự tinh tế, chạm khắc tinh xảo, cộng thêm lục lạc vàng ròng treo ở bên trái phía trước xe ngựa, liếc mắt một cái có thể nhận ra đây là xe ngựa thuộc sở hữu của cấp “Quý”.
Ngồi trong xe là một nam hai nữ, nam nhân sắc mặt trắng nõn, cằm trơn bóng, trên môi còn có vệt râu nhàn nhạt, ăn mặc cực kì chỉnh tề sạch sẽ, trên đầu đội phát quan bạch ngọc, tay áo rộng dài, ngọc bội bên hông đung đưa, nhìn qua phong độ, nhanh nhẹn.
Người này chính là con trai duy nhất của Hàn Thủ Thành cùng vợ cả Đường Như Hân phu nhân sinh ra, danh là Diễn, tự là Chiêu*.
*danh: để người lớn hơn gọi, tự: để bạn bè gọi.
Nữ nhân dựa gần vào người hắn, tuổi tác cũng xấp xỉ, tóc búi thành kiểu tóc thịnh hành của phụ nhân, bên trên còn cài thêm vài cây trâm đỏ tinh xảo, nữ nhân lớn lên mi thanh mục tú, rất đoan trang hào phóng. Người này là vợ cả của Hàn Văn Chiêu, trưởng nữ của Ninh quốc hầu, Lục Hồng Ngưng.
Mà ngồi ở gần cửa xe là một thiếu nữ, nàng nhỏ hơn nhiều so với hai người kia, trông khoảng 15-16 tuổi. Để kiểu tóc của những cô nương chưa xuất giá, một thân váy áo vàng nhạt làm nàng thoạt nhìn thập phần hoạt bát vui tươi. Khuôn mặt nhỏ tròn tròn lộ ra sự ngây ngô vốn có của độ tuổi này, dưới đôi mày lá liễu cong cong là đôi mắt hạnh tròn xoe, mũi nho nhỏ, môi hồng đầy đặn, diện mạo tuy không quá diễm lệ nhưng cũng làm động lòng người.
Chỉ tiếc là tiểu cô nương giờ phút này mặt hiện đầy khổ đại cừu thâm, nhăn thành cái bánh bao, một chút ý cười cũng không có.
“Dao Dao, muội đang nhìn gì đó? Nhìn lâu như vậy!” Lục Hồng Ngưng mở miệng hỏi.
Nữ hài ngồi cạnh cửa, miệng dẩu lên, nói: “Nhìn đại thụ!”
Hàn Văn Chiêu trông thấy biểu tình của nữ hài, lắc lắc đầu, cười nói: “Không phải dù thế nào chính muội cũng muốn được tham gia sao? Cơ hồ nháo đến cả triều đều biết, sao bây giờ khởi hành, muội lại không cao hứng?”
Nữ hài ngồi cạnh cửa lập tức khóc không ra nước mắt, thầm mắng trong lòng: Bà đây có muốn tham gia đâu! Đó là do nguyên chủ bệnh thần kinh của thân thể này, làm thế nào cũng muốn trở thành trò cười trong triều, thân làm anh trai chẳng những không khuyên can, còn quạt gió thêm củi. Thật là làm người ta giận càng thêm giận.
Vào một tháng trước, Tống Lăng Nhiễm mở to mắt liền phát hiện quả thật ông lão râu bạc kia không có lừa nàng, nàng thật sự “mượn xác hoàn hồn” mà trọng sinh, hơn nữa còn trọng sinh vào 16 năm trước. Đáng tiếc, một chút cao hứng cũng không có, bởi vì bây giờ nàng đã không còn là Tống Lăng Nhiễm, nàng hoàn hồn vào trên người của Hàn Thanh Dao – tam tiểu thư phủ Hàn Quốc công tại thành Hàn Xuyên .
Nàng vốn dĩ cho rằng đây là vị kiều tiểu thư sống trong nhung lụa, cũng coi như là ông lão giúp nàng có được một cái thân phận tốt đi, nhưng vào lúc nàng được ký ức của khối thân thể này, nàng lập tức khắc chửi đổng trong lòng.
Thân thể này quả thực là một người không có đầu óc, không chỉ qua quít mấy thứ như cầm kỳ thư họa, ngay cả học tập, sách bút gì đó cũng quẳng ra sau đầu. Quên đi, dù sao Tống Lăng Nhiễm cũng là một người vừa nhìn thấy sách vở liền đau đầu.
Nhưng để cho Tống Lăng Nhiễm không tiếp thu được đó là, người này là một bông hoa si cực lớn, là bông hoa si nổi tiếng toàn Đại Du. Nghe nói vào nửa năm trước, Hàn Thanh Dao trong cung yến gặp được Khánh vương Hách Liên Phụng Tường, từ đó nhất kiến chung tình, không phải quân thì không gả.
Về đến nhà liền tìm mọi cách từ hôn vị hôn phu của mình, sau đó tìm cách gả cho Khánh vương. Vị hôn phu của Hàn Thanh Dao là con trai của Hưng An bá - Doãn Thiên Xu. Tuy Hưng An bá chỉ ở tước vị bá, so với tước vị công của nhà nàng thì thấp hơn một chút. Nhưng Hưng An bá người ta thật thật sự sự là hoàng thân quốc thích, là hậu nhân của Hách Liên Cẩm Thánh hoàng. Chỉ vì tổ tiên dính phải một cọc án mưu phản, một dòng tộc này của bọn họ mới bị đoạt quốc họ, sửa thành họ Doãn.
Mà cái tên Doãn Thiên Xu tính tình cũng rất ngạnh, dù cho Hàn gia vừa đấm vừa xoa như thế nào, hắn vẫn à cứng đầu không đáp ứng.
Cũng không phải hắn chung tình đối với Hàn Thanh Dao. Hai người bọn họ chưa gặp nhau mấy lần, tự nhiên là chưa nói tới tình cảm gì. Chỉ vì hôn sự này do Thái Hoàng Thái Hậu quá cố trước đây định ra, hiện giờ này Hàn Thanh Dao muốn từ hôn, còn không phải là đánh vào mặt hoàng thất sao. Cho nên vì mặt mũi nhà mình, cũng vì mặt mũi hoàng thất, hôn sự này tuyệt đối không thể hủy, ít nhất không thể do Hàn gia đòi hủy.
Cuối cùng việc này vậy mà kinh động đến Hoàng Thượng, tuy rằng Hàn quốc công là chư hầu trấn thủ biên cương, trong tay nắm thực quyền không thể đắc tội. Dù cho Hoàng Thượng không thích cha con Doãn gia, nhưng là thân thích của chính mình, cộng thêm mấy năm nay cha con bọn họ vẫn luôn chịu thương chịu khó, nếu thật sự để Hàn Thanh Dao gả cho người khác, hắn sợ sẽ mang danh bạc đãi hậu nhân của Thánh hoàng. Vì thế hắn trực tiếp truyền khẩu dụ cho Hàn quốc công, để hắn quản giáo nữ nhi cho tốt, không cần đồi phong bại tục như vậy.
Hàn quốc công quả nhiên làm việc nhanh lẹ, không quá mấy ngày liền nghe nói vị đại tiểu thư này đã hối cải, trở thành một con người mới, không hề nhớ thương Khánh vương nữa. Việc này mới xem như tạm thời áp xuống, ai ngờ Hàn Thanh Dao biết được Khánh vương được mời đến làm tiên sinh danh dự ở Kính Võ Viện, tâm tư nàng ta lại lung lay.
Kính Võ Viện do Đường gia mở, mà Đường gia lại là nhà bên ngoại của Hàn Thanh Dao, cận thủy lâu đài, bắt được tin tức. Nàng ta bắt đầu nổi lên chủ ý, muốn lâu ngày sinh tình, thế nào cũng muốn vào Kính Võ Viện học tập binh thư chiến sách.
Mọi người đều biết cô nương này có dụng ý khác, đương nhiên không ai đồng ý, cố tình Hàn Thanh Dao này thật sự rất biết làm ầm làm ĩ, nàng dùng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo của mình, viết một chồng thư dày dâng lên Hoàng Thượng. Hoàng Thượng ngại mặt mũi Hàn gia, cũng không thể trách móc quá mức nặng nề, huống hồ người ta chỉ xin đi học mà thôi, cũng không thể cự tuyệt đi? Vì thế liền nghĩ biện pháp, phá lệ cho phép Hàn Thanh Dao tiến vào“Kính Võ Viện” do Đường gia mở.
Cũng ngầm bảo Kính Võ Viện làm khó nàng nhiều hơn một chút, để nàng biết khó mà lui, nhưng mà Kính Võ Viện là Đường gia mở ra, Hoàng Thượng có muốn cũng phải nói rõ ra, còn ra hiệu ngầm như vậy thì không được đâu nha. Còn về phía Khánh vương, cũng âm thầm dặn dò hắn nhẫn nại một chút, chờ tới thời cơ tốt sẽ trục xuất Hàn Thanh Dao khỏi Kính Võ Viện.
Tống Lăng Nhiễm, không, hiện tại là Hàn Thanh Dao, bây giờ nàng nghìn lần vạn lần cũng không muốn trở thành “trò cười của triều đình” này, nhưng là dù cho trong lòng nàng mắng ra hoa, ông lão kia cũng không chịu xuất hiện, thế nên nàng đành phải tâm không cam, tình không nguyện, đi theo ca ca tẩu tẩu của mình, một đường chạy tới Kính Võ Viện ở Ninh Châu.
Nói trở về, đừng thấy hai người bọn họ không phải cùng một mẹ sinh ra mà hiểu lầm, Hàn Văn Chiêu đối với Hàn Thanh Dao là vô cùng cưng chiều.
Năm đó mẫu thân Hàn Văn Chiêu - Đường Như Hân gả vào Hàn gia, sau khi hạ sinh hắn liền buông tay nhân gian, chỉ để lại hài tử gào khóc đòi sữa. Hàn Thủ Thành sợ hài tử chịu ủy khuất, đồng ý cưới em gái ruột Đường Như Hân - Đường Như Hoa, ai ngờ hai tỷ muội tính tình hoàn toàn bất đồng. Tỷ tỷ ôn nhu hiền huệ, muội muội lại đanh đá. Hàn Thủ Thành đối Đường Như Hoa luôn phê bình kín đáo. Tuy vậy nhưng Đường Như Hoa thương yêu con của tỷ tỷ giống như con ruột của mình làm Hàn Thủ Thành nhất thời nhẫn nại vài năm vì nhi tử cũng không làm sao. Sau đó liền sinh hạ Hàn Thanh Dao. Dù rằng hai người vẫn không thể cử án tề mi*, nhưng chung quy ở trước mặt hai đứa nhỏ vẫn để lại một chút mặt mũi, chung sống hoà bình.
*cử án tề mi: nâng khay ngang mày, ý nói việc vợ chồng tôn trọng nhau, chung sống thuận hòa.
Ca ca Hách Liên Minh giỏi võ, ra vào trận địa của địch như vào chỗ không người. Đệ đệ Hách Liên Cẩm giỏi văn, bày mưu lập kế chiến thắng ngàn dặm.
Huynh đệ hai người một văn một võ phối hợp ăn ý, ngắn ngủn mười năm đã nhất thống trung châu, kiến tạo Đại Du vương triều, kết thúc cục diện 485 năm dài quần hùng cắt cứ*.
*quần hùng cắt cứ: các thế lực tranh đấu nhau giành thuộc địa
Đáng tiếc một bầu trời không thể có hai mặt trời, dân không thể có hai chủ, cho dù huynh đệ hai người hòa thuận, ngôi vị hoàng đế cũng chỉ có thể do một người đảm nhiệm, trong triều đình, chư vị đại thần vì thế cũng giương cung bạt kiếm. Cuối cùng, đệ đệ Hách Liên Cẩm chủ động đề cử ca ca Hách Liên Minh lên làm vua, chính mình cam nguyện làm thần tử, việc này như vậy xem như bình ổn xuống. Hách Liên Minh cứ thế kế vị, xưng là Thánh Tổ.
Thánh Tổ cảm nhận được tấm lòng của đệ đệ, lập lời thề với trời rằng sau khi bản thân quy tiên chắc chắn sẽ trả lại ngôi vua cho Hách Liên Cẩm.
Hách Liên Cẩm được phong làm hoàng thân vương, địa vị chỉ ở sau hoàng đế, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Nhưng 5 năm sau, Hàn Lâm Viện gặp phải lôi hỏa tập kích, Hách Liên Cẩm vì bảo vệ 《 Đại Du hiến luật 》vừa được biên soạn xong nên bị nhốt trong biển lửa, cuối cùng bị thương nặng không thể trị khỏi, buông tay nhân gian. Vương phi tự thỉnh cầu được lui về đất bắc, cam nguyện đời đời gìn giữ biên cương đất đai vì Đại Du.
Thánh Tổ niệm tình người thân của đệ đệ, cô nhi quả phụ vất vả, không chuẩn tấu chương của Vương phi mà dựa theo lễ nghi thể chế của Đông Cung, xây dựng Thánh* cung tưởng niệm, phong Lư thị làm hoàng hậu Thánh cung, nghi thức lễ chế tương tự hoàng hậu. Trưởng tử được phong làm hoàng tử Thánh cung, toàn bộ nghi thức lễ chế cũng giống như của thái tử. Con thứ thì phong làm thân vương Thánh cung, cũng chế theo thân vương nghi lễ. Về sau con cháu có thể được đặt tên theo hoàng tộc thân thuộc, phân biệt là “Trí Tín Nhân Dũng, Phụng Thiên Thừa Đức, Trung Liêm Khác Lễ”
*Thánh cung: ở đây hiểu là vị vua đã mất của đất nước, đây là sự tưởng nhớ của Hách Liên Minh dành cho người em của mình.
++++++++
Sau khi kiến tạo Đại Du, Thánh Tổ vì sự yên ổn của xã tắc, đem dân chúng khắp thiên hạ chia thành 5 cấp 15 bậc. 5 cấp lần lượt là: Quý, Thông quý, Thân quý, Thứ dân và Tiện dân.
Trong đó, Quý chia thành: Tông tịch và Quý tịch, một cái là họ hàng của hoàng thất, cái còn lại là người có tước vị cùng người nhà.
Mà Thông quý chính là những vị khách khanh* được hoàng thượng mời đến và các vị quan viên triều đình từ ngũ phẩm trở lên cùng người nhà của họ. Khách khanh lấy tài đức vì nước, quan viên lấy sức lực trợ giúp vua**.
*khách khanh: chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.
**Câu này đều nói lên một lòng phò tá vua xây dựng đất nước.
Còn đối với Thân quý, Quan là chỉ những quan viên dưới ngũ phẩm cùng người nhà của họ, có thể kế tục làm quan trong hai đời. Ba cái còn lại chỉ những người tự mình phấn đấu, con cháu không được kế thừa. Lần lượt là: Sĩ, 10 vị tú tài đầu bảng kì thi văn hoặc là đệ tử ghi danh trong Quốc Tử Giám. Tướng, 10 vị đầu bản kì thi võ. Học, chỉ các tiên sinh dạy học trong học viện, trong dân gian và các huấn luyện dạy kinh kịch*.
*kinh kịch: hí kịch của Trung Quốc thịnh hành thời vua Càng Long.
Kế tiếp là Thứ dân, chia làm Nông, Công, Thương, Võ, cách phân chia này là dựa theo nghề nghiệp của mỗi gia tộc mà gọi.
Cuối cùng là Tiện dân, chia làm Linh, Lưu, Nô. Linh là những người bán nghệ không bán thân cùng người nhà của họ. Lưu là lưu dân, không có công việc và người thân. Còn lại Nô là tù binh, tội nhân, kĩ nữ cùng người nhà của họ.
Thân phận Thứ dân và Tiện dân đều kế thừa từ đời này sang đời khác.
Đại Du cấp bậc rõ ràng, các cấp đều có tiêu chuẩn ăn mặc tương ứng, bất kì kẻ nào làm trái với tiêu chuẩn sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng, nhẹ thì giáng cấp, nặng thì tịch thu gia sản. Cho nên thân phận mỗi người ở Đại Du chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra được.
Như vậy chỗ tốt của các cấp bậc chính là thuận lợi cho việc nhanh chóng bình ổn xã tắc sau loạn thế, mà chỗ xấu chính là sự bất công trong cấp bậc. Một người nếu xuất thân thấp hèn, hắn chẳng những phải gánh công việc tay chân nặng nề hoặc đầu quân làm binh, còn không được quyền tham gia tuyển tú cùng khoa cử. Nói cách khác, cơ hồ khả năng muốn xoay người* là bằng không.
*xoay người: đổi đời
Đảo mắt qua đi hết hơn một trăm năm, Đại Du thoạt nhìn bình ổn kỳ thật đã hủ bại thối rữa, nhiều thế hệ quyền quý hưởng thụ hết vinh hoa phú quý, mà các bá tánh lại vĩnh viễn không thể xoay người, dần dần, sự oán giận của người dân bất tri bất giác đã chậm rãi tăng vọt.
++++
Trung Châu năm 1169, đầu xuân Thiên Đức năm thứ 28, Đại Du.
Hàn Xuyên Thành nằm ở phía đông bắc Đại Du, nơi này bốn mùa rõ rệt, sản vật phong phú, dân chúng dũng mãnh, là lá chắn những người du mục phương bắc từ xưa tới nay cho Đại Du. Thành trì nơi này cùng Đại Du giống nhau, đều là đất phong của các vị công thần khai quốc năm đó, cha truyền con nối. Thành chủ hiện tại của Hàn Xuyên Thành tên là Hàn Thủ Thành, được thừa hưởng từ phụ thân, trở thành Hàn quốc công.
Giờ phút này bên ngoài Hàn Xuyên Thành, một nhóm binh lính hơn ba mươi người được võ trang đầy đủ đang hộ tống một chiếc xe ngựa, chậm rãi đi tới. Tạo hình của xe ngựa trông rất quy củ, nhưng vẫn nhìn ra được sự tinh tế, chạm khắc tinh xảo, cộng thêm lục lạc vàng ròng treo ở bên trái phía trước xe ngựa, liếc mắt một cái có thể nhận ra đây là xe ngựa thuộc sở hữu của cấp “Quý”.
Ngồi trong xe là một nam hai nữ, nam nhân sắc mặt trắng nõn, cằm trơn bóng, trên môi còn có vệt râu nhàn nhạt, ăn mặc cực kì chỉnh tề sạch sẽ, trên đầu đội phát quan bạch ngọc, tay áo rộng dài, ngọc bội bên hông đung đưa, nhìn qua phong độ, nhanh nhẹn.
Người này chính là con trai duy nhất của Hàn Thủ Thành cùng vợ cả Đường Như Hân phu nhân sinh ra, danh là Diễn, tự là Chiêu*.
*danh: để người lớn hơn gọi, tự: để bạn bè gọi.
Nữ nhân dựa gần vào người hắn, tuổi tác cũng xấp xỉ, tóc búi thành kiểu tóc thịnh hành của phụ nhân, bên trên còn cài thêm vài cây trâm đỏ tinh xảo, nữ nhân lớn lên mi thanh mục tú, rất đoan trang hào phóng. Người này là vợ cả của Hàn Văn Chiêu, trưởng nữ của Ninh quốc hầu, Lục Hồng Ngưng.
Mà ngồi ở gần cửa xe là một thiếu nữ, nàng nhỏ hơn nhiều so với hai người kia, trông khoảng 15-16 tuổi. Để kiểu tóc của những cô nương chưa xuất giá, một thân váy áo vàng nhạt làm nàng thoạt nhìn thập phần hoạt bát vui tươi. Khuôn mặt nhỏ tròn tròn lộ ra sự ngây ngô vốn có của độ tuổi này, dưới đôi mày lá liễu cong cong là đôi mắt hạnh tròn xoe, mũi nho nhỏ, môi hồng đầy đặn, diện mạo tuy không quá diễm lệ nhưng cũng làm động lòng người.
Chỉ tiếc là tiểu cô nương giờ phút này mặt hiện đầy khổ đại cừu thâm, nhăn thành cái bánh bao, một chút ý cười cũng không có.
“Dao Dao, muội đang nhìn gì đó? Nhìn lâu như vậy!” Lục Hồng Ngưng mở miệng hỏi.
Nữ hài ngồi cạnh cửa, miệng dẩu lên, nói: “Nhìn đại thụ!”
Hàn Văn Chiêu trông thấy biểu tình của nữ hài, lắc lắc đầu, cười nói: “Không phải dù thế nào chính muội cũng muốn được tham gia sao? Cơ hồ nháo đến cả triều đều biết, sao bây giờ khởi hành, muội lại không cao hứng?”
Nữ hài ngồi cạnh cửa lập tức khóc không ra nước mắt, thầm mắng trong lòng: Bà đây có muốn tham gia đâu! Đó là do nguyên chủ bệnh thần kinh của thân thể này, làm thế nào cũng muốn trở thành trò cười trong triều, thân làm anh trai chẳng những không khuyên can, còn quạt gió thêm củi. Thật là làm người ta giận càng thêm giận.
Vào một tháng trước, Tống Lăng Nhiễm mở to mắt liền phát hiện quả thật ông lão râu bạc kia không có lừa nàng, nàng thật sự “mượn xác hoàn hồn” mà trọng sinh, hơn nữa còn trọng sinh vào 16 năm trước. Đáng tiếc, một chút cao hứng cũng không có, bởi vì bây giờ nàng đã không còn là Tống Lăng Nhiễm, nàng hoàn hồn vào trên người của Hàn Thanh Dao – tam tiểu thư phủ Hàn Quốc công tại thành Hàn Xuyên .
Nàng vốn dĩ cho rằng đây là vị kiều tiểu thư sống trong nhung lụa, cũng coi như là ông lão giúp nàng có được một cái thân phận tốt đi, nhưng vào lúc nàng được ký ức của khối thân thể này, nàng lập tức khắc chửi đổng trong lòng.
Thân thể này quả thực là một người không có đầu óc, không chỉ qua quít mấy thứ như cầm kỳ thư họa, ngay cả học tập, sách bút gì đó cũng quẳng ra sau đầu. Quên đi, dù sao Tống Lăng Nhiễm cũng là một người vừa nhìn thấy sách vở liền đau đầu.
Nhưng để cho Tống Lăng Nhiễm không tiếp thu được đó là, người này là một bông hoa si cực lớn, là bông hoa si nổi tiếng toàn Đại Du. Nghe nói vào nửa năm trước, Hàn Thanh Dao trong cung yến gặp được Khánh vương Hách Liên Phụng Tường, từ đó nhất kiến chung tình, không phải quân thì không gả.
Về đến nhà liền tìm mọi cách từ hôn vị hôn phu của mình, sau đó tìm cách gả cho Khánh vương. Vị hôn phu của Hàn Thanh Dao là con trai của Hưng An bá - Doãn Thiên Xu. Tuy Hưng An bá chỉ ở tước vị bá, so với tước vị công của nhà nàng thì thấp hơn một chút. Nhưng Hưng An bá người ta thật thật sự sự là hoàng thân quốc thích, là hậu nhân của Hách Liên Cẩm Thánh hoàng. Chỉ vì tổ tiên dính phải một cọc án mưu phản, một dòng tộc này của bọn họ mới bị đoạt quốc họ, sửa thành họ Doãn.
Mà cái tên Doãn Thiên Xu tính tình cũng rất ngạnh, dù cho Hàn gia vừa đấm vừa xoa như thế nào, hắn vẫn à cứng đầu không đáp ứng.
Cũng không phải hắn chung tình đối với Hàn Thanh Dao. Hai người bọn họ chưa gặp nhau mấy lần, tự nhiên là chưa nói tới tình cảm gì. Chỉ vì hôn sự này do Thái Hoàng Thái Hậu quá cố trước đây định ra, hiện giờ này Hàn Thanh Dao muốn từ hôn, còn không phải là đánh vào mặt hoàng thất sao. Cho nên vì mặt mũi nhà mình, cũng vì mặt mũi hoàng thất, hôn sự này tuyệt đối không thể hủy, ít nhất không thể do Hàn gia đòi hủy.
Cuối cùng việc này vậy mà kinh động đến Hoàng Thượng, tuy rằng Hàn quốc công là chư hầu trấn thủ biên cương, trong tay nắm thực quyền không thể đắc tội. Dù cho Hoàng Thượng không thích cha con Doãn gia, nhưng là thân thích của chính mình, cộng thêm mấy năm nay cha con bọn họ vẫn luôn chịu thương chịu khó, nếu thật sự để Hàn Thanh Dao gả cho người khác, hắn sợ sẽ mang danh bạc đãi hậu nhân của Thánh hoàng. Vì thế hắn trực tiếp truyền khẩu dụ cho Hàn quốc công, để hắn quản giáo nữ nhi cho tốt, không cần đồi phong bại tục như vậy.
Hàn quốc công quả nhiên làm việc nhanh lẹ, không quá mấy ngày liền nghe nói vị đại tiểu thư này đã hối cải, trở thành một con người mới, không hề nhớ thương Khánh vương nữa. Việc này mới xem như tạm thời áp xuống, ai ngờ Hàn Thanh Dao biết được Khánh vương được mời đến làm tiên sinh danh dự ở Kính Võ Viện, tâm tư nàng ta lại lung lay.
Kính Võ Viện do Đường gia mở, mà Đường gia lại là nhà bên ngoại của Hàn Thanh Dao, cận thủy lâu đài, bắt được tin tức. Nàng ta bắt đầu nổi lên chủ ý, muốn lâu ngày sinh tình, thế nào cũng muốn vào Kính Võ Viện học tập binh thư chiến sách.
Mọi người đều biết cô nương này có dụng ý khác, đương nhiên không ai đồng ý, cố tình Hàn Thanh Dao này thật sự rất biết làm ầm làm ĩ, nàng dùng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo của mình, viết một chồng thư dày dâng lên Hoàng Thượng. Hoàng Thượng ngại mặt mũi Hàn gia, cũng không thể trách móc quá mức nặng nề, huống hồ người ta chỉ xin đi học mà thôi, cũng không thể cự tuyệt đi? Vì thế liền nghĩ biện pháp, phá lệ cho phép Hàn Thanh Dao tiến vào“Kính Võ Viện” do Đường gia mở.
Cũng ngầm bảo Kính Võ Viện làm khó nàng nhiều hơn một chút, để nàng biết khó mà lui, nhưng mà Kính Võ Viện là Đường gia mở ra, Hoàng Thượng có muốn cũng phải nói rõ ra, còn ra hiệu ngầm như vậy thì không được đâu nha. Còn về phía Khánh vương, cũng âm thầm dặn dò hắn nhẫn nại một chút, chờ tới thời cơ tốt sẽ trục xuất Hàn Thanh Dao khỏi Kính Võ Viện.
Tống Lăng Nhiễm, không, hiện tại là Hàn Thanh Dao, bây giờ nàng nghìn lần vạn lần cũng không muốn trở thành “trò cười của triều đình” này, nhưng là dù cho trong lòng nàng mắng ra hoa, ông lão kia cũng không chịu xuất hiện, thế nên nàng đành phải tâm không cam, tình không nguyện, đi theo ca ca tẩu tẩu của mình, một đường chạy tới Kính Võ Viện ở Ninh Châu.
Nói trở về, đừng thấy hai người bọn họ không phải cùng một mẹ sinh ra mà hiểu lầm, Hàn Văn Chiêu đối với Hàn Thanh Dao là vô cùng cưng chiều.
Năm đó mẫu thân Hàn Văn Chiêu - Đường Như Hân gả vào Hàn gia, sau khi hạ sinh hắn liền buông tay nhân gian, chỉ để lại hài tử gào khóc đòi sữa. Hàn Thủ Thành sợ hài tử chịu ủy khuất, đồng ý cưới em gái ruột Đường Như Hân - Đường Như Hoa, ai ngờ hai tỷ muội tính tình hoàn toàn bất đồng. Tỷ tỷ ôn nhu hiền huệ, muội muội lại đanh đá. Hàn Thủ Thành đối Đường Như Hoa luôn phê bình kín đáo. Tuy vậy nhưng Đường Như Hoa thương yêu con của tỷ tỷ giống như con ruột của mình làm Hàn Thủ Thành nhất thời nhẫn nại vài năm vì nhi tử cũng không làm sao. Sau đó liền sinh hạ Hàn Thanh Dao. Dù rằng hai người vẫn không thể cử án tề mi*, nhưng chung quy ở trước mặt hai đứa nhỏ vẫn để lại một chút mặt mũi, chung sống hoà bình.
*cử án tề mi: nâng khay ngang mày, ý nói việc vợ chồng tôn trọng nhau, chung sống thuận hòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.