Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi
Chương 8: Điều kiện hợp đồng (2)
Thiên Du
13/12/2021
"Mời cô."
Tần Phi mở cửa căn phòng họp nằm ở lầu mười. Nãy giờ Ninh Hân Nghiên chỉ yên lặng đi theo Tần Phi, nhiều lần định hỏi cô tiếp tân kia sẽ bị trách phạt như thế nào? Dù thật sự cô không thích cô ta, nhưng vẫn không nỡ nếu như cô ta bị đuổi việc. Tờ giấy đánh giá vừa rồi cũng chỉ muốn dọa cô tiếp tân đó một chút, khi nãy trước khi vào thang máy cô đã vứt vào thùng rác rồi.
"Xin lỗi cô Ninh, nhân viên chúng tôi đã thất lễ rồi."
Tần Phi chờ Ninh Hân Nghiên ngồi xuống ghế liền cúi đầu nhẹ nói câu xin lỗi. Anh còn không biết sao? Cô Ninh này là cô Ninh mà Âu Trạch Dương đã ra lệnh đi điều tra, không phải là người con gái trong lòng sếp Tổng sao? Dù có ăn gan hùm anh cũng không dám có sai sót gì. Trách là trách cô tiếp tân kia tầm nhìn quá hẹp, không biết hành xử, anh cũng không muốn cô ta bị đuổi việc. Nhưng nếu chuyện này đến tai sếp, dù cho ai có nói giúp cũng đành chịu thôi.
"Không sao, tôi cũng không phải là người hay để bụng.", Ninh Hân Nghiên khách sáo. Lễ lớn như vậy cô không dám nhận. Anh ta là trợ lý sếp Tổng DNJ, cũng gọi là có tiếng nói trong công ty, không tầm thường.
"Anh Tần Phi, khi nào thì Tổng giám đốc của anh đến?", Ninh Hân Nghiên muốn mau chóng bàn việc, cô đã sẵn sàng rồi.
"Xin lỗi cô Ninh, Tổng giám đốc sẽ không đến. Tôi sẽ thay anh ấy bàn việc cùng cô.", Tần Phi vỗ tay, từ ngoài có một cô thư ký cầm tệp hồ sơ đi vào, tay còn lại không quên mang cho Ninh Hân Nghiên một ly nước.
"Anh nói sao? Tổng giám đốc sẽ không đến?"
Ninh Hân Nghiên cảm thấy thất vọng cùng một chút tức giận. Rõ ràng người ngỏ ý chính là Tổng giám đốc, người hẹn bàn công việc cũng là hắn, vậy mà hôm nay hắn ta lại không đến. Cuối cùng đưa trợ lý đến bàn công việc. Cô không xem thường Tần Phi nhưng cô không biết anh có hiểu biết về lĩnh vực thiết kế trang sức hay không. Hơn nữa người quyết định có hợp tác và rót vốn hay không là Tổng giám đốc, không phải Tần Phi. Nghĩ đường nào thì vẫn là không thể bàn việc cùng anh trợ lý sếp Tổng này.
"Có phải cô Ninh không tin tưởng tôi?", đi theo Âu Trạch Dương nhiều năm Tần Phi cũng học được từ hắn cách đọc được suy nghĩ của người khác, chỉ là anh vẫn còn thua xa sếp Tổng. Cô Ninh này là người đơn giản, cô nghĩ gì trong lòng đều thể hiện rõ trên mặt, chính vì thế anh mới hỏi câu hỏi ấy.
"Tôi không có ý đó, chỉ là...", Ninh Hân Nghiên bối rối. Cô không phải không tin tưởng khả năng của Tần Phi. Chỉ là cô muốn có sự chắc chắn và đảm bảo.
"Cô yên tâm, dù cho sếp Tổng không đến đây được nhưng anh ấy đã chuẩn bị hết mọi thứ, tôi chỉ là người truyền đạt lại mà thôi.", Tần Phi cũng không hiểu hôm nay Âu Trạch Dương trống lịch làm việc nhưng không đến bàn việc với cô Ninh. Sếp Tổng à, có phải anh có ý định khác chứ?
"À... thật ngại quá.", Ninh Hân Nghiên thở phào, một chút lúng túng thể hiện trên mặt cô. Cô thể hiện quá rõ trước mặt Tần Phi hay sao?
"Vậy bây giờ tôi bắt đầu nhé. Đây là bản kế hoạch của chúng tôi..."
Ninh Hân Nghiên hít sâu một hơi rồi bắt đầu thuyết trình. Cô xòe bàn tay nhỏ trắng mịn của mình đẩy tệp tài liệu về phía Tần Phi. Đây là công sức của cô và Vưu Thục Ly suốt mấy ngày trời, nhất định phải thành công. Nhưng chỉ vừa mới bắt đầu đã bị Tần Phi ngắt lời.
"Cô Ninh, không cần đâu.", Tần Phi mỉm cười nhẹ.
"Anh nói sao?", Ninh Hân Nghiên khó hiểu.
"Tổng giám đốc đã đọc qua thông tin của cô. Tốt nghiệp loại ưu chuyên ngành thiết kế trang sức và một tấm bằng của quản trị kinh doanh tại Úc, sếp tôi đã biết khả năng của cô rồi. Chính vì thế, bản kế hoạch này không cần.", Tần Phi đẩy tệp hồ sơ về lại cho Ninh Hân Nghiên, từ tốn giải đáp thắc mắc của cô.
"Các anh biết rõ thế sao?"
"Chúng tôi phải biết đối tác tương lai của mình như thế nào mới có thể hợp tác chứ, phải không?"
Ninh Hân Nghiên nghĩ thầm trong bụng. Cô đúng là còn ngây thơ. Thương trường như chiến trường, rót vốn không phải chuyện đùa, công ty họ tìm hiểu về cô là chuyện tất nhiên. Chỉ có cô trước ngày đi bàn việc mới lật đật lên web tra cứu DNJ. Cô so với họ, thật là nhỏ nhoi.
"Nhưng nếu các anh không đọc bản kế hoạch thì làm sao biết chúng tôi sẽ chuẩn bị những gì cho việc xin vốn đầu tư. Tôi không nghĩ Tổng giám đốc các anh lại can đảm đến nỗi cho một đối tác lạ như chúng tôi vốn mà không cần biết một điều gì.", món hời như vậy, Ninh Hân Nghiên chắc chắn sẽ không tin. Nếu là có đi chăng nữa, cũng không thể nào có người điên đến nỗi đầu tư mà không cần biết kế hoạch, lợi nhuận, doanh thu...
"Cô nói đúng, Tổng giám đốc chúng tôi chính là không cần biết. Anh ấy thật sự muốn rót vốn đầu tư cho cô."
"Sao cơ?", tên Tổng giám đốc này bị điên à? Sao có thể?
"Nhưng với một điều kiện.", Tần Phi tiếp tục nói.
"Điều kiện là gì?", Ninh Hân Nghiên biết chắc chắn sẽ không dễ dàng gì lấy vốn từ họ, sẽ có điều kiện ràng buộc kèm theo.
"Tổng giám đốc của chúng tôi sẽ rót vốn cho cô, nhưng không phải là cho công ty của cô mà là cho mảng mà cô phụ trách."
"Ý anh là sao? Tôi không hiểu."
"Trong 2 năm đầu, cô và bạn của cô, cô Vưu sẽ phải làm việc trong công ty của chúng tôi, phụ trách về một mảng thiết kế trang sức do các cô tùy chọn. Chúng tôi vẫn sẽ rót vốn theo lời đã hứa. Sau hai năm, nếu doanh thu đạt mức như Tổng giám đốc tôi yêu cầu, đến lúc đó chúng tôi sẽ để cô và bạn cô thành lập công ty riêng, tổng doanh thu các cô đạt được trong hai năm sẽ là tiền vốn để cho cô thành lập công ty. Chính vì thế, nếu muốn vốn càng nhiều thì trong hai năm các cô phải cố gắng hết sức.", điều kiện này tuy rằng không phải quá hoang đường nhưng đối với Ninh Hân Nghiên, có lẽ sẽ là khó khăn để cô quyết định.
"Vậy là chúng tôi sẽ không có công ty riêng, sẽ phụ trách mảng trong công ty của các anh?"
"Phải."
"Nhưng mục đích của chúng tôi là muốn có công ty riêng, một nhãn hàng riêng của chúng tôi.", điều kiện này làm cho Ninh Hân Nghiên cảm thấy có chút hụt hẫng. Mặt cô cũng trở nên buồn hơn nhưng ánh mắt kiên định vẫn hướng về phía Tần Phi.
"Cô Ninh mong cô hiểu cho chúng tôi. Chúng tôi cũng là dân làm ăn, chỉ muốn làm điều có lợi nhất mà thôi. Tôi thấy điều kiện này cũng không quá tệ. Cô phụ trách một mảng riêng, có quyền quyết định mọi thứ, doanh thu đạt được cũng chỉ phục vụ cho việc lập công ty riêng sau này. Chỉ là khó khăn ở giai đoạn đầu, cô và bạn cô phải làm việc ở DNJ.", Tần Phi từ tốn giải thích. Anh cũng cảm thấy điều này không quá bất lợi. Anh nhận thấy được sự quyết tâm của cô, trong lòng nổi lên cảm giác kì lạ, dường như cũng muốn giúp cô hoàn thành được ước mơ của mình.
"Ngoài điều kiện đó ra, không còn điều kiện nào khác?", Ninh Hân Nghiên muốn hỏi lại cho chắc chắn. Biết đâu từ trên trời rơi xuống thêm điều kiện kì quặc nào đó thì cô không biết phải giải quyết thế nào.
"Vẫn còn một điều kiện cuối cùng.", Tần Phi gật đầu. Âu Trạch Dương đã dặn phải nói thật rõ ràng cho cô biết.
"Là gì?"
"Cô Ninh đây là người chịu trách nhiệm chính về việc xin đầu tư lần này?"
"Phải."
"Vậy thì nếu cô đồng ý ký hợp đồng, người ký tên chỉ có thể là cô, không thể là ai khác, cho dù là người cùng cô thực hiện- cô Vưu."
Ninh Hân Nghiên không biết rằng điều kiện Tần Phi vừa nói ra ẩn chứa một tâm ý xâu xa của người đưa ra yêu cầu. Cô chỉ nghĩ đó là điều tất nhiên, cô đã là người phụ trách việc này thì người chịu trách nhiệm không ai khác chính là cô.
"Tôi hiểu."
"Chúng tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ. Hai ngày được chứ?"
"Tôi cần ba ngày."
"Được, chúng tôi đợi kết quả từ cô."
Tần Phi mở cửa căn phòng họp nằm ở lầu mười. Nãy giờ Ninh Hân Nghiên chỉ yên lặng đi theo Tần Phi, nhiều lần định hỏi cô tiếp tân kia sẽ bị trách phạt như thế nào? Dù thật sự cô không thích cô ta, nhưng vẫn không nỡ nếu như cô ta bị đuổi việc. Tờ giấy đánh giá vừa rồi cũng chỉ muốn dọa cô tiếp tân đó một chút, khi nãy trước khi vào thang máy cô đã vứt vào thùng rác rồi.
"Xin lỗi cô Ninh, nhân viên chúng tôi đã thất lễ rồi."
Tần Phi chờ Ninh Hân Nghiên ngồi xuống ghế liền cúi đầu nhẹ nói câu xin lỗi. Anh còn không biết sao? Cô Ninh này là cô Ninh mà Âu Trạch Dương đã ra lệnh đi điều tra, không phải là người con gái trong lòng sếp Tổng sao? Dù có ăn gan hùm anh cũng không dám có sai sót gì. Trách là trách cô tiếp tân kia tầm nhìn quá hẹp, không biết hành xử, anh cũng không muốn cô ta bị đuổi việc. Nhưng nếu chuyện này đến tai sếp, dù cho ai có nói giúp cũng đành chịu thôi.
"Không sao, tôi cũng không phải là người hay để bụng.", Ninh Hân Nghiên khách sáo. Lễ lớn như vậy cô không dám nhận. Anh ta là trợ lý sếp Tổng DNJ, cũng gọi là có tiếng nói trong công ty, không tầm thường.
"Anh Tần Phi, khi nào thì Tổng giám đốc của anh đến?", Ninh Hân Nghiên muốn mau chóng bàn việc, cô đã sẵn sàng rồi.
"Xin lỗi cô Ninh, Tổng giám đốc sẽ không đến. Tôi sẽ thay anh ấy bàn việc cùng cô.", Tần Phi vỗ tay, từ ngoài có một cô thư ký cầm tệp hồ sơ đi vào, tay còn lại không quên mang cho Ninh Hân Nghiên một ly nước.
"Anh nói sao? Tổng giám đốc sẽ không đến?"
Ninh Hân Nghiên cảm thấy thất vọng cùng một chút tức giận. Rõ ràng người ngỏ ý chính là Tổng giám đốc, người hẹn bàn công việc cũng là hắn, vậy mà hôm nay hắn ta lại không đến. Cuối cùng đưa trợ lý đến bàn công việc. Cô không xem thường Tần Phi nhưng cô không biết anh có hiểu biết về lĩnh vực thiết kế trang sức hay không. Hơn nữa người quyết định có hợp tác và rót vốn hay không là Tổng giám đốc, không phải Tần Phi. Nghĩ đường nào thì vẫn là không thể bàn việc cùng anh trợ lý sếp Tổng này.
"Có phải cô Ninh không tin tưởng tôi?", đi theo Âu Trạch Dương nhiều năm Tần Phi cũng học được từ hắn cách đọc được suy nghĩ của người khác, chỉ là anh vẫn còn thua xa sếp Tổng. Cô Ninh này là người đơn giản, cô nghĩ gì trong lòng đều thể hiện rõ trên mặt, chính vì thế anh mới hỏi câu hỏi ấy.
"Tôi không có ý đó, chỉ là...", Ninh Hân Nghiên bối rối. Cô không phải không tin tưởng khả năng của Tần Phi. Chỉ là cô muốn có sự chắc chắn và đảm bảo.
"Cô yên tâm, dù cho sếp Tổng không đến đây được nhưng anh ấy đã chuẩn bị hết mọi thứ, tôi chỉ là người truyền đạt lại mà thôi.", Tần Phi cũng không hiểu hôm nay Âu Trạch Dương trống lịch làm việc nhưng không đến bàn việc với cô Ninh. Sếp Tổng à, có phải anh có ý định khác chứ?
"À... thật ngại quá.", Ninh Hân Nghiên thở phào, một chút lúng túng thể hiện trên mặt cô. Cô thể hiện quá rõ trước mặt Tần Phi hay sao?
"Vậy bây giờ tôi bắt đầu nhé. Đây là bản kế hoạch của chúng tôi..."
Ninh Hân Nghiên hít sâu một hơi rồi bắt đầu thuyết trình. Cô xòe bàn tay nhỏ trắng mịn của mình đẩy tệp tài liệu về phía Tần Phi. Đây là công sức của cô và Vưu Thục Ly suốt mấy ngày trời, nhất định phải thành công. Nhưng chỉ vừa mới bắt đầu đã bị Tần Phi ngắt lời.
"Cô Ninh, không cần đâu.", Tần Phi mỉm cười nhẹ.
"Anh nói sao?", Ninh Hân Nghiên khó hiểu.
"Tổng giám đốc đã đọc qua thông tin của cô. Tốt nghiệp loại ưu chuyên ngành thiết kế trang sức và một tấm bằng của quản trị kinh doanh tại Úc, sếp tôi đã biết khả năng của cô rồi. Chính vì thế, bản kế hoạch này không cần.", Tần Phi đẩy tệp hồ sơ về lại cho Ninh Hân Nghiên, từ tốn giải đáp thắc mắc của cô.
"Các anh biết rõ thế sao?"
"Chúng tôi phải biết đối tác tương lai của mình như thế nào mới có thể hợp tác chứ, phải không?"
Ninh Hân Nghiên nghĩ thầm trong bụng. Cô đúng là còn ngây thơ. Thương trường như chiến trường, rót vốn không phải chuyện đùa, công ty họ tìm hiểu về cô là chuyện tất nhiên. Chỉ có cô trước ngày đi bàn việc mới lật đật lên web tra cứu DNJ. Cô so với họ, thật là nhỏ nhoi.
"Nhưng nếu các anh không đọc bản kế hoạch thì làm sao biết chúng tôi sẽ chuẩn bị những gì cho việc xin vốn đầu tư. Tôi không nghĩ Tổng giám đốc các anh lại can đảm đến nỗi cho một đối tác lạ như chúng tôi vốn mà không cần biết một điều gì.", món hời như vậy, Ninh Hân Nghiên chắc chắn sẽ không tin. Nếu là có đi chăng nữa, cũng không thể nào có người điên đến nỗi đầu tư mà không cần biết kế hoạch, lợi nhuận, doanh thu...
"Cô nói đúng, Tổng giám đốc chúng tôi chính là không cần biết. Anh ấy thật sự muốn rót vốn đầu tư cho cô."
"Sao cơ?", tên Tổng giám đốc này bị điên à? Sao có thể?
"Nhưng với một điều kiện.", Tần Phi tiếp tục nói.
"Điều kiện là gì?", Ninh Hân Nghiên biết chắc chắn sẽ không dễ dàng gì lấy vốn từ họ, sẽ có điều kiện ràng buộc kèm theo.
"Tổng giám đốc của chúng tôi sẽ rót vốn cho cô, nhưng không phải là cho công ty của cô mà là cho mảng mà cô phụ trách."
"Ý anh là sao? Tôi không hiểu."
"Trong 2 năm đầu, cô và bạn của cô, cô Vưu sẽ phải làm việc trong công ty của chúng tôi, phụ trách về một mảng thiết kế trang sức do các cô tùy chọn. Chúng tôi vẫn sẽ rót vốn theo lời đã hứa. Sau hai năm, nếu doanh thu đạt mức như Tổng giám đốc tôi yêu cầu, đến lúc đó chúng tôi sẽ để cô và bạn cô thành lập công ty riêng, tổng doanh thu các cô đạt được trong hai năm sẽ là tiền vốn để cho cô thành lập công ty. Chính vì thế, nếu muốn vốn càng nhiều thì trong hai năm các cô phải cố gắng hết sức.", điều kiện này tuy rằng không phải quá hoang đường nhưng đối với Ninh Hân Nghiên, có lẽ sẽ là khó khăn để cô quyết định.
"Vậy là chúng tôi sẽ không có công ty riêng, sẽ phụ trách mảng trong công ty của các anh?"
"Phải."
"Nhưng mục đích của chúng tôi là muốn có công ty riêng, một nhãn hàng riêng của chúng tôi.", điều kiện này làm cho Ninh Hân Nghiên cảm thấy có chút hụt hẫng. Mặt cô cũng trở nên buồn hơn nhưng ánh mắt kiên định vẫn hướng về phía Tần Phi.
"Cô Ninh mong cô hiểu cho chúng tôi. Chúng tôi cũng là dân làm ăn, chỉ muốn làm điều có lợi nhất mà thôi. Tôi thấy điều kiện này cũng không quá tệ. Cô phụ trách một mảng riêng, có quyền quyết định mọi thứ, doanh thu đạt được cũng chỉ phục vụ cho việc lập công ty riêng sau này. Chỉ là khó khăn ở giai đoạn đầu, cô và bạn cô phải làm việc ở DNJ.", Tần Phi từ tốn giải thích. Anh cũng cảm thấy điều này không quá bất lợi. Anh nhận thấy được sự quyết tâm của cô, trong lòng nổi lên cảm giác kì lạ, dường như cũng muốn giúp cô hoàn thành được ước mơ của mình.
"Ngoài điều kiện đó ra, không còn điều kiện nào khác?", Ninh Hân Nghiên muốn hỏi lại cho chắc chắn. Biết đâu từ trên trời rơi xuống thêm điều kiện kì quặc nào đó thì cô không biết phải giải quyết thế nào.
"Vẫn còn một điều kiện cuối cùng.", Tần Phi gật đầu. Âu Trạch Dương đã dặn phải nói thật rõ ràng cho cô biết.
"Là gì?"
"Cô Ninh đây là người chịu trách nhiệm chính về việc xin đầu tư lần này?"
"Phải."
"Vậy thì nếu cô đồng ý ký hợp đồng, người ký tên chỉ có thể là cô, không thể là ai khác, cho dù là người cùng cô thực hiện- cô Vưu."
Ninh Hân Nghiên không biết rằng điều kiện Tần Phi vừa nói ra ẩn chứa một tâm ý xâu xa của người đưa ra yêu cầu. Cô chỉ nghĩ đó là điều tất nhiên, cô đã là người phụ trách việc này thì người chịu trách nhiệm không ai khác chính là cô.
"Tôi hiểu."
"Chúng tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ. Hai ngày được chứ?"
"Tôi cần ba ngày."
"Được, chúng tôi đợi kết quả từ cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.