Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi
Chương 42: Sống cùng Âu Trạch Dương
Thiên Du
13/12/2021
Sau buổi ra mắt thành công của "Back in time", bây giờ cả công chúng đều đang đón nhận rất nồng nhiệt các sản phẩm của mảng mà Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly phụ trách. Sắp tới đây họ sẽ chuẩn bị để cho ra bộ sưu tập mới, mọi công tác đều đang trong giai đoạn đầu rất nhiều việc để giải quyết. Vốn dĩ sau hôn lễ Ninh Hân Nghiên sẽ tạm dời tuần trăng mật lại để toàn tâm toàn ý lo cho bộ sưu tập mới. Nhưng hai hôm trước hôn lễ bất thành, Ninh Hân Nghiên cũng biến mất, công việc thì không thể chậm trễ được. Hơn nữa lại có yêu cầu của sếp trên rằng Vưu Thục Ly nên thay Ninh Hân Nghiên sắp xếp mọi việc ổn thỏa cho nên hai hôm nay Vưu Thục Ly bận rất nhiều việc, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có nhiều.
Hôm nay Vưu Thục Ly đã giao việc cho mọi người xong xuôi, cô muốn tan ca sớm. Vưu Thục Ly mệt mỏi bước ra khỏi cổng DNJ, đưa tay lên xoa bóp nhẹ nơi vai gáy đang nhức mỏi, đôi mắt buồn nhìn về phía trước, cô thở hắt ra một hơi. Ninh Hân Nghiên, rốt cuộc cậu đang ở đâu? Đã hai ngày rồi vẫn chưa có tin tức gì của cậu, tớ rất lo lắng. Còn công việc ở DNJ nữa, nó là đứa con tinh thần của cậu, chẳng lẽ ngay cả nó cậu cũng không thèm để tâm hay sao? Vưu Thục Ly cất bước đi, cô không nghĩ rằng phía sau cũng có một người âm thầm đi theo cô. Vưu Thục Ly cảm nhận được điều đó, cô đột nhiên dừng bước xoay lưng lại để xem ai là người theo dõi mình, thì ra là Hứa Lập Thành. Nhìn vẻ ngoài nhếch nhác, lôi thôi của anh mà Vưu Thục Ly không khỏi thở dài. Cô cũng không muốn để tâm làm gì, dù gì anh ta cũng chẳng bị làm sao? Người đáng lo đáng nghĩ đến lúc này là Ninh Hân Nghiên kìa.
"Thục Ly, khoan đi đã."
Hứa Lập Thành vội đi đến giữ Vưu Thục Ly lại, vẻ mặt không khỏi lo lắng, quan tâm hỏi cô về Ninh Hân Nghiên.
"Hân Nghiên đâu rồi? Em ấy không sao chứ? Anh muốn gặp em ấy."
Vưu Thục Ly nhìn bộ dạng này không khỏi chán nản. Anh đã làm ra chuyện lớn như vậy mà vẫn ở đây hỏi thăm Ninh Hân Nghiên như vậy sao? Anh không nghĩ anh đã tổn thương cô ấy như thế nào? Đã làm sụp đổ niềm tin của cô ấy ra sao ư? Hứa Lập Thành, tôi sẽ không để anh gặp Hân Nghiên, tôi sẽ không để anh làm tổn thương cậu ấy một lần nữa.
Vưu Thục Ly không để tâm đến Hứa Lập Thành tiếp tục bước đi. Nhưng chỉ vừa đi được hai bước đã bị anh ta níu lại lần nữa.
"Thục Ly, đây chỉ là sự hiểu lầm, anh muốn gặp Hân Nghiên để giải thích. Hãy nói cho anh biết em ấy đang ở đâu được không?", Hứa Lập Thành như van xin Vưu Thục Ly. Đã hai ngày anh không màng đến ăn uống, chạy khắp nơi tìm Ninh Hân Nghiên. Nếu không phải hết cách anh cũng sẽ không tìm đến Vưu Thục Ly như thế này.
"Hiểu lầm? Tôi không biết đàn ông các anh trăng hoa thế nào, phóng khoáng đến đâu. Nhưng một khi đã xác định nghiêm túc với một người thì nên biết phải làm thế nào cho phải. Anh nghĩ thế nào lại để người con gái khác đem những tấm hình đó đến đưa cho Hân Nghiên? Tại sao lại làm tổn thương cậu ấy, tại sao lại ngay lúc hôn lễ của cậu ấy?"
Vưu Thục Ly không kiềm lòng được trút giận lên Hứa Lập Thành, không còn là giữ thể diện cho gia đình anh như trong buổi hôn lễ mà là thẳng thắn chất vấn Hứa Lập Thành. Sự xuất hiện của anh ngày hôm nay càng làm cho cô nhớ lại sự việc đó, một lần nữa trở nên tức giận.
"Tôi cho dù biết cậu ấy ở đâu cũng không nói cho anh biết. Đừng tìm cậu ấy nữa, cũng dừng ngay việc làm tổn thương cậu ấy. Như thế là quá đủ rồi."
Rồi Vưu Thục Ly lạnh lùng bước đi, bỏ mặc Hứa Lập Thành đầy đau đớn đứng như chôn chân ở đấy. Khi cô vừa rẽ phải ngay góc đường, đột nhiên có một bóng người cao lớn xuất hiện, giúp cô che đi phần ánh nắng có chút chói chang của giờ chiều. Vưu Thục Ly dừng chân, ngước mắt lên xem là ai. Khi chỉ vừa nhìn thấy người đó, trái tim cô đột nhiên đập mạnh một cái, đôi mắt mở to nhìn hắn không chớp mắt, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
"Gặp tôi bất ngờ đến thế à?"
Trương Chấn Minh nhìn thấy vẻ mặt này của cô không khỏi mắc cười nhưng lại cố nén không cho phát ra âm thanh. Hắn hắn giọng, cố tình thấp giọng hỏi cô, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, trong mắt hắn bây giờ chỉ toàn hình bóng xinh đẹp của Vưu Thục Ly.
"Khô...không có.", Vưu Thục Ly ấp úng, đánh mắt sang chỗ khác để che giấu đi sự ngượng ngùng.
"Vừa mới tức giận sao?", Trương Chấn Minh tiến lên một bước, hắn nhướn thấp người về phía trước, vừa ngang tầm với gương mặt cô, chau mày nhìn vẻ tức giận còn sót lại, quan tâm hỏi han.
"Không có gì."
Vưu Thục Ly bị hành động có chút bất ngờ này của Trương Chấn Minh làm cho tim cô càng đập mạnh, gương mặt đỏ ửng lên. Cô liền lùi lại một bước, đưa tay lên vỗ nhẹ má như muốn nhắc nhở bản thân điều gì đó.
"Hôm nay em rảnh chứ?", Trương Chấn Minh mỉm cười nhẹ, vô cùng hài lòng trước biểu hiện này của Vưu Thục Ly.
"Có chuyện gì sao?"
"Có người muốn gặp em nên nhờ tôi giúp đỡ một chút.", Trương Chấn Minh trả lời. Thật ra việc này chẳng cần đến hắn làm gì. Chẳng qua hắn lợi dụng việc này để có cơ hội gặp Vưu Thục Ly. Thời gian qua không gặp cô làm hắn nhớ cô đến phát điên lên đi được.
"Ai vậy?", Vưu Thục Ly chau mày khó hiểu nhìn Trương Chấn Minh, sao nghe có vẻ bí mật thế nhỉ?
"Đi rồi sẽ biết.", Trương Chấn Minh trả lời ngắn gọn bốn chữ.
"Được."
Vưu Thục Ly đồng ý, mau chóng lên xe hắn rời đi.
Tại một quán cafe nhỏ...
Trương Chấn Minh giúp Vưu Thục Ly mở cửa xe. Hắn không theo cô đi vào trong, lười biếng tựa lưng vào xe, hai tay khoanh lại, hướng về phía quán cafe phía sau.
"Ở đấy, người hẹn em đang đợi."
"Anh không vào cùng sao?"
"Tôi nghĩ không phù hợp với tôi."
"Ừ. Vậy tôi vào đây.", Vưu Thục Ly gật đầu xoay người hướng về quán cafe đi thẳng.
"Tôi đợi em, xong việc ra ngay đấy."
Trương Chấn Minh mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt không giấu nổi sự vui vẻ nhìn theo bóng lưng của Vưu Thục Ly...
Vưu Thục Ly đẩy cửa bước vào bên trong, quán vắng khách nên chỉ có một cô gái ngồi ở đằng xa kia là thu hút sự chú ý của cô. Vưu Thục Ly từ từ đi đến gần cô gái đó, nhìn góc nghiêng thật sự rất giống.
"Tiểu Nghiên?", Vưu Thục Ly giọng đầy nghi hoặc gọi cô gái đó.
Ninh Hân Nghiên nãy giờ chăm chú nhìn khung cảnh bên ngoài nên chẳng để tâm đến điều gì nữa. Khi nghe Vưu Thục Ly gọi mới giật mình quay đầu, cười nhẹ nhìn cô bạn thân của mình.
"Thục Ly, cậu đến rồi."
Vưu Thục Ly vội kéo ghế ngồi xuống, không khỏi nôn nóng, lo lắng nắm lấy tay Ninh Hân Nghiên, vội vàng hỏi thăm.
"Hân Nghiên, hai ngày qua cậu đã ở đâu? Tớ liên lạc cho cậu không được. Tớ thật sự rất lo lắng đấy.", giọng Vưu Thục Ly như nghẹn lại. Nhìn thấy cô bạn mình vẫn bình an thật sự lòng cô như trút được tảng đá lớn vậy.
"Tớ vẫn ổn. Tiểu Ly, tớ nói điều này có lẽ cậu sẽ không tin, nhưng đó là sự thật. Tớ cũng không muốn giấu cậu.", Ninh Hân Nghiên đắn đo suốt hai ngày trời cuối cùng cô vẫn quyết định là nói cho Vưu Thục Ly biết chuyện này.
"Cậu nói đi? Có chuyện gì sao?"
"Hai ngày qua tớ không về nhà, tớ ở một chỗ khác. Và có lẽ từ đây về sau tớ sẽ ở đó mãi...", Ninh Hân Nghiên ngập ngừng.
"Là chỗ nào?"
"Chỗ của Âu Trạch Dương. Tớ và anh ta ở cùng một chỗ suốt hai ngày qua...", âm lượng ngày càng nhỏ lại, Ninh Hân Nghiên cũng không biết nói sao cho ổn nên chỉ có thể nói như vậy mà thôi.
"Cậu nói sao? Cậu ở cùng với Âu Trạch Dương sao? Hân Nghiên, cậu đừng nói là việc cậu mất tích ở hôn lễ cũng liên quan đến anh ta?", Vưu Thục Ly bất ngờ, cô không tin vào những gì mình đã nghe.
"Phải, đúng là như thế..."
"Cậu và anh ta quay lại? Hơn nữa lại sống cùng với nhau?", chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao càng ngày lại càng rối ren như thế?
"Không hẳn là quay lại, chỉ là có chút vấn đề... Tớ cũng không biết nói sao cho cậu hiểu..."
"Cậu vẫn còn yêu Âu Trạch Dương?", Vưu Thục Ly đánh liều đặt câu hỏi khó cho Ninh Hân Nghiên. Cô hiểu tính bạn mình mà, chấp nhận như thế thì chỉ có một lý do duy nhất mà thôi. Chính là vì một chữ "Yêu".
"Tớ...", Ninh Hân Nghiên khó mà mở lời, cô cũng không biết phải trả lời thế nào. Ngày đó Vưu Thục Ly chỉ biết cô và Âu Trạch Dương chia tay, cô bỏ sang Úc du học sau đó là quen với Hứa Lập Thành. Còn chuyện mâu thuẫn giữa cô và Âu Trạch Dươnh, Vưu Thục Ly chẳng biết chuyện gì cả. Vì thế rất khó mở lời.
"Hân Nghiên, cho dù cậu quyết định sao đi chăng nữa tớ vẫn luôn ủng hộ cậu, luôn đứng về phía cậu. Tớ tin tưởng cậu sẽ có lựa chọn phù hợp nhất cho bản thân. Chỉ cần hứa với tớ phải thật hạnh phúc, sống thật xứng đáng với lựa chọn của bản thân mình, vậy là được rồi."
Vưu Thục Ly mỉm cười nắm lấy tay Ninh Hân Nghiên. Có thể cô là người ngoài không thể biết được những chuyện cốt lõi bên trong là gì. Nhưng cô biết Ninh Hân Nghiên là một cô gái thông minh, sáng suốt, mạnh mẽ, cô sẽ có những quyết định tốt nhất cho bản thân. Chính vì thế cô sẽ không góp ý hay nói điều gì, cô sẽ chỉ bên cạnh ủng hộ Ninh Hân Nghiên hết mình, luôn xuất hiện mỗi khi cô bạn cần. Điều Vưu Thục Ly hạnh phúc nhất chính là Ninh Hân Nghiên đã tin tưởng nói cho cô biết về chuyện này, làm cho cô cảm thấy rất vui, dường như giữa hai người chẳng phải là tình bạn đơn thuần nữa mà là một người thân, một người thân thật sự để chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, cùng nhau sát cánh trải qua những điều khó khăn trong cuộc sống...
Hôm nay Vưu Thục Ly đã giao việc cho mọi người xong xuôi, cô muốn tan ca sớm. Vưu Thục Ly mệt mỏi bước ra khỏi cổng DNJ, đưa tay lên xoa bóp nhẹ nơi vai gáy đang nhức mỏi, đôi mắt buồn nhìn về phía trước, cô thở hắt ra một hơi. Ninh Hân Nghiên, rốt cuộc cậu đang ở đâu? Đã hai ngày rồi vẫn chưa có tin tức gì của cậu, tớ rất lo lắng. Còn công việc ở DNJ nữa, nó là đứa con tinh thần của cậu, chẳng lẽ ngay cả nó cậu cũng không thèm để tâm hay sao? Vưu Thục Ly cất bước đi, cô không nghĩ rằng phía sau cũng có một người âm thầm đi theo cô. Vưu Thục Ly cảm nhận được điều đó, cô đột nhiên dừng bước xoay lưng lại để xem ai là người theo dõi mình, thì ra là Hứa Lập Thành. Nhìn vẻ ngoài nhếch nhác, lôi thôi của anh mà Vưu Thục Ly không khỏi thở dài. Cô cũng không muốn để tâm làm gì, dù gì anh ta cũng chẳng bị làm sao? Người đáng lo đáng nghĩ đến lúc này là Ninh Hân Nghiên kìa.
"Thục Ly, khoan đi đã."
Hứa Lập Thành vội đi đến giữ Vưu Thục Ly lại, vẻ mặt không khỏi lo lắng, quan tâm hỏi cô về Ninh Hân Nghiên.
"Hân Nghiên đâu rồi? Em ấy không sao chứ? Anh muốn gặp em ấy."
Vưu Thục Ly nhìn bộ dạng này không khỏi chán nản. Anh đã làm ra chuyện lớn như vậy mà vẫn ở đây hỏi thăm Ninh Hân Nghiên như vậy sao? Anh không nghĩ anh đã tổn thương cô ấy như thế nào? Đã làm sụp đổ niềm tin của cô ấy ra sao ư? Hứa Lập Thành, tôi sẽ không để anh gặp Hân Nghiên, tôi sẽ không để anh làm tổn thương cậu ấy một lần nữa.
Vưu Thục Ly không để tâm đến Hứa Lập Thành tiếp tục bước đi. Nhưng chỉ vừa đi được hai bước đã bị anh ta níu lại lần nữa.
"Thục Ly, đây chỉ là sự hiểu lầm, anh muốn gặp Hân Nghiên để giải thích. Hãy nói cho anh biết em ấy đang ở đâu được không?", Hứa Lập Thành như van xin Vưu Thục Ly. Đã hai ngày anh không màng đến ăn uống, chạy khắp nơi tìm Ninh Hân Nghiên. Nếu không phải hết cách anh cũng sẽ không tìm đến Vưu Thục Ly như thế này.
"Hiểu lầm? Tôi không biết đàn ông các anh trăng hoa thế nào, phóng khoáng đến đâu. Nhưng một khi đã xác định nghiêm túc với một người thì nên biết phải làm thế nào cho phải. Anh nghĩ thế nào lại để người con gái khác đem những tấm hình đó đến đưa cho Hân Nghiên? Tại sao lại làm tổn thương cậu ấy, tại sao lại ngay lúc hôn lễ của cậu ấy?"
Vưu Thục Ly không kiềm lòng được trút giận lên Hứa Lập Thành, không còn là giữ thể diện cho gia đình anh như trong buổi hôn lễ mà là thẳng thắn chất vấn Hứa Lập Thành. Sự xuất hiện của anh ngày hôm nay càng làm cho cô nhớ lại sự việc đó, một lần nữa trở nên tức giận.
"Tôi cho dù biết cậu ấy ở đâu cũng không nói cho anh biết. Đừng tìm cậu ấy nữa, cũng dừng ngay việc làm tổn thương cậu ấy. Như thế là quá đủ rồi."
Rồi Vưu Thục Ly lạnh lùng bước đi, bỏ mặc Hứa Lập Thành đầy đau đớn đứng như chôn chân ở đấy. Khi cô vừa rẽ phải ngay góc đường, đột nhiên có một bóng người cao lớn xuất hiện, giúp cô che đi phần ánh nắng có chút chói chang của giờ chiều. Vưu Thục Ly dừng chân, ngước mắt lên xem là ai. Khi chỉ vừa nhìn thấy người đó, trái tim cô đột nhiên đập mạnh một cái, đôi mắt mở to nhìn hắn không chớp mắt, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
"Gặp tôi bất ngờ đến thế à?"
Trương Chấn Minh nhìn thấy vẻ mặt này của cô không khỏi mắc cười nhưng lại cố nén không cho phát ra âm thanh. Hắn hắn giọng, cố tình thấp giọng hỏi cô, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, trong mắt hắn bây giờ chỉ toàn hình bóng xinh đẹp của Vưu Thục Ly.
"Khô...không có.", Vưu Thục Ly ấp úng, đánh mắt sang chỗ khác để che giấu đi sự ngượng ngùng.
"Vừa mới tức giận sao?", Trương Chấn Minh tiến lên một bước, hắn nhướn thấp người về phía trước, vừa ngang tầm với gương mặt cô, chau mày nhìn vẻ tức giận còn sót lại, quan tâm hỏi han.
"Không có gì."
Vưu Thục Ly bị hành động có chút bất ngờ này của Trương Chấn Minh làm cho tim cô càng đập mạnh, gương mặt đỏ ửng lên. Cô liền lùi lại một bước, đưa tay lên vỗ nhẹ má như muốn nhắc nhở bản thân điều gì đó.
"Hôm nay em rảnh chứ?", Trương Chấn Minh mỉm cười nhẹ, vô cùng hài lòng trước biểu hiện này của Vưu Thục Ly.
"Có chuyện gì sao?"
"Có người muốn gặp em nên nhờ tôi giúp đỡ một chút.", Trương Chấn Minh trả lời. Thật ra việc này chẳng cần đến hắn làm gì. Chẳng qua hắn lợi dụng việc này để có cơ hội gặp Vưu Thục Ly. Thời gian qua không gặp cô làm hắn nhớ cô đến phát điên lên đi được.
"Ai vậy?", Vưu Thục Ly chau mày khó hiểu nhìn Trương Chấn Minh, sao nghe có vẻ bí mật thế nhỉ?
"Đi rồi sẽ biết.", Trương Chấn Minh trả lời ngắn gọn bốn chữ.
"Được."
Vưu Thục Ly đồng ý, mau chóng lên xe hắn rời đi.
Tại một quán cafe nhỏ...
Trương Chấn Minh giúp Vưu Thục Ly mở cửa xe. Hắn không theo cô đi vào trong, lười biếng tựa lưng vào xe, hai tay khoanh lại, hướng về phía quán cafe phía sau.
"Ở đấy, người hẹn em đang đợi."
"Anh không vào cùng sao?"
"Tôi nghĩ không phù hợp với tôi."
"Ừ. Vậy tôi vào đây.", Vưu Thục Ly gật đầu xoay người hướng về quán cafe đi thẳng.
"Tôi đợi em, xong việc ra ngay đấy."
Trương Chấn Minh mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt không giấu nổi sự vui vẻ nhìn theo bóng lưng của Vưu Thục Ly...
Vưu Thục Ly đẩy cửa bước vào bên trong, quán vắng khách nên chỉ có một cô gái ngồi ở đằng xa kia là thu hút sự chú ý của cô. Vưu Thục Ly từ từ đi đến gần cô gái đó, nhìn góc nghiêng thật sự rất giống.
"Tiểu Nghiên?", Vưu Thục Ly giọng đầy nghi hoặc gọi cô gái đó.
Ninh Hân Nghiên nãy giờ chăm chú nhìn khung cảnh bên ngoài nên chẳng để tâm đến điều gì nữa. Khi nghe Vưu Thục Ly gọi mới giật mình quay đầu, cười nhẹ nhìn cô bạn thân của mình.
"Thục Ly, cậu đến rồi."
Vưu Thục Ly vội kéo ghế ngồi xuống, không khỏi nôn nóng, lo lắng nắm lấy tay Ninh Hân Nghiên, vội vàng hỏi thăm.
"Hân Nghiên, hai ngày qua cậu đã ở đâu? Tớ liên lạc cho cậu không được. Tớ thật sự rất lo lắng đấy.", giọng Vưu Thục Ly như nghẹn lại. Nhìn thấy cô bạn mình vẫn bình an thật sự lòng cô như trút được tảng đá lớn vậy.
"Tớ vẫn ổn. Tiểu Ly, tớ nói điều này có lẽ cậu sẽ không tin, nhưng đó là sự thật. Tớ cũng không muốn giấu cậu.", Ninh Hân Nghiên đắn đo suốt hai ngày trời cuối cùng cô vẫn quyết định là nói cho Vưu Thục Ly biết chuyện này.
"Cậu nói đi? Có chuyện gì sao?"
"Hai ngày qua tớ không về nhà, tớ ở một chỗ khác. Và có lẽ từ đây về sau tớ sẽ ở đó mãi...", Ninh Hân Nghiên ngập ngừng.
"Là chỗ nào?"
"Chỗ của Âu Trạch Dương. Tớ và anh ta ở cùng một chỗ suốt hai ngày qua...", âm lượng ngày càng nhỏ lại, Ninh Hân Nghiên cũng không biết nói sao cho ổn nên chỉ có thể nói như vậy mà thôi.
"Cậu nói sao? Cậu ở cùng với Âu Trạch Dương sao? Hân Nghiên, cậu đừng nói là việc cậu mất tích ở hôn lễ cũng liên quan đến anh ta?", Vưu Thục Ly bất ngờ, cô không tin vào những gì mình đã nghe.
"Phải, đúng là như thế..."
"Cậu và anh ta quay lại? Hơn nữa lại sống cùng với nhau?", chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao càng ngày lại càng rối ren như thế?
"Không hẳn là quay lại, chỉ là có chút vấn đề... Tớ cũng không biết nói sao cho cậu hiểu..."
"Cậu vẫn còn yêu Âu Trạch Dương?", Vưu Thục Ly đánh liều đặt câu hỏi khó cho Ninh Hân Nghiên. Cô hiểu tính bạn mình mà, chấp nhận như thế thì chỉ có một lý do duy nhất mà thôi. Chính là vì một chữ "Yêu".
"Tớ...", Ninh Hân Nghiên khó mà mở lời, cô cũng không biết phải trả lời thế nào. Ngày đó Vưu Thục Ly chỉ biết cô và Âu Trạch Dương chia tay, cô bỏ sang Úc du học sau đó là quen với Hứa Lập Thành. Còn chuyện mâu thuẫn giữa cô và Âu Trạch Dươnh, Vưu Thục Ly chẳng biết chuyện gì cả. Vì thế rất khó mở lời.
"Hân Nghiên, cho dù cậu quyết định sao đi chăng nữa tớ vẫn luôn ủng hộ cậu, luôn đứng về phía cậu. Tớ tin tưởng cậu sẽ có lựa chọn phù hợp nhất cho bản thân. Chỉ cần hứa với tớ phải thật hạnh phúc, sống thật xứng đáng với lựa chọn của bản thân mình, vậy là được rồi."
Vưu Thục Ly mỉm cười nắm lấy tay Ninh Hân Nghiên. Có thể cô là người ngoài không thể biết được những chuyện cốt lõi bên trong là gì. Nhưng cô biết Ninh Hân Nghiên là một cô gái thông minh, sáng suốt, mạnh mẽ, cô sẽ có những quyết định tốt nhất cho bản thân. Chính vì thế cô sẽ không góp ý hay nói điều gì, cô sẽ chỉ bên cạnh ủng hộ Ninh Hân Nghiên hết mình, luôn xuất hiện mỗi khi cô bạn cần. Điều Vưu Thục Ly hạnh phúc nhất chính là Ninh Hân Nghiên đã tin tưởng nói cho cô biết về chuyện này, làm cho cô cảm thấy rất vui, dường như giữa hai người chẳng phải là tình bạn đơn thuần nữa mà là một người thân, một người thân thật sự để chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, cùng nhau sát cánh trải qua những điều khó khăn trong cuộc sống...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.